Gấu Trúc Đại Nhân Nhà Ta

Chương 1: Một Con Gấu Trúc To Từ Trên Trời Rơi Xuống




Tận cùng phía Bắc của Lộc Châu có trấn Tường Vân, tận cùng phía Bắc trấn Tường Vân có thôn Bát Tự. Thôn Bát Tự có hai đường vào, trái phải hai hướng, hợp thành chữ “Bát”, bởi vậy được lấy tên ấy.

(*) Chữ Bát: 八

Đúng dịp cảnh xuân nồng đượm, mưa rơi tí tách, gần nơi rừng xanh trúc biếc, Thiên Sơn xa xa phủ đầy sương trắng. Mưa xuân hắt lên lớp lá cây rậm rì, sột soạt sột soạt, tựa như tiếng sâu tằm cắn lá.

Lạo xạo.

Âm thanh đều đều mà bằng phẳng, lại khiến lòng người phiền chán.

Linh Đang ngồi dưới mái hiên nhìn chằm chằm con gấu trúc đang lấy tay che mặt này đã rất lâu rồi.

Nàng kỹ càng nhìn một vòng khoảnh sân bừa bộn, càng nhìn càng đau lòng, cuối cùng co chân lên, lấy bàn tính luôn mang bên người ra, “cách cách cách” bắt đầu gảy hạt châu…

“Tường, mười lượng; sọt trúc, một lượng; bát, ba mươi đồng...”

Hạt châu gảy lên gảy xuống trên bàn tính, ba lên ba, bốn lên bốn, trừ năm thêm năm, trừ sáu thêm bốn. Tính toán bằng bàn tính đâu vào đấy, vẻ mặt Linh Đang càng thêm nghiêm túc, đặt bàn tính ra trước mặt con quái vật lớn: “Lão gấu trúc, tổng cộng ngươi nợ ta năm mươi bảy lượng tám đồng. Có điều ta là người tốt, vì thế bớt cho ngươi tám đồng.”

Dứt lời, ngón tay chuyển động, bớt đi tám đồng.

“Cái sọt trúc kia mà một lượng, ngần ấy tiền có thể mua một đĩa thịt.”

“Cái bát kia vốn cũ nát vứt trong sân, nàng còn mặt dày tính vào.”

“Linh Đang lại đang tìm tay khuân vác miễn phí.”

Linh Đang giật giật lỗ tai, nhướn mày, liếc một vòng quanh sân, nhất thời tiếng rì rầm kia lặng lẽ chấm dứt. Chỉ nghe được tiếng mưa rơi, không nghe thấy bất kỳ âm thanh linh tinh nào khác nữa.

Con gấu đen trắng kia vẫn đang che mặt.

Linh Đang chọc cánh tay nó, thật mềm mại, trong ngày mưa lành lạnh, đầu ngón tay dễ dàng cảm nhận được sự ấm áp: “Này, ngươi từ trên trời rơi xuống làm hỏng nhà ta, nếu không làm việc tử tế trả nợ, ta đành mang ngươi ra chợ bán lấy tiền.”

Trời biết nàng gặp phải vận xui gì, sáng sớm chưa kịp mở mắt, gà trống vừa gáy một tiếng, lập tức bị một tiếng động cực lớn cắt ngang, chấn động tới mức khiến nàng ngã từ trên giường xuống đất.

Linh Đang mơ mơ màng màng quấn chăn ra cửa, vừa mở cửa đã bị cát phủ đầy mặt, sau đó trông thấy trong sân có một viên thịt đang lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại…

Phong Cẩm rốt cục liếc nàng một cái, trước mặt là một cô gái mặc chiếc váy bằng vải màu xanh lá cây, khoảng mười bảy mười tám tuổi. Suối tóc màu mực xõa thẳng, tóc vấn thành búi nhỏ, khuôn mặt thanh tú không vì trang phục giản dị mà ảm đạm nửa phần. Tuy là người phàm, nhưng dung mạo lại vô cùng xuất chúng. Nếu là ngày thường, hắn nhất định sẽ lập tức sờ đôi tay thon nhỏ của người ta, hỏi nhà nàng ở đâu, phương danh là gì, nhưng hiện tại… Hắn nhìn nhìn đôi tay gấu của mình, lòng đầy xót xa, lại ôm mặt.

Lão Mộc Hoa kia, đợi ta về Cửu Trọng Thiên, nhất định đánh gãy ba cái xương sườn của lão.

Nhưng vấn đề đầu tiên cần giải quyết lúc này là làm cách nào để biến về chân thân, tìm lại pháp lực, sau đó mới cân nhắc đến chuyện về nhà đánh lão Mộc Hoa.

Đôi mắt kia đen nhánh toàn phần, Linh Đang không hiểu ánh mắt của nó, thấy nó phớt lờ mình một lúc lâu, lập tức nhảy dựng lên. Dưới hiên nhà bằng gỗ đột nhiên vang lên một giọng nói rất to: “Không phải ngươi muốn quỵt nợ đấy chứ?”

Chỉ là năm mươi bảy lượng tám đồng, hắn sao có thể quỵt nợ. Phong Cẩm cười khẩy, khoé miệng giật giật, lại chỉ phát ra tiếng gầm trầm đục.

“…”

Giọng nói dễ nghe như nước suối gõ vào ngọc, vào tai mát lạnh của hắn chạy đâu rồi?

Giọng nói mà từng chữ như vàng, khiến hàng nghìn hàng vạn cô nương say mê của hắn chạy đâu rồi?

Tiếng dã thú khó nghe này là thế nào?!

Không có đôi tay thon dài cũng được, ngay cả giọng nói cũng mất, bề ngoài là một con gấu. Thân là đệ nhất mỹ nam trốn thần giới, Phong Cẩm bỗng cảm thấy  đời mình rơi vào khốn cảnh cực lớn.

Cuộc đời… quá đen tối!!

Ngoài thôn Bát Tự, dọc bờ sông trải đầy một màu xanh ngắt, một con lợn rừng đi theo một người đàn ông trung niên, không buộc dây thừng, cũng không bị xích, răng nanh chìa ra hung ác, lại ngoan ngoãn đi theo chủ nhân.

Người đàn ông kia mặc đạo bào màu vàng đất, trông vô cùng cũ rách, bên hông treo một cái hồ lô, lưng đeo kiếm gỗ đào. Trên thân kiếm không có hoa văn điêu khắc, nhìn kỹ cũng không bán nổi mười đồng. Cầm chiếc ô làm bằng giấy dầu đã rách một nửa, ông chậm bước đi, hát nghêu ngao đi đến dưới cây đa trước cửa thôn, gõ gõ tảng đá chặn cửa: “Mở cửa, mở cửa.”

Dứt lời, tảng đá kia hệt như vật sống, vươn hai chân đứng lên, dịch từng bước một sang bên cạnh, đợi người đàn ông kia đi vào, lại chậm rãi dịch về chỗ cũ.

Cả thôn tổng cộng hơn năm trăm miệng ăn, không quá trăm hộ. Trong mắt người ngoài, nơi này là thôn đạo sĩ, có điều người trong thôn chưa bao giờ bái lạy chân nhân. Trẻ con mới sinh đã được trời phú cho linh lực. Thời buổi hiện tại loạn lạc, sinh kế khó khăn, người trong thôn liền giúp người trừ yêu bắt quỷ, kiếm bạc mà sống.

Từ cửa thôn, ông đi thẳng tận tận cùng phía Bắc, xuyên qua bảy tám ngõ rẽ nhỏ, đến chân núi, lên thềm đá đi lên trên, đi tới hộ gia đình duy nhất ở lưng chừng núi mới dừng bước. Vốn định gõ cửa, lại thấy tường đất bên cạnh sụp xuống một nửa, ló đầu nhìn vào liền thấy Linh Đang. Con thú to lớn màu đen trắng cũng lọt vào đáy mắt, ông mừng rỡ: “Linh Đang, cháu rốt cuộc triệu hồi được linh thú rồi sao?”

Người thôn Bát Tự thiên phú dị bẩm, không giống người phàm, nhưng lại chẳng có thần tiên nào quản lý, địa vị khó xử. Khác với đạo sĩ pháp sư, họ biết cách triệu hồi linh thú, ký kết khế ước, chủ tớ một đời.

Trước kia, Linh Đang cũng từng bày trận pháp, nhưng lại không triệu hồi được linh thú, còn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Thấy con gấu trúc, người đàn ông trung niên kia còn tưởng rằng nàng rốt cuộc đạt thành tâm nguyện, ai ngờ Linh Đang khoát tay: “Chú Thanh Thành, cháu muốn triệu hồi con hổ, không phải gấu trúc, không biết tên này từ chỗ nào rơi xuống, sân nhà cháu đều bị phá thành cái hố to.”

Thanh Thành nhảy qua đống đổ nát vào sân, nhìn hố to, thốt lên đầy khâm phục: “Hẳn là ngã xuống từ tít trên cao, có điều…”

Nếu thật sự là gấu trúc, đã sớm rơi tan xương nát thịt, thoạt nhìn ngoài vẻ xót xa, hình như con gấu trúc này cũng không bị thương ở đâu. Quan sát kỹ càng, cũng không thấy tiên khí đặc thù, nhìn thế nào đều chỉ là một con gấu trúc bình thường.

Ông đưa gói giấy dầu cho Linh Đang, ngồi xổm xuống xoa gân cốt của gấu trúc, còn chưa xem kỹ, lại bị nó lấy tay gạt ra, không khỏi cười cười: “Xem ra con gấu này có chút nóng tính.”

Không nóng tính mới lạ. Phong Cẩm chưa bao giờ nóng ruột thế này, còn bị một lão đàn ông thô kệch nhéo mặt, càng không thể nhịn.

Linh Đang mở ra gói giấy dầu, trông thấy chân gà, bèn vui vẻ cầm lấy. Cắn một miếng, mùi thơm ngon ngập khoang miệng, nàng nói: “Chú Thanh Thành, chú khiến nó mở miệng nói chuyện đi. Dù sao hiện tại cháu không triệu hồi được linh vật, nó lại nợ cháu bạc, tạm thời đem nó gán nợ.”

Thôn Bát Tự tiếng tăm lừng lẫy khắp Lộc Châu, mỗi khi chạm mặt với quỷ quái khó chơi, ý nghĩ đầu tiên là mời người của thôn Bát Tự.

Chỉ riêng linh thú đi theo họ, ấn tượng đầu tiên đã khiến người ta cảm thấy người thôn Bát Tự không phải đạo sĩ bình thường. Linh thú thoạt nhìn càng hung dữ, giá mời lại càng cao.

Nhưng… Thanh Thành nhìn con gấu trúc ngốc nghếch này, nói nhỏ: “Trông nó ngốc như vậy, cháu định dẫn nó ra ngoài ‘lấy giả làm thật’ thật sao?”

Sao Linh Đang lại không muốn triệu hồi con hổ, chẳng qua nàng không có năng lực ấy, chỉ có thể chấp nhận, nói nhỏ: “Đây là chuyện bất đắc dĩ, tuy ngốc nghếch, nhưng ít ra cao to lực lưỡng.”

Phong Cẩm liếc xéo hai kẻ đang “nói thì thầm” trước mặt hắn, này này, hắn hiểu đấy! Dám nói hắn ngốc, nói hắn lực lưỡng… trước kia hắn đường đường là mỹ nam, thân như cây ngọc đón gió.

Đang định biện giải, lại thấy tay gấu chân gấu của mình, ôi không…

Thanh Thành nghiêng đầu nhìn nó: “Sao nó cứ ôm mặt suốt vậy?”

“Ai biết.”

“Quên đi, mang ra chợ cũng bị người ta lột da cho lên bàn ăn, xem như làm việc thiện đi.” Thanh Thành lấy mấy lá bùa trong ngực ra, chọn một lá, bắt đầu niệm chú.

Bởi tốc độ nói thong thả, giọng nói trầm thấp đặc trưng của người đàn ông trung niên thoáng chút khàn khàn, tựa như người bi bô tập nói, mơ hồ không rõ, tuy từng chữ rõ ràng, lại nghe không rõ.

Linh Đang nhìn chằm chằm ông làm phép, loại pháp thuật có thể khiến động vật mở miệng nói chuyện, với nàng mà nói thật sự quá cao thâm; trong thôn, người biết cũng không nhiều.

Phong Cẩm cũng bỏ tay ra, nhìn về phía người đàn ông thô kệch này. Chỉ là một người phàm bình thường, vì sao lại biết chú thuật thượng cổ?

Vừa rồi bay loạn trên trời, rơi vào thôn xóm này, hắn đã nhận ra, thôn này không giống những nơi khác.

Tựa như một hòn đảo lẻ loi khác thường trong thế gian, tràn ngập tiên khí, nhưng những người sống ở đây lại chỉ là người phàm, không thấy thần tiên.

Vốn tưởng rằng nơi đây là trốn địa linh nhân kiệt, đâu ngờ chú thuật mà người đàn ông kia đọc lúc này, rõ ràng lại xuất phát từ thời thượng cổ.

Mải tập trung suy nghĩ, không nhìn thấy người đàn ông trung niên kia đã đốt lá bùa màu vàng thành tro để vào bát nước, bát nước đen sì kèm chú thuật một lần nữa kéo lại ý nghĩ của Phong Cẩm. Sau đó, hắn bị cô nương kia dùng hai tay bóp miệng, hai tay bị bỏ ra, miệng gấu mở to. Bát nước đen sì kia liền rót vào miệng hắn, trôi tuột xuống bụng.

Phong Cẩm kêu thảm một tiếng, lăn lộn khắp mặt đất.

“Hai kẻ người phàm chết tiệt…!”

Linh Đang phủi tay, hài lòng nói: “Ổn rồi, việc lớn đã thành. Lão gấu trúc, về sau ngươi liền nỗ lực đi theo ta trả nợ, ta sẽ cho ngươi ăn ngon, uống được, ở chỗ êm ấm, đi theo ta có thịt ăn.”

Phong Cẩm tức giận: “Không được gọi ta là lão gấu trúc.”

“Gấu trúc?”

“Cô biến đi.”

Khóe miệngLinh Đang giật giật, nàng đưa tay lấy một lá bùa định thân từ trong ngực ra, hà hơi một cái, dán “bốp” lên trán nó: “Tự kiểm điểm lại đi, kiếm chế thú tính.”

“…”

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Khốn kiếp!