Nghỉ lễ Quốc khánh và tết Trung thu năm nay được gộp chung lại, Đại học Bắc Xuyên cho sinh viên nghỉ tổng cộng 12 ngày. Nhiều sinh viên không về quê đã lên kế hoạch đi du lịch từ trước, thu dọn đồ đạc để bắt chuyến bay ngay khi kết thúc lớp học.
Quê của Bạch Nhiễm ở tỉnh bên cạnh, đi máy bay chỉ mất 1 tiếng rưỡi, nhưng muốn đến tận nơi thì phải chuyển sang đi thêm cả xe khách đường dài nữa.
Xe càng lúc càng xóc trong suốt chuyến hành trình, Lâu Trạm sắc mặt trắng bệch, muốn chống đỡ nhưng không thể làm được.
“Nếu không thoải mái thì cậu cứ nhắm mắt đi ngủ đi.” Bạch Nhiễm không biết phải làm thế nào, cảm thấy có chút áy náy vì đã khiến Lâu Trạm phải khó chịu như vậy. Tất cả là do cậu sơ suất không hỏi Lâu Trạm liệu hắn có bị say xe hay không.
Bạch Nhiễm lục tung balo, lấy chiếc tai nghe từ cạnh túi ra, cắm giắc tai nghe vào điện thoại, đeo vào tai Lâu Trạm. Bắt gặp ánh mắt của hắn, Bạch Nhiễm giải thích: “Nghe một chút nhạc nhẹ nhàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Bạch Nhiễm không biết nó có thực sự hữu dụng hay không, nhưng Lâu Trạm dường như đang ngủ, đầu cậu gà gật nhẹ về phía cửa sổ.
Nhìn thấy hắn sắp va vào cửa sổ, một cánh tay vòng từ phía sau đưa tới cạnh cửa sổ, nhẹ tay đỡ lấy đầu Lâu Trạm, cẩn thận dời đi chỗ khác.
Cuối cùng, cả người của Lâu Trạm đều dựa vào vai Bạch Nhiễm.
Bạch Nhiễm cụp mắt nhìn khuôn mặt không còn chút máu của Lâu Trạm, thầm nghĩ khi quay lại nhất định phải nhớ cho hắn uống thuốc chống say xe, chuẩn bị đầy đủ trước khi lên xe mới được.
Đi qua đoạn đường xóc nảy thì mặt trời cũng sắp lặn.
Lâu Trạm bị đánh thức trong trạng thái mơ màng. Vừa mới tỉnh dậy, đầu hắn có chút choáng váng, ngơ ngác nhìn Bạch Nhiễm đã đánh thức mình.
Thật dễ thương.
Bạch Nhiễm giật mình, gương mặt không được tự nhiên ngoảnh đi chỗ khác: “Chúng ta đến nơi rồi.”
Cuối cùng cũng đến.
Trong lòng Lâu Trạm cảm thấy vô cùng may mắn.
Ở bến xe, một cô gái cột tóc đuôi ngựa đang đứng một mình, nhìn ngó xung quanh. Vì đã lâu không gặp lại người đó, nên vẻ mặt cô hiện rõ sự nôn nóng.
Đây đã là chuyến xe cuối cùng, tại sao chưa thấy người đâu? Ông nội Bạch nói rằng hôm nay anh ấy sẽ đến đây mà.
Cô định bước lên đi tìm thì chợt nhìn thấy hình bóng người đó xuống xe.
“Bạch ca!” Cô gái lập tức trở nên vui vẻ, chạy lại thân mật ôm lấy cánh tay Bạch Nhiễm.
“Em là … Tiểu Ngư?”
“Đúng vậy, đừng nói rằng hai năm không gặp mà anh quên em rồi nhé?” Lý Ngư buông hai tay ra, chống eo, nhướng mày giả vờ uy hiếp.
“Không phải, hai năm rồi không gặp, anh cảm thấy em thực sự có thay đổi nhiều.” Hai năm trước, Lý Ngư để tóc ngắn, dáng người mũm mĩm, cũng không cao. Cô gái trước mặt thì tương đối cao, nhìn bằng mắt thường cũng thấy không quá chín mươi lăm cân*, khuôn mặt tròn bầu bĩnh trước kia nay đã biến thành khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.
*95 cân Trung Quốc = 47,5 kg.
Nếu đối phương giống như trước kia, vừa thấy cậu đã gọi to “Bạch ca”, thì khi đối mặt với Lý Ngư thay đổi lớn như vậy, Bạch Nhiễm mà nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên thì có quỷ mới tin.
Cô gái này thích bám Bạch Nhiễm từ khi còn bé, ngày nào Lý Ngư cũng bám theo cậu, gọi “Bạch ca” luôn miệng. Ngày Bạch Nhiễm tốt nghiệp cấp 3, cô gái nhỏ bẽn lẽn chạy đến và nói rằng cô thích cậu. Khi đó, cô gái mới mười lăm tuổi, đang học năm đầu cấp ba, còn Bạch Nhiễm thì đã lớn rồi. Để được một em gái tỏ tình như vậy quả là làm đầu cậu to ra, khiến cậu phải suy nghĩ đến trái tim mong manh của cô, cân nhắc một ngày mới tìm được lý do thích hợp, uyển chuyển cự tuyệt.
Lời từ chối này khiến cô buồn bã, mắt do khóc nhiều liền sưng như hạt hạnh đào, mấy ngày liền vẫn chưa khỏi. Ông nội của Bạch Nhiễm rất thích cô gái nhỏ này, cho rằng cậu đã làm cô tổn thương, không ít lần mắng Bạch Nhiễm cậu.
Sau đó, Bạch Nhiễm vào đại học, vào sống cùng bố mẹ trong thành phố, những ngày nghỉ lễ hắn cũng ít về đây và chưa gặp lại cô bé này lần nào nữa.
“Đây là?” Lý Ngư thấy Lâu Trạm đứng bên cạnh Bạch Nhiễm, cô nhìn thẳng vào mặt Lâu Trạm, không chút kiêng kỵ.
Đây thực sự quá là đẹp!! Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy, có thể nói còn đẹp hơn cả Bạch ca.
“Đây là bạn cùng phòng của anh. Anh đưa cậu ấy đến chơi nhà.” Bạch Nhiễm giới thiệu cho Lý Ngư.
“Hoan nghênh, chào mừng!!” Lý Ngư trượt chân, đứng ở trước mặt Bạch Nhiễm, hào phóng đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên Lý Ngư.”
Lâu Trạm mím môi, đưa tay chạm nhẹ đầu ngón tay của cô gái lạ mặt này, như một phép lịch sự đáp lại: “Lâu Trạm.”
Tên của anh ấy thực sự rất hay, một soái ca lạnh lùng nha. Lý Ngư rút tay về, mỉm cười nghĩ.
Tâm tư của Lý Ngư dường như thể hiện rõ trên khuôn mặt, cô gái này rõ ràng là có hứng thú với Lâu Trạm. Bạch Nhiễm không hiểu sao trong lòng lại có chút khó chịu.
“Trở về rồi nói tiếp.” Hắn liền tiến một bước về phía Lâu Trạm, giả vờ vô tình che tầm mắt của Lý Ngư.
Dọc theo đường đi, Lý Ngư ríu rít kể chuyện, Bạch Nhiễm thi thoảng tiếp lời, Lâu Trạm nhất thời bị phân tâm.
Dư vị của cơn say tàu xe vẫn chưa tan, Lâu Trạm gập đầu ngón tay lại véo vào lòng bàn tay, như thể cơn đau sẽ khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Đây là vùng nông thôn, mỗi nhà đều có một vườn cây ăn quả lớn bên cạnh, mùi thơm của trái cây có một sức hút đặc biệt, khiến cảm giác buồn nôn khó tả của Lâu Trạm dần dần tan biến.
“Gâu gâu gâu.” Lâu Trạm giật mình khi nghe thấy tiếng chó sủa, người vô thức bước về phía Bạch Nhiễm.
Từ một góc đằng xa, một con chó lớn lông màu đen pha vàng đang chạy nhanh về phía hắn.
“Đại Bảo, sao mày tăng cân quá vậy?” Bạch Nhiễm vừa ngồi xổm xuống thì con chó chạy tới, cậu ôm lấy con chó đang phấn khích kia.
Lâu Trạm nhìn con chó lớn mà Bạch Nhiễm đang chơi cùng, trong đầu nhớ lại một số ký ức không vui.
Lâu Trạm sợ chó, không phải vì bị chó cắn, ngược lại, hắn vô cùng thích chó. Nhưng Lâu Trạm lúc đó vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nên vào lúc hắn năm tuổi Lâu Trạm khi bị một con chó lớn đuổi theo, hắn đã òa khóc gọi mẹ vì sợ nó sẽ cắn hắn. May mắn thay là Lâu Trạm chỉ bị trượt chân ngã xuống đất, con chó lao tới khiến Tiểu Trạm rất sợ hãi, trợn mắt ngất xỉu.
Khi tỉnh dậy, Lâu Trạm thấy chủ nhân của chú chó liên tục nói lời xin lỗi với mẹ hắn. Tiểu Lâu Trạm lau mặt, hai tay nhớp nháp, có mùi khó tả, nhất định là bị chó l!ếm, Tiểu Lâu Trạm cảm thấy vô cùng ấm ức.
Kể từ đó, hắn rất sợ khi nhìn thấy chó. Em trai Lâu Giác tuy rất thích chó nhưng cũng vì Lâu Trạm nên vẫn nhịn xuống ý định muốn nuôi.
Lúc này, Đại Bảo đã thoát ra khỏi vòng tay của Bạch Nhiễm, đi quanh Lâu Trạm một vòng, vẫy đuôi thích thú cọ vào chân Lâu Trạm.
Lâu Trạm lập tức hóa đá.
“Có vẻ như Đại Bảo rất thích cậu.” Lý Ngư hơi ngạc nhiên, phải biết rằng Đại Bảo rất hung dữ, khi nhìn thấy người lạ nó sẽ bắt đầu sủa loạn, gần như muốn nhảy dựng lên cắn người.
“Tiểu Ngư, đưa Đại Bảo về trước.” Bạch Nhiễm cảm thấy có gì đó không ổn, liền bảo Lý Ngư đem Đại Bảo về.
“Được thôi.” Lý Ngư sẵn sàng đồng ý. Đại Bảo là chó của nhà cô, cô vừa lên tiếng, nó liền nghe lời đi theo.
“Những cây cam đó do ông tôi trồng. Nó ngọt hơn những loại cam bán quanh trường. Hôm nay về muộn, ngày mai chúng ta cùng nhau hái nhé!” Bạch Nhiễm không hỏi Lâu Trạm có sợ chó hay không, tay chỉ vào một khu đất lớn trồng cam ở phía xa: “Dù là ở quê nhưng vẫn vui hơn nhiều. Tôi còn nhớ hồi nhỏ tôi hay trèo cây mò trứng chim, xuống sông bắt cá, sau này lên cấp ba thì lịch học của trường khá nặng, vì vậy tôi không có chơi lại nữa.”
Nói đến đây, cậu hơi xấu hổ, Bạch Nhiễm trước đây là một tên bắt nạt nổi tiếng trong vòng mười tám dặm ở thị trấn này, không ít lần gây chuyện. Vì bố mẹ đều làm việc ở thành phố nên ông nội cậu cũng mắt nhắm mắt mở cho đứa cháu, Bạch Nhiễm vốn lơ là kỉ luật, đơn giản là bị người lớn ghét bỏ. Những đứa trẻ cùng trang lứa đều hết mực ngưỡng mộ cậu, ngày nào cũng gọi cậu một tiếng đại ca.
Nếu không phải Bạch Nhiễm gặp tai nạn, tính mạng suýt chút nữa bị chính mình đem bỏ, nếu lão nhân gia không tức giận mà nổi trận lôi đình thì Bạch Nhiễm sẽ không ra oai, làm tiểu côn đồ.
Cậu có chút xấu hổ khi nghĩ về những chuyện đó.
Bạch Nhiễm quay mặt lại, may sao Lâu Trạm không biết mình đã từng tệ đến thế nào.
Nghe Bạch Nhiễm nói, trong đầu Lâu Trạm hiện ra hình ảnh Tiểu Bạch Nhiễm đang vui vẻ khiến ánh mắt hắn dịu lại.
Bạch Nhiễm chắc hẳn đã có một tuổi thơ tự do, giống như người em trai Lâu Giác của hắn.
Sau khi chậm rãi đi bộ tầm mười lăm phút, Lâu Trạm đi theo Bạch Nhiễm vào một sân nhỏ. Khoảng sân rất rộng rãi, bên phải trồng những loài hoa, loài cây cỏ mà hắn không biết tên, bên trái có một cây đa to sừng sững ở góc, cành lá vươn ra ngoài bức tường. Dường như đến mùa hè sẽ rất mát mẻ. Ngay dưới tán cây còn đặt một cái ghế mây.
Ngôi nhà là một căn nhà hai tầng bình thường, có thể mơ hồ nhìn thấy phòng khách, trang trí cũng rất đơn giản, đồ đạc có vẻ được làm từ gỗ cũ.
“Ông ơi, cháu trai ông về rồi.”- Bạch Nhiễm cao giọng đi về phía phòng khách.
“Hét lên làm gì? Ta còn chưa già đến nỗi không nghe rõ.”- Một giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ vang lên trên đầu.
Ở hành lang lầu hai, một ông lão tóc bạc, vẻ mặt hồng hào, nhưng nghiêm nghị khó tính, rất giống ông nội của Lâu Trạm từng nhập ngũ, ngày ngày đều rất căng thẳng.
“Ông ơi, đây là bạn của cháu, Lâu Trạm, cậu ấy đến nhà chơi mấy ngày.”
“Cháu chào ông.” Đối mặt với trưởng bối, Lâu Trạm vẫn cần phải lễ phép.
“Ừ.” Tầm mắt của ông rơi vào người thanh niên trông có vẻ mảnh khảnh.
Trước khi vào nhà ông còn căn dặn: “Hôm nay ông không ăn cơm ở nhà, muốn ăn thì tự mình làm, có sẵn mọi thứ trong tủ lạnh. Giờ cháu về, giao hết cho cháu.” Đương nhiên, điều này là nói với Bạch Nhiễm.
Bạch Nhiễm nghe xong nghiêm túc nghi ngờ liệu cậu có phải là cháu ruột của ông hay không.
“Ông nội tôi là như vậy. Nhìn ông tính tình xấu, nhưng thực chất không tồi, cậu đừng để trong lòng.” Tuy rằng trong lòng thì phun tào, nhưng cậu vẫn muốn giải thích với Lâu Trạm.
“Không sao đâu, tôi biết.” Lâu Trạm hiểu rất rõ và hắn cũng không để tâm lắm.
“Tôi đưa cậu về phòng, tôi nấu cơm xong rồi sẽ đi tắm sau.” Thói quen tắm mỗi ngày của Lâu Trạm đối với cậu rất rõ ràng. Hôm nay, sau khi quăng quật trên xe lâu như vậy, trên người thoang thoảng mùi “bụi bặm”, ngay cả Bạch Nhiễm cũng không chịu nổi.
Nhà có bốn phòng, hai phòng ở tầng trên và hai phòng ở tầng dưới. Tầng một là để người già ở, gian còn lại làm nhà kho, hai gian còn lại làm phòng trọ. Xấu hổ chính là, nhà của Lý Ngư đột nhiên có khách, lại không có đủ phòng, cho nên cô xin đến đây ở.
“Cứ như vậy đi, cháu bị đuổi ra ngoài rồi. Ba ngày tới có thể sẽ tới làm phiền ông, ông nội Bạch.” Lý Ngư nghẹn ngào giải thích. Sở dĩ có ba ngày là bởi vì Lý Ngư hiện tại đang học năm thứ ba trung học, chỉ có ba ngày nghỉ phép, sau ba ngày liền phải trở lại trường học tiếp.
“Thôi. Vậy thì tạm thời cháu và Bạch Nhiễm sẽ ở chung một phòng.” Ông gật đầu với Lý Ngư, quay sang Lâu Trạm, giọng điệu chân thành.
Ủy khuất gì chứ?
Bạch Nhiễm cứng họng, tại sao ông nội lại luôn khinh thường cậu như vậy? Cậu cũng đâu quá tệ, phải không?
Đêm khuya.
Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy, Bạch Nhiễm chớp mắt nhìn Lâu Trạm – người đã ngủ say bên cạnh mình qua ánh sáng yếu ớt ngoài khung cửa sổ.
Chìm vào giấc ngủ quá nhanh, trông Lâu Trạm thực sự rất mệt mỏi.
Thình thịch…
Bạch Nhiễm có thể nghe thấy trái tim nhỏ bé của mình đang đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu lặng lẽ quay lưng về phía Lâu Trạm.
Có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Cảm giác mặt hơi nóng.
Sau vài phút, cậu cẩn thận trở mình và tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Lâu Trạm.
Không biết đã qua bao lâu, mắt cậu bắt đầu díu lại, đôi mi từ từ khép lại mi lại.
Trước khi hoàn toàn rơi vào giấc ngủ, cậu bối rối nghĩ: Tại sao Lâu Trạm lại có thể đẹp trai như vậy nhỉ? Điều này có lúc khiến cậu mộng tưởng tới một số ý niệm…