Gấu Trắng

Chương 10




Thích một người là cảm giác thế nào? Giang Tịch Xuyên từ nhỏ đến lớn không thiếu người thích, nữ sinh thổ lộ với cậu rất nhiều, nhiều đến không đếm nổi.

Cũng như vậy, cậu cảm thấy giữa mình và bạn bè khi đó có ngăn cách, có lẽ ý định của họ không phải như vậy, nhưng nói cho cùng, vẫn là cảm thấy cậu không giống họ.

Về sau, cậu bắt đầu sinh ra bản năng chống cự lại tình cảm của nữ sinh, cũng không thích chơi cùng các nam sinh. Tuy vậy, vẫn có rất nhiều người thổ lộ, có người thậm chí cậu còn chưa nói chuyện cùng được mấy câu. Giang Tịch Xuyên có đôi khi không hiểu, rõ ràng một câu cũng chưa nói cùng, vì sao có thể dễ dàng nói “Thích cậu” như vậy.

Hạ Dã là người đầu tiên nói chuyện cùng cậu khi lên sơ trung.

Hôm đó ở bàn ăn nhỏ, bọn họ ngồi đối diện nhau, Hạ Dã chủ động nói: “Xin chào, tên tớ là Hạ Dã.” Nhưng khi đó Giang Tịch Xuyên vẫn không quá thích nói chuyện, chỉ nói một câu: “Xin chào.”

Hạ Dã giống như không nghe ra sự khó chịu trong lời cậu, cùng cậu nói một đống chuyện. Cậu bị cô chọc cười, nhịn không được nở nụ cười. Hạ Dã vui vẻ nói: “Cậu nên cười nhiều hơn, cậu cười nhìn đẹp lắm!”

Nhìn thấy ánh mắt sáng rỡ của thiếu nữ, lần đầu tiên trong đời, Giang Tịch Xuyên muốn làm bạn cùng nữ sinh này.

Trong giờ cơm trưa đã biết cô cũng thích đánh Liên Minh Huyền Thoại, buổi tối chơi cùng nhau, gặp được đồng đội gà mờ còn nghe được cô nói vài câu thô lỗ, nhưng chơi xong sẽ lại nhắn trong WeChat: [Để cậu chê cười, thật ra tớ không có lỗ mãng như vậy đâu]. Giang Tịch Xuyên dần dần buông lỏng, vì cậu biết cô gái này không giống người khác.

Sau này cậu phát hiện khi đi học cô hay nhìn lén mình, bị cậu bắt gặp vài lần, tuy không muốn nghĩ đến phương diện kia, nhưng Giang Tịch Xuyên vẫn hỏi. Cô quay đầu, Giang Tịch Xuyên không nhìn thấy mặt cô, lại nghe thấy tiếng: “Tớ muốn nhìn trai đẹp để thả lỏng, không được hả, keo kiệt.” Giang Tịch Xuyên nhịn không được nở nụ cười, cô gái này, thực sự rất đặc biệt.

Còn có lần, cậu có việc cần tìm cô, lại thấy bị chặn lại để tỏ tình. 

Cậu tránh ở trong góc nghe lén, tức giận không rõ nguồn gốc trào lên. Chờ hai người đi rồi, cậu mới phát hiện tức giận vừa rồi không thích hợp đến mức nào. Hôm sau có người truyền miệng vụ tỏ tình, cả ban đều trêu đùa cô. Cậu thấy được Hạ Dã trốn ở WC trộm khóc. Nước mắt cô như dao nhỏ khắc vào lòng cậu, khiến cậu đau lòng không tả. Cậu thừa dịp cô không ở đó uy hiếp bạn học hay trêu.

Nếu để cô biết mình không ngoan ngoãn như bề ngoài, liệu cô có thất vọng không?

Từ đó về sau, cậu nhiều thêm một tai. Cậu không dám quay lại nhìn, chỉ yên lặng nghe, cô thích nói “Phắn phắn phắn”, cậu cũng bất giác đem “Phắn phắn phắn” thành câu cửa miệng. Cô thích uống sữa, cậu cũng mỗi sáng uống một cốc. Nghe cô nói thích mùi bồ kết, tìm hết cửa hàng, cuối cùng cũng thấy bột giặt mùi bồ kết.

Giang Tịch Xuyên rất hưởng thụ ánh mắt cô nhìn cậu chăm chú, mỗi ngày đều hận không thể làm mình đẹp thêm, chỉ cần khiến tầm mắt cô dừng lại mình nhiều thêm một giây. Cậu biết cô không thích tiếp xúc thân thể, sơ trung có vài lần thân thể tiếp xúc, cô đều thực căng thẳng, vì thế cậu nhịn đến lễ tốt nghiệp, cô chăm chú nhìn cậu chơi đàn. Cuối cùng nhịn không được, trộm nhìn thoáng qua, mặt cô đã đỏ bừng, thật đáng yêu.

Khi kết thúc, nhìn cô lên xe rời đi, cậu đuổi theo cả một quãng đường dài.

Cậu trộm hỏi giáo viên nguyện vọng của cô, không nghe người nhà phản đối, điền nguyện vọng giống vậy. Tỷ lệ rất thấp, nhưng cậu nhất định phải đánh cuộc, không muốn từ bỏ.

Ngày đầu khai giảng cao trung, bước vào phòng học, ánh mắt không rời khỏi cô.

Cô gầy đi nhiều, 2 tháng nghỉ hè, thật sự rất rất nhớ cậu.

Nhưng lên trung học, lớn hơn, không chỉ có tuổi, còn có dã tâm của tớ. Thiếu nữ xinh đẹp hơn, so với sơ trung càng đẹp. Cậu sợ cô bị cướp đi, hận không thể dán lên người cô mấy chữ “Người này toàn bộ là của Giang Tịch Xuyên”. Cậu vì thế lần nữa tiếp cận Hạ Dã, không có việc cũng tìm việc, không đeo được tai nghe, giúp cô kê bàn, để cô ước nguyện, chỉ có Giang Tịch Xuyên biết, tất cả đều là lấy cớ, lấy cớ để tiếp cận Hạ Dã.

Ngày thi đại học xong ấy, cậu bị Cố Nhất Phàm chuốc không ít rượu, rất nhiều cô gái nhân cơ hội đó, nhưng cậu chỉ thấy buồn nôn. Trừ Hạ Dã, ai cũng không cần.

Giữa lúc hoảng hốt, dường như cậu thấy Hạ Dã. Cô gái mặc quần trắng, hoàn toàn không hợp với KTV xa hoa ồn ã. Cậu thực sự không nhịn được, nghĩ thầm nếu là mơ, vậy muốn gì làm nấy đi, cái gì cũng được, chỉ cần có thể chạm vào cô. Vì thế Giang Tịch Xuyên ôm lấy cô, sau đó hôn cô. Cô gái còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của cậu, ôm vào trong lòng nho nhỏ, thật sự rất đáng yêu.

Sau lại phát hiện, không phải mơ.

Hạ Dã chạy đi, cô không thích sao? Bị một con ma men cưỡng hôn, trong lòng hẳn không dễ chịu.

Lại là một lễ tốt nghiệp nữa, cô mặc váy, thật sự xinh đẹp.

Giang Tịch Xuyên muốn vì 6 năm thầm mến của mình mà cố gắng lần nữa.