Lúc Hùng Hạo Nhiên qua còn xách theo nải chuối tiêu làm Hướng Dương Viễn thụ sủng nhược kinh. Cái tên vắt cổ chày ra nước kia thế mà cũng biết chuyện mua hoa quả khi đến nhà người khác. Không biết à nha.
“Này, Hùng Hạo Nhiên, nải chuối tiêu này không phải là anh bới dưới thùng rác dưới nhà chứ?”
“Đúng rồi, cậu thật hiểu tui nha.”
“…” Hướng Dương Viễn mặt không thay đổi quăng nải chuối đi rồi quay lại bếp tiếp tục bận rộn. Hùng Hạo Nhiên theo vào, bày dáng vẻ đại gia nói: “Đồ đệ, bao giờ cơm nước mới xong. Tôi rất đói rồi.”
Hướng Dương Viễn làm bộ không nghe thấy, bình tĩnh vo gạo rửa rau.
“Hướng Thang Viên.” Hùng Hạo Nhiên đến gần tí nữa, thấy sắc mặt cậu không vui vẻ gì thì tưởng là cậu tin thật, vội vàng kéo tay cậu nói: “Không phải tôi nhặt chuối ở thùng rác đâu. Tôi vừa đi siêu thị mua đó.”
Hướng Dương Viễn không chịu nổi nữa, buồn cười nói: “Biết rồi.”
“Cậu cười thì mới đáng yêu hơn, làm gì mà cứ đối với tôi như hung thần ý.” Hùng Hạo Nhiên khinh bỉ, không nhịn được véo cái mặt bánh bao của cậu. Hướng Dương Viễn giật mình, vèo một cái tránh ra xa, nói: “Hùng Hạo Nhiên, tay anh rất lạnh đó!”
“Hừm, tôi cũng thấy thế.” Hùng Hạo Nhiên thâm ý nhìn cậu mà cậu cũng thờ ơ nhìn trả
“Không thể rót cho tôi cốc nước nóng à?”
“Sao anh không tự rót đi?”
“Tôi lười.”
“Thế anh cứ chịu lạnh đi.”
“Hướng Thang Viên, tôi đang là bệnh nhân.”
Hướng Dương Viễn căm giận nói: “Tôi đưa găng tay cho anh là được chứ gì!”
“Khà khà, tôi có thể đem tay nhét vào cổ cậu không?”
“…”
Dưới sự giúp đỡ hay đúng hơn là quấy rối của trợ thủ Hùng Hạo Nhiên thì cơm tối tới 7h mới làm xong. Thực tế thì tay nghề nấu nước của Hướng Dương Viễn cũng không quá tốt, cũng chỉ nấu được mấy món. Có mấy lần thử làm món mới thất bại đến 80% nhưng cũng không hiểu sao Hùng Hạo Nhiên lại thích đến ăn chùa.
Bày đồ ăn lên bàn, Hùng Hạo Nhiên chậm chạp nhấc đũa khác với thường ngày vùi đầu vào chiến đâu. Hướng Dương Viễn ăn vài miếng cảm thấy thật sự kì quái, cho rằng hắn nhìn đồ ăn trình bày không được đẹp lắm nên không ăn, tức giận hỏi: “Làm sao không ăn?”
Hùng Hạo Nhiên bày ra vẻ đẹp zai vén vén tóc: “Làm phiền vị tiểu đệ đệ này lấy cho tôi một đôi đũa khác, tôi sợ lây bệnh cho cậu.”
Hướng Dương Viễn cười một tiếng: “Anh còn sợ lây bệnh cho tôi?”
“Ai biết được đấy. Cậu nhìn có vẻ yếu.”
“Anh mới yếu ý, cũng không biết ai mới phải hỉ mũi cả một ngày!”
“Đó cũng là ân huệ cậu ban cho tôi. Ai dội cho tôi ướt sũng, nửa đêm không có đồ mặc đây?”
Hướng Dương Viễn đỏ mặt, cau mũi lẩm bẩm: “Anh ăn đi, ăn cơm chứ có phải hôn đâu mà truyền với nhiễm.”
Hùng Hạo Nhiên ồ một tiếng, đưa bát mình đến trước mặt cậu: “Vậy cậu gắp đồ ăn cho tôi, tôi muốn ăn sườn hầm tiêu với tôm rang muối tiêu”
“Anh còn phải uống thuốc, không đc ăn đồ cay.” Hướng Dương Viên mặc kệ mà gắp cho hắn một đũa dưa chuột xào vị nhẹ nhàng hơn.
“Không ăn được sao cậu còn làm???”
“Tôi làm tôi ăn.”
“…” Hùng Hạo Nhiên nghiêm mặt thu lại bát, bới bới cơm: “Tôi quyết định thay đổi ý lúc nãy. Tôi quyết định lây cho cậu!”
Hướng Dương Viễn lạnh lùng lườm hắn một phát: “Tuỳ tâm.” Sau đó tiếp tục ăn.
Hùng Hạo Nhiên nghiêm túc cau mày suy nghĩ một lúc, hỏi: “Vậy không phải chúng ta phải hôn nhau sao?”
Hướng Dương bị sặc miếng sườn hầm tiêu, trong nháy mắt ho không thở được.
Giải quyết xong bữa tối, Hướng Dương Viễn bồi Hùng Hạo Nhiên đi bộ về nhà. Không biết vì chuyện dở khóc dở cười trên bàn cơm lúc nãy hay không nhưng cậu có chút khó chịu, vẫn không để ý Hùng Hạo Nhiên, đi đường cũng cách xa hắn.
Hùng Hạo Nhiên ngược lại, không để ý gì mà vẫn mặt dày nói chuyện:
“Hướng Thang Viên, cậu có bạn gái không?”
“Anh biết rồi, sao còn hỏi?”
“Hỏi lại mà.”
Hướng Dương Viễn bó tay: “Không có.”
“Cậu đã 24 rồi đó.”
“Một tên 30 tuổi còn phòng không có tư cách nói tôi sao?”
“Tôi đã nói rồi còn gì. Tôi không thích phụ nữ gây phiền phức.”
“Đàn ông thì không phiền đâu. Anh cùng đàn ông là quá đẹp rồi.”
Hùng Hạo Nhiên đưa tay, kéo Hướng Dương Viễn lại, nói: “Vì thế nên mỗi ngày tôi đều lăn lộn với cậu đó thôi.”
“Thấy sang bắt quàng làm họ, tôi không quen anh.” Hướng Dương Viễn đập tay hắn đi qua.
“Ai, chẳng lẽ cha mẹ cậu không giục gì sao?”
“Có giục cũng không làm được gì, tôi bận như thế làm gì có thời gian.” Hướng Dương Viễn xoè tay đếm: “Một năm có 365 ngày, tính cả đi làm, tăng ca, trực ban, chuẩn bị nọ kia, họp hành, lúc muốn nghỉ chưa chắc đã được duyệt thì đào đâu ra thời gian mà hẹn hò.”
Hùng Hạo Nhiên nghiêm túc gật gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hay là như vầy, cậu tìm lấy một cô trong sở của chúng ta, mỗi ngày đi làm đều là ngày hẹn hò.”
Hướng Dương Viễn suy nghĩ một chút làm bộ khó xử nói: “Phụ nữ trong sở của chúng ta người nào cũng có thể đánh gục được tôi nha.”
Vừa rẽ sang đường lớn, vùng này hình như đang mất điện, cả đoạn đường tối om, nhiều cửa hàng đóng cửa từ sớm.
Hùng Hạo Nhiên kể cho Hướng Dương Viễn chuyện cười về chuyện mất điện, mặt cậu vẫn không thay đổi mà nghe. Đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập, có người chạy qua giữa, va vào vai hai người.
Hùng Hạo Nhiên có dự cảm không tốt.
Ngay sau đó liền nghe thấy một giọng nữ hét lên: “Cướp! Có người cướp túi của tôi!”
Hùng Hạo Nhiên với Hướng Dương Viễn đều không mặc cảnh phục nhưng dưới tinh thần trọng nghĩa cùng bệnh nghề nghiệp, vừa nghe thấy tiếng hét liền theo bản năng đuổi theo tên kia.
Đây chính là ‘Đêm đêm nhảy Tango, ChaCha, Rumba, Rock and Roll. Ai bảo anh là một… cảnh sát cơ’
Sau một ngày phải uống thuốc cảm, Hùng Hạo Nhiên có hơi chóng mặt, thở một hơi là muốn hắt xì, dẫn đến sức chiến đấu giảm thẳng đến chạm sàn. Mà người bình thường không chạy theo nổi hắn giờ đang phóng về trước, chỉ hai ba bước nữa là bắt được tên cướp, đem hắn ra chịu tội trước công lý.
Tên cướp xoay người lại, Hùng Hạo Nhiên nhìn thấy trong tay hắn ánh lên tia sáng của kim loại, lại nghe thấy Hướng Dương Viễn a một tiếng, sau đó thấy cậu ôm tay lảo đảo chút rồi lại đuổi theo tên kia.
Hùng Hạo Nhiên nóng máu, lập tức dốc toàn lực đuổi theo. Vượt qua Hướng Dương Viễn, tóm chặt cổ áo tên cướp, lúc tên đó quay người lại thì nhanh tay nắm lấy tay đang cầm con dao gọt hoa quả, sau đó làm cú quật vai cho tên đó nằm đo đất.
Dao gọt hoa quả lập tức bay xa. Hướng Dương Viễn hổn hển chạy đến nơi, theo thói quen tìm còng tay trên người. Hùng Hạo Nhiên vừa mắng vừa nắm áo tên cướp áp dưới đất, đè đầu gối lên lưng tên đó, lại dùng một kĩ xảo tóm tay tên cướp làm hắn la oai oái.
Một lúc sau, người phụ nữ hô cướp vừa la vừa chạy đến, còn khóc to lên. Hùng Hạo Nhiên thấy phiền đến mức muốn tát cho cô ta một phát. Hướng Dương Viễn vội nhặt túi xách dưới đất trả lại cho cô ta, vỗ vỗ vai an ủi rồi nói: “Báo cảnh sát đi.”
“Gọi xe cấp cứu đã!” Hùng Hạo Nhiên thô lỗ bổ sung, làm người phụ nữ kia run lên.
Hướng Dương Viễn không nhìn nổi, trách hắn: “Anh làm gì thế? Tự nhiên lên cơn?”
“Tôi còn chưa xử cậu đó! Ngốc vậy?! Bị thương chỗ nào rồi?”
Hùng Hạo Nhiên ngẩng đầu, biểu hiện cực kỳ hung dữ, Dương Viễn trước giờ chưa từng thấy hắn như này, liền nhớ tới lúc trước thay hắn ghi án kiện, chẳng may dùng từ phạm phải lỗi nghiêm trọng hại hắn bị giám sát chi đội phê bình thì cũng không thấy hắn phát hảo lớn như này.
“Không bị ở đâu hết, tôi không sao.” Hướng Dương Viễn xoa xoa cánh tay rồi đưa cho Hùng Hạo Nhiên xem, nhấn mạnh “Thật sự không có chuyện gì hết.”
Hùng Hạo Nhiên biết tính cố chấp của cậu. Thấy quần áo của cậu cũng không thấy vết máu, lườm cậu một cái rồi tiếp tục nhấn sức đè xuống tên cướp dưới chân bày thế không làm ngươi gãy xương thì ta sẽ không bỏ qua.
“Hùng Hạo Nhiên!” Hướng Dương Viễn càng nhìn càng không chịu được, nhẹ chân đá vào mông hắn, có chút bực: “Anh đang vi phạm quy định.”
^^^^
Sườn hầm tiêu: người ta dùng tiêu Tứ Xuyên hoặc tiêu Quảng Châu
Tôm rang muối tiêu:
Dưa chuột xào:
“Đêm đêm nhảy Tango, ChaCha, Rumba, Rock and Roll. Ai bảo anh là một… cảnh sát cơ”: Nguyên văn là: “Đêm đêm nhảy Tango, ChaCha, Rumba, Rock and Roll. Ai bảo cô là vũ nữ cơ”
Trích bài hát Nước mắt vũ nữ của Hàn Bảo Nghi
Nghe ở đây: http://mp3.zing.vn/bai-hat/-Nuoc-Mat-Vu-Nu-Han-Bao-Nghi/ZW6IDEE8.html