Gấu Qua Lại Phải Chú Ý

Chương 20: Về chuyện “trèo cây và đầu cá hầm”




Vòng tay ôm chặt cành cây, Hướng Dương Viễn sợ hại tột độ nhìn xuống dưới, nhìn xuống mà sợ nhắm tịt mắt lại.

“Mau xuống đi, ngốc thế!” Hùng Hạo Nhiên đứng dưới gốc cây ngửa cổ, đứng chỉ huy rất có khí thế: “Chân phải giẫm thử lên cành to kia xem có chắc không.”

“Không được!” Cậu hét to: “Tôi mà di chuyển là ngã đó, tôi biết mà!”

Một tay ôm cây, một tay ôm mèo mà lung lay treo người, nếu như không phải vì sĩ diện thì cậu đã gào khóc rồi. Lúc nãy trèo lên cây còn dương dương tự đắc là trèo cây cũng chỉ có thế mà thôi, lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ, nói trước bước không qua a

“Hùng Hạo Nhiên!!! Tôi hận anh! Tôi sẽ không đời nào viết tổng kết cuối năm cho anh!!!”

“Có sức gào không bằng xuống nhanh đi. Phiền quá là tôi đi đó.”

“Anh dám! Tôi giết anh!” Hướng Dương Viễn sắp phát điên, tuy là lòng tự tôn to nhớn cùng với đạo đức nghề nghiệp nên cậu không cho phép bản thân mình ở hạ phòng nhưng so với lòng tự tôn thì mạng sống tương đối quan trọng hơn, hành động thiếu suy nghĩ thì ngã xuống không chết cũng bị thương ít nhiều a!

“Muốn giết tôi thì cũng phải xuống dưới trước đã. Nghe lời đi. Bước chân phải ra!”

Trong lòng đem tên Hùng Hạo Nhiên kia ra mắng triệu lần, Hướng Dương Viễn cuối cùng bất chấp hết, dựa theo lời của tên kia bò xuống một chút.

“Sắp đến rồi. Đừng sợ. Nắm cành cây bên trái đó. Giẫm lên hốc cây đó đi.”

“Rất…rất ghê đó. Chờ tôi tĩnh tâm chút…”

“Không có gì đâu. Can đảm chút đi, làm theo lời tôi là được.”

“Anh thì thoải mái rồi. Đứng… đứng ở chỗ này cũng không phải là anh…Vạn nhất…vạn nhất tôi mà có chuyện gì để xem anh ăn nói sao với mẹ tôi…”

Bên dưới cây yên lặng một lúc rồi có tiếng nói: “Hướng Thang Viên.”

“GÌ!!!”

“Tôi sẽ không để cho cậu xảy ra chuyện gì.”

AAAAAAA!!!

Đừng tưởng anh dùng cái giọng thâm tình, chân thành đó thì tôi sẽ bị lừa! Tôi hận anh hận anh hận hận anh a!!!!

Không biết có phải là oán khí trên người cậu toả ra quá mãnh liệt không mà làm mèo con đang ôm trong ngực giãy giụa một hồi làm cậu sợ hết hồn, luống cuống tay chân dỗ mèo con: “Mèo con, ngoan nha, đừng cử động nữa, xuống dưới sẽ mua cho mèo con đồ ăn ngon.”

Tên tiểu tử này đang làm gì thế?! Không biết mình ở dưới cũng đang lo lắng sao?! Hùng Hạo Nhiên bùng nổ, không nhìn nổi người kia nữa, dứt khoát xắn tay áo nhảy lên cây, leo qua các cành cây, nhanh nhẹn mà thuận thục trèo đến bên cạnh Hướng Dương Viễn.

“Này, anh đang làm gì đó?” Hướng Dương Viễn thấy mấy cành cây rung rung liền bị doạ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một lúc sau trợn mắt nhìn tên ngoài hành tinh kia cách mình có hai bước chân: “Anh, anh sao lên nhanh như vậy? Thật sự là trèo lên sao…”

“Phí lời, chẳng lẽ tôi bay?” Hùng Hạo Nhiên duỗi tay ôm lấy mèo con, trọng giọng nói ẩn chút trách cứ thân mật: “Chút việc nhỏ cũng không làm xong, xuối dưới kia sẽ tính sổ với cậu.”

“Tôi đây còn chưa tức, không cần tên ác nhân nào đó cáo trạng trước đâu.” Cậu cuối cùng có thể khống chế thăng bằng, mà có tên kia bên cạnh thì cậu cũng an tâm hơn.

Vẫn là ỷ lại tên này quá mức a. Gay go quá.

“Nói thật ra, tôi rất tò mò…”

“Tò mò cái gì?” Cậu rất tin tưởng trực giác của mình, tên khốn này sẽ không thốt ra được ngà voi gì đâu.

“Cậu ngốc như thế, nếu không có tôi bên cạnh thì có thể sống nổi sao?”

Thấy chưa.

“Thật ra là, không có anh bên cạnh, không biết chừng tôi còn thọ hơn nhiều.”

“Tiểu tử thúi! Có tin tôi cho cậu một đạp bay thẳng xuống không?”

“Theo tình huống bây giờ thì tôi đạp anh có vẻ dễ hơn đó.”

“…Còn không đi theo!”

“Biết rùi!”

Vật hồi nguyên chủ, bà cụ ôm mèo con vui vẻ nói cảm ơn, Hướng Dương Viễn đỏ mặt xua tay liên tục, chột dạ khi cảm thấy ánh mắt mèo con tràn đầy khinh bỉ.

Ài, hy vọng sự kiện kêu cha gọi mẹ trên cây không bị lan truyền, cậu chưa muốn thành trò cười cho các cụ đâu.

Lúc về đến đồn là vừa đẹp 12h trưa, Hùng Hoạ Nhiên đỗ xe, thấy các đồng chí đồng nghiệp đang di cư từ phòng làm việc đến phòng ăn đột nhiên tràn đầy hứng khởi nói: “Đồ đệ ngoan, thầy cậu mời cậu một bữa đồ nướng nha?”

Lại thế rồi, ai biết được trên người hắn ta có ví hay không chứ! Hướng Dương Viễn còn đang chìm trong ưu thương do bị mèo con khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Tôi đang nóng trong người.”

“À Tôi ăn, cậu nhìn, ok?”

“…”

“Được rồi, được rồi, đi ăn đầu cá hầm.”

“Ăn ở nhà ăn không được sao?”

Hùng Hạo Nhiên nhíu mày, bày vẻ uỷ khuất: “Trong một tuần cậu nghỉ phép tôi ngày nào cũng ăn ở nhà ăn, ngán muốn chết rồi.”

“Tôi không ngán a, anh ra ngoài ăn đi.”

“Không được, không có cậu thì tôi không ăn được gì.”

“…” Quả nhiên tên này chỉ vì lừa mình trả tiền mà mấy lời không biết xấu hổ cũng có thể nói được a! Hướng Dương Viễn khẽ nắm tay lại, cắn răng nói: “Vậy trước khi tôi đến đồn công an với hơn hai mươi năm kia anh sống kiểu gì mà chưa chết đói thế?”

“Là tôi kiên cường chịu đựng chờ đến ngày cậu xuất hiện.”

“Vậy thì uất ức cho anh quá…”

“Hừm, nhưng cậu cũng đừng quá áy náy, chỉ cần đi theo tôi ăn cá là tôi sẽ tha thứ cho cậu.”

Hướng Dương Viễn không nhúc nhích, thái độ kiên quyết muốn đấu mắt với Hùng Hạo Nhiên, sau đó lại thấy mình bị đánh bại rồi.

^^^^^

Anh chịu đựng thật vất vả quá, Gấu à!

iêm muốn thay Bánh Trôi đập anh vài phát