Gạt Lệ Cho Em

Chương 19




Trở lại Sở gia đã hơn 9 giờ. Tắc xi dừng ở cổng lớn, tôi nhìn cánh cổng đóng chặt, tự nhiên nghĩ, không biết Sở Ninh đang làm gì? Không muốn gọi người giúp việc, tôi lấy chìa khóa mở cổng sau đi vào. Trời rất tối, hơn nữa, tôi lén la lén lút chẳng khác nào kẻ trộm.

Tôi hé cánh cửa bên cạnh. Thấy Sở Ninh đang ngồi trên chiếc ghế dài, cạnh cửa sổ sát đất đọc sách. Anh ta mặc bộ quần áo vàng nhạt, ngồi đó vô cùng tao nhã! Anh ta làm tôi nhớ đến ánh trăng vằng vặc, cao quý và tĩnh lặng. Tôi thích nhất bộ dạng chuyên chú đọc sách của Sở Ninh, rất động lòng người, tiếc là trong tay tôi không có máy ảnh, nếu không chắc chắn tôi sẽ chụp cả đống ảnh mất. Vì không có, cho nên đành phải tận mắt nhìn mấy lần cho bớt thèm.

Đứng mỏi hết cả chân, tôi đành đặt mông ngồi xuống góc. Không biết qua bao lâu, đột nhiên Sở Ninh gấp sách. Lát sau, chú Trần quản gia lại gần, cung kính đứng trước mặt Sở Ninh, không biết anh ta thì thầm gì với chú ấy, chỉ biết trên mặt chú Trần là biểu tình quái dị.

Nhìn Sở Ninh, anh ta không nói gì nhiều, nhưng mỗi lần nói đều trông rất đẹp trai. Đôi môi cười như không, khuôn mặt gian thanh, còn có chút tà khí, nhất cử nhất động toát lên vẻ trời sinh cao quý… Haiz, hại tôi nước miếng sắp chảy thành sông rồi.

Lát sau, chú Trần rời khỏi, còn Sở Ninh tiếp tục cúi đầu đọc sách. Chẳng hiểu sao, Sở Ninh liếc mắt qua chỗ tôi, cười cười, có chút gian trá.

Rất nhanh, nghi hoặc của tôi được giải đáp.

Chú Trần ngại ngùng đứng trước tôi, còn tôi bị bắt tại trận, đành hắng giọng bảo: “Cô chủ, cậu chủ bảo tôi nói với cô, tuy rằng không biết tại sao cô thích góc độ này, nhưng thể chất cô rất hấp dẫn lũ muỗi, cái này là để cho cô dùng.” Ông ấy đưa cho tôi lọ nước hoa và một chai dầu nhỏ.

Miệng tôi mở lớn, cùng chú Trần mắt to trừng mắt nhỏ, tôi đứng phắt dậy, hùng hổ đến chỗ Sở Ninh: “Anh phát hiện!” Tôi lên án.

Sở Ninh chậm rãi ngẩng đầu, đóng quyên sách, anh ta cười: “Ừ.”

“Vậy tại sao anh không gọi tôi?” Tôi bất mãn chen mông vào chiếc ghế Sở Ninh ngồi, duỗi chân.

Ngồi nửa ngày, vừa mệt vừa mỏi, nhừ hết cả người.

“Em từng nói em muốn làm gì, anh đều không được can thiệp.” Anh ta nhún vai, chống tay lên thành ghế, cố hết sức dịch thắt lưng, nhường chỗ cho tôi để chân. Giọng Sở Ninh vẫn thoải mái, cúi đầu bóp chân cho tôi. Nhìn mái tóc ngắn gọn gàng chải sau gáy, lòng tôi dường như nhói một cái.

Tôi dẩu môi, than thở: “Anh không thể để tôi ngồi lâu thế chứ… Tay tôi bị muỗi đốt đỏ hết lên rồi đây này…”

Sở Ninh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi: “Sở Nhi, em đang làm nũng với anh đấy à?”

Mặt tôi đỏ bừng, không biết có phải anh ta vừa cười hay không, bởi âm thanh đó, giống như có chút sững sờ, không, tôi đã làm gì cho anh ta ta giật mình như thế?

Sở Ninh với tay đoạt lấy lọ dầu trong tay tôi, sau đó kéo cánh tay tôi, mỗi một vết muỗi đốt anh ta sẽ chấm vào. Sau đó xoa nhẹ, rồi mới chuyển sang vết khác.

Tôi ngồi im để anh ta xoa, chợt nhận ra: “Bé ngoan, sao thói quen của anh và tôi giống nhau thế nhỉ? Mỗi lần thoa dầu, tôi nhất định phải xoa ba lần sang trái, ba lần sang phải.” Tôi cười, bỗng phát hiện tôi vui vì hai chúng tôi có chung một thói quen.

Cảm nhận được tay anh ta hơi sững lại, tôi giục: “Ê ê, sao lại dừng, trên vai tôi còn một vết đấy. Cái con người này, lúc nào cũng chỉ cho tôi hưởng 50% rồi dừng lại.”

Cởi áo, lộ ra bả vai chỗ bị muỗi đốt, tôi thở dài: “May mà lúc trước tiền anh cho tôi vừa đủ để cùng mọi người trả cho trò chơi một nửa…”

“Em nói gì?” Anh ta nói to làm tôi hoảng hốt.

“Cái gì là cái gì?” Tôi vỗ ngực, lườm Sở Ninh: “Sao anh phải lớn tiếng như vậy? Muốn giết người à? Giật cả mình.”

Thần sắc anh ta quái dị nhìn tôi, rồi lại cúi đầu xoa dầu, yên lặng giúp tôi bôi nốt vết cuối cùng. Một lúc sau tôi nhận ra, tôi, đang thoải mái để cho một người đàn ông thò tay vào trong áo, xoa dầu lên bả vai!!! Nhưng mà lúc nãy, không cảm thấy có gì không thích hợp…

Mặc lại áo, tôi có chút xấu hổ quan sát Sở Ninh, anh ta cũng trầm mặc nhìn tôi, hai đôi mắt chạm nhau, không thấy được suy nghĩ đối phương.

“Ấy… ờ… Tôi đói bụng…” Tôi ngại ngùng rũ mắt.

“Em… không còn điều gì khác muốn nói với anh à?” nghe Sở Ninh thở dài trên đỉnh đầu, giọng nói mang theo áp lực và chờ mong.

“Ớ… Không, không có…” Tôi cười gượng, nhưng không dám nhìn lại.

“Sở Nhi, nhìn anh đây này.” Bỗng anh ta quát lên, làm tôi sợ hãi đứng bật dậy, Sở Ninh vội cầm chặt tay tôi. Tôi kinh hãi ngẩng đầu, sau đó ngây người.

Sở Ninh quan sát tôi, ánh mắt này không giống trước kia, trong đó có cuồng nhiệt, có khát vọng, có… nỗi thống khổ cùng cực.

Vì sao?

Vì sao anh ta nhìn tôi như vậy?

Tôi đã nói sai gì ư?

Trái tim tôi dâng lên một cảm xúc khó tả. Nhưng phần lớn là sợ, tôi sợ điều gì?

Tôi không biết!

Tóm lại, một ngàn con đà điểu trong lòng tôi đồng loạt vùi đầu, sau đó, mắt rôi dừng lại trên khuôn mặt Sở Ninh, trả lời: “Anh…Anh thì có gì tốt… Cũng chỉ là người thôi mà!…” Tôi vùng tay khỏi gọng kìm của Sở Ninh, sau đó làm một chuyện khiến tôi hối hận mãi không nguôi –

Tôi che miệng, lạnh giọng: “Ha ha… Nhóc con, cho anh xoa dầu, chính là tôi cho anh cơ hội đó, coi như vừa rồi tôi báo đáp chuyện nhìn lén nhan sắc của anh, chính anh không nắm chắc cơ hội, cho nên anh đừng trách tôi, chúng ta huề. Ha ha ha ha…”

Tôi cười không nổi nữa, vì sắc mặt Sở Ninh chợt trắng bệch như tuyết, như thể máu trong người đã bị rút sạch vậy. Đôi mắt anh ta càng thêm sâu và đen, trong đó lộ ra sự đau đớn rõ ràng nhất.

Rồi lúc tôi ngẩn ngơ, Sở Ninh chậm rãi buông tay, chậm rãi quay đầu nhìn ra cửa sổ, rất bình tĩnh, chỉ là lọ dầu bị siết chặt lại.

Tôi không dám nói gì, im lặng ngồi bên cạnh, động cũng không dám động. Mãi sau, chắc đã bình tâm, anh ta quay đầu sang tôi, sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng không mang vẻ tuyệt vọng như vừa nãy, vươn tay xoa đầu tôi, thản nhiên nói: “Sở Nhi, đi ăn cơm đi, chị Phân đã làm món thịt kho đầu sư tử em thích nhất rồi đấy.”

Nghe xong mắt tôi bừng sáng, đứng vụt dậy, ầy, con người tôi mà, trời đất bao la không bằng ăn bữa cơm ngon lành.

Tôi vô tâm vô phế chạy được hai bước, bỗng dừng lại, xoay đầu nhìn Sở Ninh: “Ờ…Tôi đỡ anh qua đó nhé?”

Anh ta xua tay: “Nhóc con em chắc đói lắm, mau đi ăn đi, không cần lo cho anh.”

“Anh… Không ăn cùng à?”

Sở Ninh mỉm cười: “Anh ăn rồi.”

Biết anh ta đã ăn, tôi lập tức gật đầu, phi như điên đến phòng ăn, có lẽ là do đói, cũng là sợ ở chung một chỗ với Sở Ninh.