Editor + Beta: Thất Tử - 04/05/23
Kỳ thật, đến bây giờ Lý Trăn Nhược cảm thấy Lý Trăn Nhiên mà cậu quen trong quá khứ mới là Lý Trăn Nhiên thật sự.
Có chút lạnh nhạt, có chút vô tâm.
Đương nhiên Lý Trăn Nhiên có thể ôn nhu cũng có thể nhiệt tình, nhưng đó là những gì anh ấy bày ra cho người khác xem.
Có lẽ đằng sau cái ôn nhu và nhiệt tình là sự bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động của người khác.
Nhưng nếu anh chịu đổi xử dịu dàng và ấm áp với bạn thì điều này cũng chứng rằng anh thực sự quan tâm đến bạn, không ngần ngại thay đổi để hợp với bạn hơn.
Sau khi rời khỏi cuộc tình nồng thắm với Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược càng hiểu anh hơn.
Cậu không có cách kiểm soát Lý Trăn Nhiên.
Tất nhiên, cậu cũng chẳng cần làm vậy, nhưng cậu không cho rằng mình dễ dàng bị Lý Trăn Nhiên kiểm soát.
Bọn họ yêu đương nên có sự tôn trọng lẫn nhau.
Được rồi, cậu thấy được Lý Trăn Nhiên đã phát hiện ra cho nên anh cho cậu sự tôn trọng mà cậu muốn.
Nhưng Lý Trăn Nhược không thể không tự hỏi, nếu tất cả là do Lý Trăn Nhiên diễn kịch, tình yêu mà cậu dành cho anh có thể kéo dài cả đời không? Nếu một ngày nào đó cậu không yêu nữa thì sao?
Nghĩ đến đây, Lý Trăn Nhược tự phỉ nhổ bản thân mình.
Không yêu cũng chẳng sao, nhưng chẳng lẽ không thể sống thiếu anh thật sao? Nếu cậu không yêu bản thân mình thì cậu sẽ đi theo thầy tu luyện thành tiên, ăn no uống say, mỹ nhân vô số, ai còn muốn cậu?
Chỉ là Lý Trăn Nhược không suy xét đến, thầy cậu đã thành tiên, lại còn ngồi xổm trong ký túc nát của trường đại học, mỗi ngày ăn thức cho mèo rẻ tiền, ánh mắt trông mong nhìn cậu chảy nước miếng vì những thứ tốt mà cậu có.
Khi đến công ty, Từ Thăng Văn ngồi đối diện trong văn phòng ném cho cậu một cái ánh mắt, cười đầy ẩn ý.
Lý Trăn Nhược nghĩ mãi cũng không hiểu ánh mắt của trợ lý Từ có ý gì, im lặng không đáp lời.
Một lúc sau, Lạc Phi gọi cậu vào văn phòng, hỏi: "Tối hôm qua sao rồi? Tai với đuôi không lộ ra chứ?"
Lý Trăn Nhược luôn cảm thấy giọng điệu của Lạc Phi mang theo ý trêu chọc, nói: "Không có, cảm ơn ông chủ đã quan tâm."
"Ừm." Lạc Phi gõ ngón tay lên mặt bàn, "Cậu cũng biết rồi đấy, Lý Nhị thiếu là khách hàng lớn của chúng ta, sau này còn làm ăn qua lại nhiều.
Nếu cậu ấy coi trọng cậu thì cậu có thể xem xét việc phụ trách tiếp nhận trong tương lai."
Lý Trăn Nhược nhìn Lạc Phi, đột nhiên đi đến gần bàn làm việc của hắn, hơi cúi thấp người xuống, "Ông chủ, đuôi của anh lộ ra kìa."
Lạc Phi dựa lưng vào ghế văn phòng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười, "Đuôi của tôi, cậu biết nó là cái gì sao?"
"Là cái gì?" Lý Trăn Nhược tò mò hỏi.
Lạc Phi cười, "Đuôi của tôi rất đáng yêu nhưng mà tôi không cho cậu xem đâu."
Lý Trăn Nhược mở to hai mắt nhìn.
Lạc Phi duỗi tay lấy một chồng tài liệu trên bàn, "Nếu cậu đã tò mò và còn nhiều năng lượng thì tôi giao cho cậu nhiệm vụ quan trọng này.
Đây là địa chỉ của ba kho hàng, đều nằm ở thành phố cả.
Trong một tuần phải khảo sát xong, gửi lại cho tôi báo cáo về các vấn đề hiện có cùng cách khắc phục.
Bảo Thăng Văn sắp xếp tài xế cho cậu, cũng sẽ có người của bộ phận kho đi cùng.
Có vấn đề gì không?"
Lý Trăn Nhược nghe vậy, đứng thẳng lên nhận tài liệu trong tay Lạc Phi, "Không có."
Lạc Phi nói: "Tôi không muốn đi kiểm tra theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa mà nghiêm túc kiểm tra và báo cáo, hiểu chưa?"
Lý Trăn Nhược đáp: "Hiểu rồi."
Vì thế, Lạc Phi phất tay, "Đi ra ngoài đi."
Lý Trăn Nhược xoay người đi ra ngoài.
Đi được nửa đường, cậu quay người lại hỏi: "Ông chủ, anh là thỏ?"
Đuôi thỏ không phải rất đáng yêu sao?
Lạc Phi cười một cách cao thâm khó dò khi nghe thấy điều này.
Lý Trăn Nhược hỏi lại: "Lúc anh và Tiểu Phượng lên xe, có phải anh cố tình để lộ đuôi cho Tiểu Phương véo không?"
Lạc Phi chậm rãi mở miệng, mỉm cười đáp cho cậu một chữ: "Cút."
Từ Thăng Văn gọi điện thoại cho tài xế được sắp xếp cho Lý Trăn Nhược, đồng thời liên lạc với người bên kho hàng đi cùng với cậu đã có mặt.
Lý Trăn Nhược cầm tài liệu xuống bãi đỗ xe, đi đến xe mà công ty sắp xếp cho, thấy cạnh cửa xe có một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi.
Trong tay nam thanh niên cầm một chồng tài liệu, lúc ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhược, tài liệu trong tay lập tức rơi hết xuống đất.
Anh ta nhanh chóng ngồi xổm xuống vụng về nhặt tài liệu lên.
Lý Trăn Nhược đi qua giúp anh ta nhặt lên, rồi đưa cho cậu ta.
Thanh niên vươn tay ra, "Xin chào trợ lý Lý, tôi là Điền Xung ở bên kho hàng."
Lý Trăn Nhược bắt tay với anh ta, "Đổ đầy?(*)"
Điền Xung ngượng ngùng giải thích, "'Điền' trong ruộng vườn(*), 'Xung' trong Lệnh Hồ Xung(*)."
Lý Trăn Nhược mỉm cười, "Xin chào, cứ gọi tôi là Jason là được."
Điền Xung cười.
Hai người lên xe, cùng ngồi hàng ghế sau để xếp lịch trình cho những ngày tới.
Nếu mọi việc thuận lợi, một kho hàng chỉ cần một ngày là xong.
Có hai kho hàng ở ngoại ô thành phố, chỉ mất một đến hai giờ lái xe.
Hai kho hàng lại không ở cùng một hướng nên trong một ngày không thể làm xong được.
Kho hàng cuối thì xa hơn một chút, nhưng cũng ở trong thành phố.
Tính thời gian đi không quá ba giờ nên sẽ kiểm tra vào ngày cuối cùng.
Lý Trăn Nhược nói với Điền Xung: "Phương diện này anh có nhiều kinh nghiệm, có thể tôi sẽ hỏi anh nhiều điều khi cần."
Nghe vậy, Điền Xung vội nói: "Trợ lý Lý khiêm tốn rồi."
Lý Trăn Nhược cười.
Rồi cả hai đều im lặng.
Điền Xung nhìn chưa đến 30 tuổi, không biết ngày thường làm việc như thế nào, nhưng bây giờ trông anh ta có hơi luộm thuộm.
Đến kho hàng vào buổi sáng, bọn họ bắt đầu kiểm tra dựa theo những tiêu chí kiểm tra.
Nhà kho đã nhận được thông báo từ sớm, người quản lý kho đã chuẩn bị tài liệu đầy đủ, đơn nhập không, đơn xuất kho cùng với các lưu trình(*) liên quan đặt trước mặt Lý Trăn Nhược.
Điền Xung đi theo người quản lý kiểm tra việc cất giữ hàng hóa và các biện pháp phòng cháy chữa cháy, chống ẩm đã làm hay chưa.
Lần đầu tiên Lạc Phi giao cho Lý Trăn Nhược một nhiệm vụ quan trọng, cậu không thể làm qua loa lấy lệ được.
Cậu kiểm tra tỉ mỉ, cẩn thận từng thứ một khiến cho trán người quản lý kho ướt mồ hôi.
Khối lượng công việc nhiều hơn so với Lý Trăn Nhược dự tính.
Đến trưa bọn họ mới hoàn thành một nửa công tác kiểm tra, người quản lý kho mời bọn họ đến quán cơm gần đó ăn trưa nhưng Lý Trăn Nhược từ chối.
Lý Trăn Nhược bảo: "Ăn cơm hộp đi, ra ngoài ăn mất thời gian lắm."
Người quản lý còn muốn mời nhưng thấy thái độ kiên quyết của Lý Trăn Nhược chỉ có thể gọi cơm hộp cho bọn họ.
Lúc ăn cơm, điện thoại Lý Trăn Nhược vang lên, là Lý Trăn Nhiên gọi đến.
Cậu cầm cơm hộp đến một góc ngồi nghe điện thoại.
"Sao?" Lý Trăn Nhược hỏi.
Lý Trăn Nhiên hỏi: "Có ăn cơm đàng hoàng không?"
Lý Trăn Nhược: "Anh nói xem."
Lý Trăn Nhiên: "Anh nghe nói Lạc Phi bảo em đi công tác."
Lý Trăn Nhược đáp: "Ừm, kiểm tra kho hàng cuối năm."
Lý Trăn Nhiên nói: "Chú ý giữ ấm, ăn cơm đúng giờ."
Lý Trăn Nhược im lặng một lát, nói: "Việc gì anh phải săn sóc như vậy?"
Lý Trăn Nhiên "ừm" một tiếng, cứ như không hiểu ý của cậu vậy.
Lý Trăn Nhược nói: "Anh không phải là người biết quan tâm chăm sóc người khác.
Giả vờ săn sóc thế làm gì?"
Lý Trăn Nhiên nghe vậy đáp: "Lời này rất có ý tứ.
Trong mắt em, anh là loại người như thế nào?"
Lý Trăn Nhược: "Máu lạnh."
"Anh máu lạnh?"
"Ít nhất anh không thể hiện dịu dàng và ấm áp ra ngoài."
Lý Trăn Nhiên cười, "Anh muốn dịu dàng và quan tâm em cũng là vấn đề à?"
Lý Trăn Nhược: "Tôi không phải Lý Trăn Nhược, anh nhầm người rồi."
Nói xong, cậu cúp điện thoại luôn.
Cậu nhận ra mình không thể nào trả lời đàng hoàng vấn đề kia với Lý Trăn Nhiên.
Bất luận cậu có vấn đề gì, anh đều giải quyết hết giúp cậu khiến cậu không thể nói được câu nào.
Kỳ thực từ đầu đến cuối cậu không phải đối thủ của Lý Trăn Nhiên.
Vẫn quá ngây thơ khi cậu cho rằng nhà họ Lý là đồ trong túi mình.
Cậu giống như con bọ ngựa bắt ve, mà chim sẻ ở đằng sau nhìn chằm chặm cậu, mặc cậu nhảy nhót.
Chờ cậu nhảy nhót đủ rồi bắt đầu động thủ ăn thịt.
Cúp điện thoại, Lý Trăn Nhược cầm hộp cơm ăn tiếp, ăn xong thì ném vào thùng rác, quay về nhà kho.
Điền Xung ngồi trên ghế đưa lưng về phía cậu, một tay cầm hộp cơm, một tay cầm điện thoại nói chuyện.
Lý Trăn Nhược nghe được anh ta nói: "Trợ lý mới của ông chủ nhìn như sinh viên, lớn lên rất đẹp."
...
"Ừm, người mới nhậm chức, kiểm tra rất nghiêm.
Là kiểm tra cuối năm, tôi ở cạnh không dám xen mồm vào."
...
"Không biết có quan hệ gì với ông chủ, lớn lên trông non mềm như vậy, chẳng lẽ là tiểu bạch kiểm? Hê hê."
Lý Trăn Nhược có hơi buồn cười, đến sau lưng Điền Xung, cúi người nói bên tai anh ta, "Non mềm sao? Muốn sờ thử không?"
Điền Xung hoảng sợ xoay người lại, điện thoại trượt từ bên tai xuống.
Lý Trăn Nhược đỡ được điện thoại, bỏ nó vào túi áo khoác của anh ta, nói: "Ăn đi, ăn xong rồi chúng ta tiếp tục làm việc, nhé?"
Điền Xung ngơ ngác gật đầu, "Được."
Ở kho hàng một ngày, khi trở về trời đã tối đen.
Tài xế lái xe vào bãi đỗ xe ngầm.
Lý Trăn Nhược và Điền Xung thu dọn đồ đạc xuống xe, cùng vào thang máy.
Lý Trăn Nhược ấn tầng cao nhất, mà Điền Xung chỉ ấn tầng một.
"Không lên trên?" Lý Trăn Nhược hỏi.
Điền Xung đáp: "Muộn vậy rồi, tôi không lên đâu.
Dù sao ngày mai cũng thế này, tôi nên về thì hơn."
Lý Trăn Nhược nghe vậy cười nói: "Thế cũng được."
Điền Xung hỏi: "Trợ lý Lý còn quay lại văn phòng?"
Lý Trăn Nhược nói: "Ông chủ còn đợi tôi về báo cáo.
Ông chủ coi trọng lần kiểm tra này hơn những gì mà anh tưởng tượng."
Điền Xung ngẩn người, thấy thang máy đã mở cửa tại tầng một, lại đưa tay nhấn nút đóng cửa lại, ấn xuống tầng của bộ phận kho hàng.
"Không về sao?" Lý Trăn Nhược kỳ lạ hỏi.
Điền Xung nói: "Tôi nhớ ra nên về văn phòng sửa lại tài liệu hôm nay một chút."
Lý Trăn Nhược cười, "Cũng được."
Lý Trăn Nhược về đến văn phòng.
Lạc Phi không ở lại chờ cậu, chắc là đi hẹn hò với Phượng Tuấn Nguyên rồi.
Lý Trăn Nhược tự mình sửa lại tài liệu xong rồi đi vào phòng vệ sinh soi gương, phát hiện ra lông mày và khóe mắt đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
Trước đây cậu cũng từng tăng ca, nhưng khi đó là ngồi một chỗ trong văn phòng đưa ra quyết định.
Lý Giang Lâm luôn đồng ý với nhiều ý kiến của cậu và sắp xếp người đi thực hiện.
Những ngày còn ở Vận Lâm, Lý Giang Lâm vẫn là người có quyền cao nhất, chỉ cần ông đồng ý, cấp dưới không ai dám ý kiến.
Nhưng Lý Trăn Nhiên một mình quản lý Vận Lâm không giống thế.
Lý Trăn Nhiên còn vất vả hơn Lý Giang Lâm nhiều.
Thu dọn đồ đạc xong, Lý Trăn Nhược đi thang máy xuống tầng một thì gặp Điền Xung đi từ thang máy khác ra.
Hai người chào hỏi nhau, cùng đi ra ngoài.
Lúc này, cậu thấy một chiếc xe đỗ trước mặt, Lý Trăn Nhiên đứng ở cửa xe nhìn về phía cậu.
Bước chân Lý Trăn Nhược hơi dừng lại, đi về phía Lý Trăn Nhiên, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Lý Trăn Nhiên nói: "Đợi em cùng đi ăn tối."
Lý Trăn Nhược hỏi: "Sao anh biết tôi chưa tan làm?" Theo bản năng, cậu muốn kiểm tra điện thoại, nghi ngờ mình bị anh cài định vị..
Lý Trăn Nhiên nói: "Không cài định vị cho em.
Là anh gọi điện thoại hỏi Lạc Phi, cậu ta nói tài xế vừa đưa em về công ty."
Điền Xung đứng cạnh đánh giá chiếc xe sau lưng Lý Trăn Nhiên, lại nhìn anh một cái nhưng không nhận diện được đây là ai.
Anh ta nói với Lý Trăn Nhược: "Bạn của cậu đến rồi, vậy thì tôi đi trước đây."
Lý Trăn Nhược gật đầu, "Mai gặp."
Điền Xung xoay người vẫy tay đi trước.
Lý Trăn Nhiên nhìn bóng dáng cao lớn của anh ta, hỏi: "Ai vậy?"
Lý Trăn Nhược đáp: "Đồng nghiệp."
"Trông cũng đẹp trai phết." Lý Trăn Nhiên nói.
Lý Trăn Nhược nghe vậy, bảo: "Anh thích à? Cần tôi giới thiệu cho không?"
Lý Trăn Nhiên nói: "Tiếc là không phải gu của tôi."
Lý Trăn Nhiên bảo tài xế lái xe đi trước, còn mình đi bộ cùng Lý Trăn Nhược về.
Hai người sóng vai đi cùng, thỉnh thoảng mu bàn tay chạm vào nhau, Lý Trăn Nhược nhận ra tay Lý Trăn Nhiên rất lạnh.
Cậu nhịn không được mở miệng hỏi: "Anh đứng ở ngoài bao lâu?"
Lý Trăn Nhiên đáp: "Không lâu lắm."
Lý Trăn Nhược rất muốn nói tay anh cực kỳ lạnh, nhưng chỉ nghĩ thôi chứ chưa nói ra khỏi miệng.
Lúc này, Lý Trăn Nhiên đột nhiên nắm lấy tay cậu, Lý Trăn Nhược muốn giật tay ra, anh nhét tay cậu vào túi áo khoác của anh.
Túi áo khoác rất ấm, mang theo nhiệt độ của Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược đấu tranh một hồi nhưng không thể giằng tay mình ra được, nói: "Người ta sẽ nghĩ chúng ta là biến thái."
Lý Trăn Nhiên lại nói: "Người khác nghĩ gì anh không quan tâm."
Bữa tối được giải quyết trong một quán cơm nhỏ cạnh chỗ ở của Lý Trăn Nhược.
Cửa quán cơm đóng kín, mùi thức ăn đầy quán và nhiệt độ ấm áp.
Hai người ngồi cạnh cửa sổ, uống canh thịt dê và ăn đồ hấp.
Ăn cơm xong, Lý Trăn Nhiên hỏi: "Đi xem phim không?"
Lý Trăn Nhược nhìn anh, "Ai muốn xem phim cùng với anh!?"
Lý Trăn Nhiên có vẻ hơi buồn, "Vậy anh nên mời em làm gì đây?"
"Cái gì cũng không cần làm." Lý Trăn Nhược thanh toán, "Tôi phải về để sửa tài liệu, còn phải viết báo cáo nữa."
Lý Trăn Nhiên: "Cái tên Lạc Phi xấu tính kia!"
Nhắc đến Lạc Phi, Lý Trăn Nhược đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cậu đến gần anh hỏi nhỏ: "Anh biết Lạc Phi là gì không?"
"Lạc Phi làm sao?"
Lý Trăn Nhược: "Lạc Phi không phải người, anh biết không?"
Lý Trăn Nhiên hơi nhíu mày, "Là cái gì?"
Lý Trăn Nhược thần thần bí bí nói: "Tôi đoán anh ta là thỏ."
Lý Trăn Nhiên nghi ngờ nhìn cậu.
Lý Trăn Nhược nói: "Anh ta nói đuôi của anh ta rất đáng yêu."
Lý Trăn Nhiên nghe thế, vẻ mặt tức khắc hiện lên vài ý trêu chọc.
Lý Trăn Nhược cười nói: "Tôi biết anh đang nghĩ cái gì."
Lý Trăn Nhiên chợt vươn tay nắm lấy tay cậu, "Em đúng là hiểu anh mà."
Lý Trăn Nhược rút tay lại, "Ai rảnh mà hiểu anh."
Thanh toán xong, đẩy cửa quán cơm đi ra ngoài, gió thổi lạnh thấu xương.
Lý Trăn Nhiên đi cùng Lý Trăn Nhược đến ký túc xá, dắt cậu đến tận cửa nhà, nhìn Lý Trăn Nhược mở cửa nhà, hỏi: "Có mời tôi vào ngồi lát không?"
Lý Trăn Nhược nói: "Tôi đã nói là tôi phải biết báo cáo."
Lý Trăn Nhiên cúi đầu suy nghĩ.
"Sao?" Lý Trăn Nhược nhịn không được hỏi.
Lý Trăn Nhiên nói: "Không sao cả, nhưng em không nhìn ra anh đang theo đuổi em à?"
Lý Trăn Nhược lập tức cười nhạo thành tiếng, "Định sắm vai thiếu nam thiếu nữ mới biết yêu à?"
Lý Trăn Nhiên cũng không giận, nói: "Theo đuổi không phải chỉ để em cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em sao? Ăn cơm, xem phim, đi mua sắm, em thấy còn thiếu gì nữa không? Anh có thể vì em mà làm hết."
Lý Trăn Nhược dựa lưng vào cạnh cửa, "Anh đổi người yêu nhanh vậy? Không cần Lý Trăn Nhược nữa à?"
Lý Trăn Nhiên vươn tay nhéo vành tai cậu, ghé sát vào tai cậu nói: "Tình cảm của anh chưa bao giờ thay đổi, từ trước đến giờ chỉ có một người duy nhất là em.
Chỉ yêu một mình em, anh là của em, cả thể xác lẫn linh hồn."
Đứng thẳng người lên, Lý Trăn Nhiên phát hiện ra tai Lý Trăn Nhược đỏ chót.
Lý Trăn Nhược vẫn đang ngẩn ngơ, chưa hoàn hồn sau lời thú nhận của Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên nói: "Anh phải đi rồi.
Làm việc từ từ thôi, giữ gìn sức khỏe."
Buổi tối, Lý Trăn Nhiên chui trong chăn viết báo cáo, đầu óc có hơi loạn.
Quấn chăn kín một lúc, cậu cảm thấy hơi nóng, nâng tay lên sờ mặt, phát hiện ra hai gò má nóng bừng.
Dừng lại suy nghĩ chốc lát, Lý Trăn Nhược cảm thấy chắc là do tối nay ăn canh thịt dê, bây giờ cả người mới nóng thế này.
Nhưng chắc là do cậu đã một mình lâu rồi, cho dù nóng đến chết cũng không có người dập lửa hộ.
Lý Trăn Nhược miên man nghĩ, có nên giữ Lý Trăn Nhiên ở lại không? Dù sao thì cậu cũng chẳng có liêm sỉ gì.
Nghĩ đến đây, cậu lập tức phủi bay suy nghĩ đó, liêm sỉ sớm đã nhặt về rồi.
Tình dục không tình yêu, cậu mới không thèm.
Nhưng thật ra, tình cảm với Lý Trăn Nhiên vẫn còn, tốt nhất là có thể ngủ cùng anh.
Mở mắt rời giường, đầu không ngoảnh lại mặc quần áo, lạnh lùng nói: "Anh có thể đi rồi."
Hoặc là rời đi luôn, để lại 200 tệ trên đầu giường rồi nói với anh: "Anh cũng chỉ đáng giá nhiêu đây thôi."
Vừa nghĩ, Lý Trăn Nhược cảm thấy cả người mình ngày càng nóng.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể vói tay vào trong chăn.
Tay vẫn luôn để ngoài chăn, không chạm vào cơ thể mình, Lý Trăn Nhược run rẩy, sâu đó thở dài một hơi.
-
(*) Điền Xung (田冲) và 'đổ đầy' (填充) đồng âm, đều đọc là tian chong.
(*) 'Điền trong ruộng vườn': t biết là thô nhưng mà không nghĩ được cách diễn đạt nào ổn hơn.
(*) Lệnh Hồ Xung (令狐沖): nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung, xuất hiện trong bộ tiểu thuyết "Tiếu ngạo giang hồ".
(*) Lưu trình: một từ ngữ kỹ thuật mang nghĩa chuyên ngành: lưu trình hoạt động.
----------------
Tuần sau t thi nên tuần này nếu được t sẽ chạy nốt chương cuối.
Sang phiên ngoại anh hai có tình địch, bản thể của Lạc Phi cũng được tiết lộ, còn 1 chi tiết nữa nhưng t không nói đâu..