A Tiện đã thoát ra khỏi niềm vui sướng vì "lấy được rất nhiều tiền" để trở về với thực tại, cậu còn nợ hai tháng tiền thuê nhà và nợ Hình Chính Hạo tiền thuốc men, tiền giường, tiền ăn sáng.
Lần này nằm viện chẳng biết phải nợ thêm bao nhiêu nữa.
A Tiện thở dài như ông cụ non.
Sống trên đời làm gì có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy.
Hôm nay bị bạo dâm một trận đổi lấy ba trăm tệ trả nợ là may mắn lắm rồi, nếu không những khoản tiền kia chẳng biết còn phải nợ đến ngày tháng năm nào.
Đời này A Tiện không cầu mong gì khác, giờ chỉ còn ngồi ăn chờ chết, cậu chỉ mong không đem theo nợ xuống ba tấc đất, dây dưa đến tận kiếp sau.
Kiếp sau cậu không muốn sống tiếp cuộc sống như thế này nữa......!
Hình Lệ Lệ nói: "Còn cần gì khác không? Chẳng hạn như cần bao nhiêu tiền......" Hình Lệ Lệ không quá giàu có nhưng thấy thiếu niên này trả nợ hết số tiền cậu vất vả kiếm được vẫn thấy đau lòng.
Vốn định nói sẽ đưa tiền nhưng đây chẳng phải sỉ nhục người ta sao? Hình Chính Hạo đã rất bất mãn vì cô dùng tiền mua kẻ chết thay, dù đây hoàn toàn không phải điều cô muốn.
Nếu không có anh Cả can ngăn thì chắc cô đã bị lột da mất rồi.
A Tiện lắc đầu rồi hỏi: "Mua cho tôi một cái bánh bao xá xíu được không?" Nói xong cậu đưa một trăm tệ trong số đó cho Hình Lệ Lệ, "Chỉ cần một cái thôi."
Hình Lệ Lệ đẩy tiền về lại, "Em còn phải trả nợ mà, cất đi, chị mua cho em, xem như chị mời em ăn."
A Tiện vốn định từ chối nhưng nghĩ lại mình đâu có tư cách gì để từ chối, ngay cả bữa cơm no cũng ăn không nổi.
Hình Lệ Lệ vừa đứng dậy thì Hình Chính Hạo đẩy cửa vào.
A Tiện đang băn khoăn không biết mô tả Hình Chính Hạo với Hình Lệ Lệ thế nào, anh tới thật đúng lúc, A Tiện giật vạt áo Hình Lệ Lệ nói: "Là anh ấy đó."
Hình Lệ Lệ gật đầu đi tới nói với Hình Chính Hạo: "Anh, A Tiện nói cậu ấy nợ tiền anh."
Hình Chính Hạo nhíu mày nhìn A Tiện.
Hình Lệ Lệ cười mờ ám rồi chuồn ra cửa.
A Tiện nói: "Tiền thuốc men, tiền ở nhờ, tiền ăn sáng.
Cảnh sát tiên sinh, tiền này của tôi chẳng sạch sẽ gì nhưng giờ tôi không bưng gạch được nữa, ngài chịu khó nhận đi nhé."
Hình Chính Hạo đáp: "Đừng gọi cứng nhắc như thế, giờ tôi đang ngoài giờ làm việc, tôi đến đây vì em gái mình, tên tôi là Hình Chính Hạo, cậu cứ gọi tên tôi là được rồi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát
2.
Yêu Không Lối Thoát
3.
Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi
4.
Phúc Tinh Giá Đáo
=====================================
Hình Chính Hạo......!Tên này thật hay, dễ nghe hơn tên cậu nhiều.
A Tiện nghĩ.
Hình Chính Hạo nói tiếp: "Vì em gái tôi nên cậu mới phải nằm đây, những thứ này chẳng đáng là gì cả, chúng tôi đều rất biết ơn cậu." Nói xong anh cúi thấp người.
A Tiện vội xua tay: "Em gái anh rất hào phóng, anh biết giá của tôi một đêm ba mươi tệ mà, chị ấy cho ba trăm tệ đã quá hậu hĩnh rồi.
Tôi cám ơn còn không hết ấy chứ.
Tiền nợ anh tôi phải trả lại thôi." Dừng một chút cậu lại châm chọc: "Nếu anh không lo chuyện bao đồng đưa tôi vào bệnh viện này thì giờ ông đây đã hết sạch nợ nần rồi."
Hình Chính Hạo đã quá quen nên không chấp nhặt với A Tiện nữa.
Anh nói: "Để báo đáp tôi sẽ nghĩ cách làm thẻ căn cước cho cậu để cậu có một thân phận hoàn toàn mới, cậu còn trẻ, hy vọng sau này cậu sẽ sống tử tế."
A Tiện mở to mắt.
Cậu không ngờ Hình Chính Hạo sẽ nói vậy.
Mười bảy năm qua vì không có thẻ căn cước nên cậu phải trải qua cuộc sống hoàn toàn khác với các bạn cùng trang lứa.
Sau khi cậu hiểu chuyện đã muốn tự lực cánh sinh dù khổ sở mệt mỏi bao nhiêu cũng chịu, nhưng chẳng nơi nào chịu mướn người không có thẻ căn cước.
Cuối cùng cậu đến công trường làm việc, vì không có thẻ căn cước nên chỉ có thể làm việc vặt ít tiền nhất là bưng gạch.
Hình Chính Hạo nói: "Sang năm cậu mười tám tuổi rồi, dù trước kia cậu từng làm gì và trải qua chuyện gì, dù sao chúng ta cũng quen biết nên tôi khuyên cậu một câu, đừng trở lại con đường cũ nữa, sớm muộn gì cũng......"
"Tôi biết." A Tiện tự giễu nói, "Nhưng tôi đâu còn cách nào."
Hình Chính Hạo sực nhớ ra điều gì, "Phải rồi, Lệ Lệ nói cậu là ân nhân của chúng tôi, bất kể thế nào cũng phải chăm sóc cậu thật tốt đến khi bình phục, ngày mai cậu xuất viện có chỗ nào để ở chưa?"
A Tiện lặng thinh.
Hình Chính Hạo nói tiếp: "Đến nhà chúng tôi dưỡng bệnh một thời gian, bao ăn bao ở được không?"
A Tiện thấy ánh mắt lộ vẻ tha thiết của nam nhân vốn luôn nghiêm nghị thì hai mắt càng mở to hơn..