Gặp Vũ

Chương 11: Chương 11





Gã đàn ông thô bạo cởi quần A Tiện, da thịt cậu lập tức phơi bày trong không khí lạnh lẽo.
A Tiện run lập cập.

Nhưng gã đàn ông đâu thèm quan tâm nhiều như vậy, nôn nóng mò mẫm phía sau A Tiện.

A Tiện phản kháng theo bản năng lại bị hắn đè nghiến xuống đất, cậu ngẩng đầu, dưới ánh trăng lờ mờ thấy được ánh mắt đói khát của hắn.

A Tiện thật chỉ muốn tát mình một cái!
Gã đàn ông này là ai chứ! Hắn chính là "tội phạm cưỡng hiếp" khét tiếng.

Hắn thích nhất cưỡng hiếp, thế mà cậu còn "chào đón" hắn.

Ngón tay thô ngắn nhét vào nơi nào đó vẫn chưa lành hẳn, A Tiện đau đến toàn thân run rẩy.

Mặc kệ cậu thống khổ ra sao, gã đàn ông chỉ nới rộng qua loa rồi giục ngựa giơ roi xông vào.

A Tiện không phản kháng nữa, bởi vì chỉ có xem mình như người chết mới không còn đau khổ.

Trong hẻm nhỏ tối om vang lên tiếng rên rỉ đầy tuyệt vọng——
"Anh."
Hình Chính Thiên nghe thấy giọng mệt mỏi của em trai mình qua điện thoại.

"Em sao thế, tối qua vất vả quá à?" Ngữ khí Hình Chính Thiên vẫn thoải mái như mọi khi.


"Lệ Lệ suýt gặp chuyện rồi, anh tới thăm nó đi." Mặc dù chỉ bị chấn động quá mức nhưng lúc này cô nhất định rất cần có anh trai mà mình ỷ lại nhất.

"Lệ Lệ xảy ra chuyện gì?" Nụ cười của Hình Chính Thiên lập tức tắt ngấm.

"Chẳng phải anh đã dặn em trông chừng nó rồi sao?"
Hình Chính Hạo biết anh mình tức giận nhưng vẫn thành thật nói: "Là lỗi của em, anh tới trước đi rồi em sẽ giải thích rõ với anh."
"Hình Chính Hạo, nếu Lệ Lệ thật sự gặp phải chuyện gì thì anh sẽ lột da em đấy!" Hình Chính Thiên đe dọa rồi cúp điện thoại.

"Anh Hai......" Phía sau vang lên tiếng khóc của Hình Lệ Lệ.

Hình Chính Hạo vội vàng quay lại đỡ người trên giường ngồi dậy rồi cầm gối lót sau lưng cô.

"Anh mới gọi cho anh Cả à?" Hình Lệ Lệ hỏi.

Hình Chính Hạo gật đầu.

Hình Lệ Lệ cũng gật đầu, "Thật ra không cần gọi anh Cả đến đâu, em cũng không sao mà." Với tác phong cầm thú của anh Cả thì chắc chắn sẽ xử tội anh Hai rất thảm.

Hình Chính Hạo biết em gái mình đã bình tĩnh lại, đồn cảnh sát đã lập án nên giờ anh phải hỏi rõ một số chuyện, hơn nữa chờ đại ca anh tới thì sẽ hỏi không được nữa.

"Tối qua xảy ra chuyện gì, em nói anh biết đi.

Anh phải sớm bắt tên khốn kiếp kia lại mới được!"

Hình Lệ Lệ run lên rồi ngoan ngoãn gật đầu, kể lại chi tiết chuyện tối qua.

Hình Chính Hạo nghiêm túc lắng nghe, sau đó hỏi: "Em không thấy rõ mặt hắn à?"
Hình Lệ Lệ lắc đầu, "Tối quá nên không thấy, nhưng chắc chắn hắn biết em.

Cô dừng một chút, chớp chớp đôi mắt rưng rưng, "Chắc là tên kia......"
"Trả thù?" Hình Chính Hạo gật đầu viết hai chữ "trả thù" vào sổ rồi hỏi tiếp.

"Em nói có người cứu em à?"
"Vâng, nếu không thì em đâu thể ngồi đây được chứ."
Hình Chính Hạo khá đau đầu, người vô gia cư trong hẻm nhỏ không có mười cũng phải có tám, hơn nữa còn thường xuyên lưu động nên rất khó tìm ra manh mối.

"Chắc em cũng không thấy hình dáng người kia chứ gì, hay là vậy đi, em thử miêu tả những gì mình nhớ xem."
Hình Chính Hạo buồn rầu cầm cuốn sổ đi vào hẻm nhỏ tối qua.

Thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, thấp bé hơn em gái anh lẽ ra phải rất dễ tìm mới đúng.

Nhưng anh đi lại con đường tắt tối qua em gái anh đi mà chẳng thấy chút tung tích nào.

Chắc là đi rồi.

Nghĩ vậy Hình Chính Hạo lưỡng lự định quay về.

Một giây sau, anh khựng lại.

Tiếng thở, có tiếng thở rất yếu ở phía bên trái anh.

Hình Chính Hạo lần theo âm thanh ngồi xổm xuống, đẩy ra đống thùng sọt bên trái.

Sau đó anh nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời không thể nào quên..