Gặp Thần

Chương 22




Chuyển ngữ: Trầm Yên

......................................................

Bàn về chỉ sợ thiên hạ không loạn, Sở Tê xưng thứ hai chẳng ai dám xưng thứ nhất.

Thần quân lặng lẽ dời tay bị túm ra, lại bị hắn bắt về, lòng bàn tay bị ngón tay tinh tế trêu đùa mơn man, hơi ngứa.

"Còn không nghe lời nữa thì ta sẽ đuổi ngươi xuống." Thần quân cất lời, Thiên tử đổ mồ hôi lạnh ào ào, đám người đang rối loạn đằng sau đều ngạc nhiên ngờ vực.

Sở Tê bĩu môi, ngoan ngoãn thả lỏng tay.

Thiên tử không chắc chắn lắm. Ông ta vừa cảm thấy hình như Thần quân không phản cảm về hành vi này, vừa cảm thấy lời của đối phương hệt như đang răn dạy con trẻ, thoáng chốc không bắt được ý chính, chỉ đành nói chuyện về Sở Tê nhằm thăm dò: "Khi còn bé Tiểu Thất lưu lạc nơi hoang dã, không hiểu quy tắc, quấy nhiễu Thần quân. Quả thực do ta không biết cách dạy con."

"Không sao." Thần quân lên tiếng, như đang nói đỡ cho Sở Tê: "Tuy không rành chuyện đời lắm, nhưng cũng là thiên chân ngay thẳng."

Lời đánh giá này ấy vậy mà tựa thầy tựa cha, kéo Sở Tê vào hàng tiểu bối cạnh mình. Thiên tử nhẹ lòng hẳn, cảm thấy vinh dự lây đôi chút, vui mừng trong lòng: "Đứa nhỏ thô bỉ vô lễ, Thần quân không trách mắng thì tốt rồi."

Tiếng nói chuyện của hai người chậm rãi truyền ra. Có tầng quan hệ thầy trò này, tình hình rối loạn phía sau đã dần ổn định, đè suy đoán thật sự của một số người xuống.

Thần quân nâng bước đi tới vị trí trên cao, Thiên tử và Thần hầu một phải một trái đi theo. Lát sau, Thiên tử vững vàng ngồi xuống bên phải Thần quân, Thần hầu đứng bên trái Thần quân, đều cách một khoảng. Chỉ riêng Sở Tê vẫn dính chặt bên cạnh Thần quân, theo y ngồi xuống đệm hương bồ. Cảnh Đế thấy thế thì khẽ quát: "Tiểu Thất, ngồi xuống đối diện đi."

Sở Tê nào chịu nghe lời ông ta. Hắn nghiêng đầu nhìn Thần quân tựa như tắm mình trong thánh quang, ánh mắt chứa đầy sự thưởng thức.

Thần quân cúi đầu nhìn hắn, cũng nói: "Qua bên kia ngồi."

"Không muốn." Sở Tê nói: "Ngài đã nói lần này về sẽ để tất cả mọi người không dám bắt nạt ta nữa cơ mà. Ngài phải nhường nhịn ta."

Thiên tử lại bắt đầu căng thẳng, theo bản năng muốn giải thích gì đó, nhưng trong trường hợp này thật sự không tiện đề cập nhiều về việc riêng, nhất thời không biết làm sao.

Im lặng một lát, chợt nghe Thần quân thỏa hiệp: "Vậy phải ngồi yên."

Xem ra Tiểu Thất quả nhiên vô cùng quan trọng trong mắt Thần quân. Tâm trạng Thiên tử thoáng trở nên phức tạp. Sớm biết đứa nhỏ này có tiền đồ như vậy thì năm đó nên giữ nó lại trong cung mới đúng.

Sở Tê ngoan được một lát.

Chuông treo ở mái cong vang tiếng, tiên âm trùng điệp dần dần lan ra. Thứ âm thanh kia giống như đến từ Thiên Đình, lại tựa hồ xuất phát từ chính trái tim. Khắp Thành Nghiệp Dương trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều tĩnh tâm lắng nghe, thái độ cực kỳ thành kính.

Người gần Thần quân nhất lại không ngồi đàng hoàng, khuỷu tay chống lên hương án thanh nhã bên cạnh, nghiêng đầu ngắm Thần quân.

Người nọ bớt thời giờ nhìn qua hắn, lo hắn sẽ bị người ta kéo ra ngoài đánh chết thật, vì thế đành truyền âm nhắc nhở: "Ngồi yên."

Dĩ nhiên Sở Tê không nghe rồi.

Hắn thay đổi liền tù tì mấy tướng ngồi quá đà, thậm chí còn gác một chân lên hương án, nhìn y bằng ánh mắt thiếu đòn ẩn hiện, nhưng sau đó hắn phát hiện Thiên tử và Thanh Thủy bên cạnh đều không có phản ứng gì.

Sở Tê lập tức hiểu ra. E rằng Thần quân sợ không khuyên nổi mình nên đã làm thuật che mắt. Hiện giờ trong mắt người ngoài không chừng hắn đang ngồi rất nghiêm chỉnh đây.

Dù thiên phú của hắn rất tốt, theo lời Thần quân là cái gì mà hạc trong bầy gà, nhưng muốn ép được tu vi của Thần quân thì đợi trăm ngàn năm nữa cũng không phải nói quá, thế nên hiện tại muốn phá thuật che mắt này của Thần quân càng giống mơ mộng hão huyền.

Sở Tê cất hết tâm tư, ngồi xếp bằng, con ngươi chuyển động, trong mắt bỗng lóe lên hứng thú.

Trước công chúng, hắn tiếp tục duỗi móng vuốt ra, sờ soạng lên cánh tay Thần quân. Tiếng tụng của người nọ không dừng, nhìn qua hắn ý cảnh cáo.

Sở Tê mặc kệ chẳng để ý, quấn lên cổ y luôn. Cả người Thần quân cứng đờ, không tiện làm ra hành động quá rõ ràng, đành phải tiếp tục truyền âm: "Ngươi còn làm càn nữa ta sẽ biến ngươi ra khỏi Nghiệp Dương."

"Bọn họ có nhìn thấy đâu." Sở Tê không vui nhoài tới hôn lên tai y. Nhìn vành tai tựa bạch ngọc kia đỏ thấu, hắn cảm thấy rất hài lòng, nói: "Sư phụ hạ thuật che mắt này cho đồ nhi, chẳng phải vì tạo cơ hội cho ta sao?"

"......" Đó là vì để ngươi không bị đánh chết!

Thần quân ổn định hơi thở, con ngươi dưới hàng mi dài lướt qua Thần đàn trang nghiêm trước mặt và bá tánh thành kính tín nhiệm, định tìm phương pháp chế ngự hắn: "Có phải ngươi không thích sư phụ hay không?"

"Nào phải vậy."

"Hôm nay là ngày rất quan trọng với ta. Tín niệm của vạn dân đều ở trên người ta. Nếu ta làm ra hành động nào chệch hướng thì sẽ bị chư thiên Thần Phật chê cười. Chẳng lẽ ngươi muốn thấy ta bị chê cười?"

Sở Tê suy nghĩ, nói: "Nhưng ta không nỡ rời xa sư phụ."

"Ta không đi vội." Thần quân dỗ hắn: "Tối nay còn đánh cờ đàm luận với phụ hoàng ngươi."

"Nói suốt một đêm sao?"

"Đến rạng sáng sẽ xong."

"Khi đó ta phải ngủ rồi."

"......"

Đầu ngón tay Sở Tê lần theo vạt chéo y phục, cọ qua xương quai xanh của Thần quân, thấy y trừng mình thì chu môi: "Có phải ngài không thích ta hay không?"

Dựa theo tính tình của Sở Tê thì vấn đề này thật sự không dễ trả lời, Thần quân chỉ có thể nói chung chung: "Ngươi đoán xem."

"Ta đoán nhé... Nếu ngài thuận theo ta thì chính là thích ta, còn không thuận theo thì sẽ là không thích..." Sở Tê nói một cách xấu xa: "Nếu ngài không thích ta, ta chắc chắn sẽ náo..."

Mai đầu cành bị gió thổi rung rinh, tiếng tụng bỗng hỗn loạn. Tay Sở Tê bị nắm lấy. Thần quân thẹn quá hóa giận trừng hắn. Giây tiếp theo, tiếng nói dừng lại hoàn toàn, Sở Tê dùng sức ngăn chặn bờ môi y.

Thiên tử đang đắm chìm ngước mắt lên theo bản năng. Chỉ thấy Thần quân mặc quan phục đoan trang, Sở Tê bên cạnh mỉm cười ngồi ngay ngắn, ánh mắt như si như say, tựa hồ đã theo tiên âm bay lên thiên đường.

Ông ta thầm gật đầu. Đứa nhỏ này theo Thần quân quả thực đã hiểu chuyện hơn nhiều.

Như tiếng đàn vừa nhanh vừa liền kề, tất cả đều tựa một cơn ảo giác. Bốn phía xung quanh thần đàn tiên âm lững lờ, tín niệm của vạn dân ngưng tụ thành linh, tụ trên không trung làm hiện ra điềm lành.

Sở Tê chân chính lại bị ném ra ngoài Thành Nghiệp Dương trong nháy mắt.

Bị ném theo hắn còn có một câu của Thần quân: "Nghiêm túc tỉnh táo lại cho ta."

Hắn vuốt ve đôi môi như suy tư gì, rất nhanh sau đó lại cười thành tiếng. Thế này càng hợp ý hắn, nãy giờ còn đang lo không biết rời Thần đàn kiểu gì đây.

Sở Tê vận khí bay lên, thấy Thành Nghiệp Dương yên ắng tĩnh mịch, người người đều không đứng thì ngồi ở đầu đường, nhìn về phía Thần đàn. Bạch y của hắn tung bay, nhẹ lâng lâng đáp xuống một đỉnh mái nhà.

Chân trời phía trước xanh thăm thẳm. Một con hắc ưng đầu đỏ mắt đen giương cánh bay tới, vững vàng đậu xuống bờ vai hắn, thu cánh vào, thân mật cọ cọ lên mặt hắn.

Sở Tê nhìn điềm lành ngưng tụ đang chậm rãi hiện ra trước mặt.

Một nam tử mặc đồ đen bỗng xuất hiện bên cạnh đỉnh mái nhà. Đối phương cũng nhìn về xa xa phía trước như hắn, nói: "Quái lạ. Thần quân Tư Phương này làm việc thiện tích đức, đàm kinh diễn thuyết, tín niệm vạn dân sinh ra vì y. Điềm lành này vốn cũng nên quy về bản thân y mới đúng. Sao giờ lại nổi giữa không trung, nửa vời..."

Sở Tê nghe ra ẩn ý trong lời hắn ta: "Có ý gì?"

"Ta đang nói, y làm biết bao việc tốt, nhưng sao lại giống như đang tích phúc cho người khác?"

Sở Tê nhíu mày, theo bản năng quay sang quan sát hắn ta. Thấy nam tử kia cười tươi rạng rỡ, tóc đen buộc cao, cả người khí độ bất phàm, bỗng sinh lòng cảnh giác: "Ngươi là ai?"

"Một tán tu rảnh rỗi mà thôi." Nam tử nói xong liền nhìn sang hắn, ngạc nhiên nói: "Ầy, ta nói ngươi nè, sao lại sinh ra với khuôn mặt khắc nghiệt số khổ thế này? Bình thường sống cũng không tốt lắm phải không?"

Sở Tê trở nên nhạy bén. Tiểu Cửu lo lắng rung rung cánh, lại tới cọ cọ an ủi hắn. Sở Tê hỏi: "Ngươi biết xem tướng?"

"Đâu chỉ biết, ta còn xem rất chuẩn là đằng khác." Người nọ nói: "Xem từ gương mặt này của ngươi, nếu còn dính đến chuyện của người khác nữa thì chỉ sợ sẽ tạo thành hậu quả xấu, không được chết tử tế."

Hắn ta vừa dứt lời bỗng ngửi thấy mùi sát khí ập vào mặt, lập tức lắc mình một cái. Chỗ vừa nãy đứng đã bị một chiếc roi trắng đánh sụp. Hắn ta phát hiện nhanh, Sở Tê càng nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt, khi hắn ta vừa đứng vững, một giọng nói lạnh lẽo âm u đã vang lên sau lưng: "Ta thấy quân mới giống vậy đấy."

Tóc dài của thiếu niên bay tán loạn.

Nam nhân biến sắc, một chiếc roi mềm quấn chặt cổ hắn ta. Sở Tê nhấc đầu gối, sút mạnh làm đứt xương sống hắn ta, sau đó thoắt cái xoay người, nhảy thẳng tới trước mặt đè nặng nam nhân rơi từ trên nóc nhà xuống, va đập mạnh khiến xương ngực đối phương vỡ vụn. Hắn siết chặt roi dài, nhìn nam nhân mặt tím xanh, muốn giải thích lại không cách nào mở miệng, tỏ ra hơi bất ngờ:

"Yếu như vậy... Thế mà cũng dám chọc ta."

"Ngươi đã được định sẵn không thể chết tử tế rồi."

Một chưởng đập nát đầu đối phương.

Hắn không quan tâm vì sao đối phương nói như vậy, cũng không quan tâm rốt cuộc đối phương định giải thích gì trước khi chết. Đối phương mang theo ác ý tới, vậy hắn sẽ chi ra ác ý còn lớn hơn.

Sở Tê thu tay lại, đứng dậy xoay người rời đi không hề quay đầu.

Hắn đi rồi, một người xoa cổ nhe răng nhếch miệng đi ra từ ngõ nhỏ phía sau, trợn mắt há hốc miệng: "Tàn nhẫn quá vậy... may mà ta dùng phân thân."

Xác chết trên mặt đất hóa thành một luồng khói đen.

Trên đời này, chỉ cần là đồ vật có tín niệm thì đều sẽ chứa từng đợt linh lực dìu dịu, ví dụ như cây roi Trường Thiện trên tay Sở Tê này, ví dụ như phù quang trên tay Thần quân kia, cả như... Yêu Sách Vạn Dân quyết định số phận cuối cùng của Tiêu phi năm đó.

Đồ vật chứa đựng tín niệm của vạn người đã được chú định không giống bình thường.

Hiện giờ Sở Tê học được pháp thuật, cảm giác với linh lực vô cùng nhạy bén. Nhưng hắn lật tung khắp Hoàng cung vẫn không tìm được huyết thư kia, thật kỳ quái.

Chẳng lẽ bị đốt rồi?

Thứ này tồn tại đã nhiều năm, nếu đúng như thế thì cũng có khả năng. Nhưng cái chết của Tiêu phi dù sao cũng là chuyện lớn, theo cái nhìn của Sở Tê, tất cả những người ký tên đều cho là vinh quang, bởi vì bọn họ đã có cống hiến rất lớn trong sự nghiệp giết yêu tà, sao có thể đốt được.

Sở Tê đi tới Ngự Thư Phòng, hắn tin dù không tìm thấy bản gốc của huyết thư thì ắt cũng phải tìm thấy một quyển sách ghi lại tên của những công thần đó.

Không có, vẫn không có.

Sở Tê tìm đến phát hỏa, phất tay biến Ngự Thư Phòng thành một căn phòng lộn xộn bừa bãi, đen mặt đi ra ngoài.

Nếu thật sự tìm không thấy thì đành phải tóm Thiên tử tới hỏi. Vừa hay hắn còn thù đánh roi chưa báo, quất ông ta mấy trăm roi sẽ không cần lo mình uất nghẹn nữa.

Đang định hành động, phía trước bỗng có tiếng động, hóa ra là Thần đàn bên kia đã tan.

Tóm lại trong một chốc không thể tóm được cẩu Hoàng đế, Sở Tê ngẩn người chốc lát rồi đứng dậy trở về viện nhỏ nơi mình ở.

Lâu lắm rồi hắn không về, khắp viện đã phủ bụi, rất nhiều đồ trang trí bị người ta cuỗm đi bán lấy tiền, biến mất không tung tích. Sở Tê đi thẳng tới trước giường, tay vỗ vỗ lên giường. Tro bụi chỗ này nhiều hơn chút, bởi vì rất lâu rồi hắn không ngủ ở đây. Nhưng phía dưới gầm giường lại sạch sẽ hơn hẳn.

Hắn chui xuống gầm giường, hai tay gối sau đầu, hơi nghiêng đầu. Vết máu sót lại trên mặt sàn bên tai đã chuyển sang màu đen, ngấm sâu vào hoa văn khắc gỗ. Đây là chỗ năm đó hắn dính mặt vào khi ngủ dậy.

Tiểu Cửu ở bên ngoài nghiêng đầu nhìn ngó vào trong. Sở Tê đối diện với đôi mắt nó, trêu đùa: "Ngươi nói gì cơ?"

"Đúng vậy, ta ngủ ở đây, nơi này sẽ an toàn hơn chút." Hắn duỗi tay: "Ngươi cũng muốn vào xem sao?"

Tiểu Cửu chui vào. Sở Tê cười ôm nó vào lòng, vuốt ve lông ưng. Tiểu Cửu lại nhanh chóng giãy chân muốn lui ra ngoài.

"Sao? Ngươi còn ghét bỏ cơ à? Chỗ này không lớn bằng ổ của ngươi?"

Quả nhiên là ghét bỏ gầm giường này chật chội. Tiểu Cửu vừa ra ngoài liền vui sướng rung rung cánh.

Xung quanh bỗng vang lên tiếng động. Sở Tê nhẹ giọng đánh tiếng, Tiểu Cửu lập tức vỗ cánh bay lên xà nhà trốn đi.

"Nhanh tay nhanh chân lên một chút. Thay hết đệm giường đi, chỗ này, chỗ này nữa, lau sạch chút.

Sở Tê vừa nghe liền biết đây là La Kim - đại thái giám bên cạnh phụ hoàng. Xem ra Cảnh Đế thấy hiện giờ hắn dính dáng tới Thần quân nên mới sai người dọn sạch cung điện cho hắn lần nữa.

Quả nhiên vẫn là mặt mũi của Thần quân lớn. Sở Tê bĩu môi, lại nghe thấy một giọng nói dè dặt vang lên: "Tổng quản La, mời dời bước."

Hai người này tình cờ đi tới bên mép giường, Sở Tê nghe rõ rành mạch.

Tổng quản La cười nói: "Quản sự Lưu?"

"Là... Là như thế này. Ta nghe nói Thất Điện hạ tự nói muốn những người hầu hạ trước kia."

Tổng quản La: "Đúng vậy."

Sở Tê suy nghĩ một lát, nhanh chóng hiểu ra. E rằng sau khi Thần đàn kết thúc, Thiên tử đã hỏi mình về cung có nhu cầu gì không. Nhưng kia là con rối Thần quân dùng thuật che mắt tạo ra, tất nhiên y không thể biết ý kiến thật sự của mình nên sẽ đáp: "Như trước kia là được."

Sở Tê đoán được tám, chín phần chuyện này. Trong lòng cảm thấy đại bảo bối thật là đáng yêu, lúc gặp lại nhất định phải ôm y một cái ra hồn mới được.

Quản sự Lưu cười gượng một tiếng, nói: "Ta... ta chỉ sợ... không hợp lắm đâu nhỉ? Ngài cũng biết... Năm đó Thất Điện hạ bị kẻ xấu rạch mặt, ta không bảo vệ được ngài chu toàn, thật sự không còn mặt mũi gặp lại Điện hạ."

"Ây dà, ngươi chớ lo lắng việc này. Ta thấy bây giờ Thất Điện hạ đã bị Thần quân thuần phục, một thân chính trực ngay thẳng, nói chuyện cũng nề nếp hơn trước rất nhiều. Chuyện đó đã qua, đầu sỏ cũng đã đền tội, Thất Điện hạ hẳn sẽ không trách tội ngươi đâu."

"Vậy... Tổng, Tổng quản La....." Quản sự Lưu lau mồ hôi trên trán. Nếu ông ta chỉ có lỗi bảo vệ không chu toàn thôi thì cũng không sợ, nhưng vấn đề nằm ở chỗ ông ta còn là đồng phạm hủy dung Sở Tê cơ. Ông ta nói: "Nô tài không có ý này, chỉ lo sau này không tiếp tục bảo vệ được ngài ấy chu toàn..."

"Vậy thì ngươi cần phải để ý cái đầu trên cổ mình." La Kim cười như không cười, nói: "Bảo vệ không chu toàn một lần là ngoài ý muốn, mà hai lần thì... tất nhiên ta tin ngươi, nhưng khó mà không khiến người khác không thấy ngươi rắp tâm hãm hại."

Sắc mặt Quản sự Lưu trắng bệch.

Tổng quản La tiếp tục sai bảo: "Mau đổi cả đệm giường này đi! Ây da thế này phải tích mấy tầng bụi rồi chứ!"

Ông ta vừa nói vừa nhìn Quản sự Lưu, nhỏ giọng xuống: "Sao lại bị dọa thành nông nỗi này? Hay là ngươi cũng có phần trong chuyện năm đó?"

"Không không không." Quản sự Lưu liên tục xua tay, cuống quít nói: "Ta thật sự chỉ không bảo vệ chu toàn thôi. Ta nào dám làm tổn thương huyết mạch Hoàng thất chứ!"

"Nếu thế thì sau này hầu hạ cẩn thận chút, lập công chuộc tội." Thấy ông ta vẫn mồ hôi tuôn ào ào, La Kim nói tiếp: "Không thì ngươi tự nói với Điện hạ đi?"

"Đây..."

"Ta nghe thấy hết rồi." Giọng Sở Tê vang lên khiến hai người đồng thời kinh hãi. La Kim lập tức bắt đầu nghĩ lại xem vừa nãy mình có lỡ lời chỗ nào không. Sau đó hai thái giám một trước một sau ngồi thụp xuống, người phía trước cười nói: "Ôi, sao Thất Điện hạ lại nằm ở đây?"

Sở Tê nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quản sự Lưu, người này lập tức tránh né tầm mắt hắn, sau đó lại giương mắt cười làm lành: "Thất... Thất Điện hạ... Lâu rồi không gặp."

"Đúng. Lâu rồi không gặp."

Sở Tê suy nghĩ, rồi hỏi ông ta: "Ngươi biết cảm giác ngủ dưới gầm giường thế nào không?"

Hai người lập tức không dám thở mạnh.

Sở Tê chớp chớp mắt, nói: "Cảm giác siêu an toàn luôn."

Hai thái giám đều cười gượng một tiếng, La Kim do dự duỗi tay ra, nói: "Tiểu Điện hạ, gầm giường ướt lạnh, chi bằng ngài ra trước đi."

Sở Tê gật đầu, nghe lời để ông ta kéo ra. La Kim quỳ trên mặt đất phủi bụi cho hắn. Sở Tê mặc kệ ông ta phủi, cười ngâm ngâm nhìn về phía Quản sự Lưu, nói: "Năm đó ngươi bảo vệ không chu toàn, hại ta bị hủy dung. Nhớ tới chuyện này thật đúng là khiến ta không quá dám dùng lại ngươi."

Quản sự Lưu quỳ "bịch" xuống: "Thất Điện hạ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi sai của nô tài, cầu xin Điện hạ hãy cho một cơ hội nữa. Từ nay về sau nô tài nhất định sẽ dốc hết toàn bộ sức lực lập công chuộc tội!"

La Kim cúi đầu, phủi xong vạt áo cho hắn lại tiếp tục phủi tiếp giày, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của bản thân.

Người tinh ý sẽ nghe ra, chỉ sợ lời này có ẩn ý.

"Thật sao?" Sở Tê nói: "Về sau ngươi thật sự sẽ đối xử rất tốt với ta?"

Khi hắn hỏi câu này cực giống một đứa trẻ ngây thơ vô tội, do dự chần chờ, chuẩn bị cho đối phương lần tin tưởng cuối cùng nhưng lại thầm lo sẽ bị cô phụ lần nữa.

Quản sự Lưu lập tức dập đầu, lớn tiếng bày tỏ quyết tâm: "Về sau nô tài nhất định sẽ đào tim đào phổi vì Điện hạ vượt lửa băng sông không chối từ! Sau này nếu còn xảy ra chuyện như kia, thì dù có phải đánh cược tính mạng, nô tài cũng quyết bảo vệ Điện hạ an toàn!"

"Vậy ngươi còn nhớ rõ đầu sỏ thật sự gây ra chuyện kia rốt cuộc là ai không?"

Đôi mắt Quản sự Lưu thẳng băng, một lúc lâu sau mới nói: "Đầu sỏ gây nghiệt... đã... đền tội, hai nô tài không hiểu chuyện kia... cũng... cũng đều bị đánh chết."

"À..." Trên mặt Sở Tê lộ vẻ thất vọng, than một tiếng. Lòng Quản sự Lưu như nổi trống. Không dám đắc tội Sở Tê, nhưng nếu nói ra tên Sở Ký thì chắc chắn cũng không thể chết tử tế. Ông ta nhìn thiếu niên đang lộ ra vẻ mặt ngây thơ xen lẫn cô đơn kia, tâm tư chuyển biến nhanh chóng.

Bằng thủ đoạn của Sở Ký thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua ông ta, nhưng Sở Tê không giống vậy. Tiểu Điện hạ này tuy tính tình hơi hoang dã và hung ác chút, nhưng lại dễ lừa hơn Sở Ký nhiều. Huống hồ hiện giờ Sở Tê tắm mình trong thần quang, ắt hẳn đã thuần thiện dễ mắc lừa hơn trước rất nhiều.

Ông ta quyết định rất nhanh, thành kính ngẩng mặt lên, nói bằng một giọng vô cùng đau đớn: "Điện hạ, tấm lòng của nô tài có thể soi nhật nguyệt... Nô, nô tài thật sự... hận không thể đào trái tim mình ra cho ngài xem."

"Thật sao?"

"Thiên chân vạn......"

Ngực ông ta chợt lạnh, một bàn tay đâm thủng qua ngực, rồi lại đột ngột rút ra.

Mạch máu nối liền với trái tim trong khoảnh khắc nó bị lôi ra đồng loạt đứt gãy.

"Hử? Ngươi nói ta đào trái tim ngươi ra xem, sao giờ vẻ mặt ngươi lại kinh ngạc như vậy?" Sở Tê thu tầm mắt về, nâng vật đỏ au kia trên tay, quan sát một lát, ngờ vực nói: "Cũng có nhìn ra gì đâu?"

".....xác." Quản sự Lưu ngã xuống.

Đám nha hoàn dọn phòng hét toáng lên, thấy thiếu niên kia nhìn qua lại vội vàng bịt kín miệng, quỳ "bịch bịch" xuống đất, run rẩy không ngừng.

Máu tươi chảy đầy đất.

Sở Tê khom lưng đưa vật kia tới trước mặt Tổng quản La đã xụi lơ: "Ngươi nhìn ra được trái tim trung thành của lão ta không?"

Đôi môi Tổng quản La run rẩy, cười vui một cách miễn cưỡng: "Đây... thật sự... không dễ nhận dạng."

"Chẳng thú vị." Sở Tê giơ tay, vật kia bị ném thẳng ra không trung, Tiểu Cửu bay vèo xuống ngậm chặt lấy, thứ rơi trên mặt đất nhanh chóng bị nó ăn sạch.

"Cứ khăng khăng đòi đào trái tim ra cho ta xem cơ. Đào rồi lão ta lại chết. Thế thì còn chứng minh được cái gì."

La Kim phụ họa: "Nô tài vụng về, Điện hạ không cần phải chấp nhặt hắn."

"Ta thích ngươi rồi đó nha Tổng quản La." Sở Tê khom mình đỡ ông ta lên, lau loạn bàn tay dính máu lên người ông ta, nhưng lau kiểu gì cũng không sạch sẽ. La Kim nhịn xuống sự sợ hãi, lấy khăn ra cho hắn lau ngón tay, nói: "Đa tạ... Điện hạ nâng đỡ."

"Không phải nâng đỡ." Sở Tê nói: "Ngươi là người thông minh, không nên làm việc gì chưa từng thử. Ta quan sát đã lâu, vậy mà chưa từng nghe ngươi nói nửa câu không tốt về ta."

"... Đây là bổn phận của nô tài."

"Ngươi đó, nên sống." Sở Tê chờ ông ta lau khô tay mình, rồi thuận miệng hỏi: "Biết Yêu Sách Vạn Dân ở đâu không?"

"Nô tài không biết." La Kim thành thành thật thật: "Nghe Quốc sư nói tuy huyết thư kia cứu vận mệnh quốc gia, nhưng bởi vì... dính đến mạng người, nên cũng thuộc về vật hung thần, cần phải phong ấn lại, miễn cho sinh khúc chiết."

Thì ra mạng của nữ nhân kia cũng được coi là mạng người.

Sở Tê gật đầu, ngoảnh mặt nhìn về nha hoàn trong phòng, nói: "Ngẩng đầu."

Không ai động đậy.

Sở Tê nói: "Nếu không sẽ giết hết các ngươi."

Đám nha hoàn kinh sợ rơi nước mắt, vội vàng ngẩng mặt lên.

Sở Tê lướt qua từng người, vươn cánh tay ra, năm ngón tay bóp chặt giữa không trung.

Có hai nha hoàn lập tức sờ cổ mình, nhìn vẻ mặt như bị người ta bóp chặt cổ họng, đang hít thở không thông.

"Rắc" ────

Một tiếng xương vỡ vang lên, trong phòng nhiều thêm hai thi thể.

"Sư phụ bảo ta không được làm tổn thương người vô tội, nhưng người nguyền rủa ta đều không thể tính là vô tội."

Thiếu niên khoanh tay bước ra cửa phòng, hoàng hôn nơi chân trời đỏ như máu, hắn nhìn thẳng một lát.

"Cảnh đẹp." Hắn bỗng trở nên hoạt bát, cao giọng vui vẻ nói: "Tiểu Cửu, đi! Ta dẫn ngươi đi ăn nhiều tim gan người hơn!"

Hắn dẫn theo hắc ưng rời đi. Trong phòng lập tức vang lên một trận khóc gào.

La Kim cố gắng bình tĩnh, chậm rãi đi ra, thời điểm bước tới bậc cửa, chân lại mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Nhãi con sói hoang trở về báo thù.

Hắn nghẹn khuất trong cung hai năm, bị vô số người chửi rủa sỉ nhục. Hắn nhớ kỹ trong lòng từng người một ───

Tối nay, Hoàng cung cũng như tà dương cuối chân trời, máu chảy đầy đất.

Tiểu thái giám quỳ gối ở cửa hốt hoảng vươn tay ra đỡ lấy ông ta.

La Kim nói bằng giọng khàn khàn: "Ta phải đến... Luận Đạo Các Thần đàn. Nhân lúc Thần quân còn ở......"

Ông ta gian nan bò dậy, lảo đảo chạy ra khỏi cửa phòng. Trên con đường đi tới Thần đàn đã bắt đầu thường xuyên thấy người chết.

Luận Đạo Các là chỗ có mười sáu mái cong treo chuông kia.

La Kim chạy gấp một đường. Ông ta là người bên cạnh Thiên tử nên không thị vệ nào ngăn cản. Chạy thẳng tới nơi, lao xuống dưới chân Thần quân và Thiên tử: "Bệ hạ, Thần quân, chuyện lớn không hay rồi..."

Cùng lúc đó, Sở Tê đang trải nghiệm cực lạc khác hoàn toàn với việc ngủ cùng Thần quân. Hắn đi thẳng một đường tới, những kẻ trong ấn tượng bị hắn bắt được đều từng không hề kiêng kỵ lườm hắn xem thường, hoặc chỉ thẳng vào mũi hắn mắng đồ quái dị, đi chết đi.

Đi theo chủ nhân có thịt ăn, Tiểu Cửu vui đến quên cả trời đất, rất nhanh đã ăn no căng.

Sở Tê cũng vui đến quên cả trời đất. Mãi đến khi hắn quẹo vào một ngã rẽ, gặp một người.

Sở Ký dừng bước, nhìn thấy vết máu loang lổ trên người hắn cùng đôi tay nhuộm máu đỏ tươi kia, nhíu mày: "Sao đây? Ngươi lại đến Ngự Thiện Phòng ăn vụng thịt sống?"

Sở Tê không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Trong mắt Sở Ký thoáng qua sự chán ghét: "Người như ngươi sao lại lọt vào mắt Thần quân được? Mệt cho phụ hoàng còn tưởng một người làm quan cả họ được nhờ......"

Hắn ta lập tức đi về phía Sở Tê, nhướng mày nhìn hắn một lát, thái độ bỗng dịu xuống: "Lại nói tiếp, Thần quân thương ngươi như vậy, sao không giúp ngươi xóa sẹo trên mặt chứ?"

"Quá xấu mà." Hắn ta ghé sát vào bên Sở Tê, nói nhỏ: "Ngươi đó ngươi đó, dù có leo lên Thần quân được thì vẫn chỉ là thằng quỷ xấu hoắc thôi."

"...... Tội nghiệp con sâu nhỏ không có mẹ thương mà."