"Lâm Thu Nghi."
Thanh âm Hứa Ước truyền đến. Hắn đứng đằng sau ống kính, không thấy mặt, trên màn hình chỉ hiện Lâm Dịch Hằng bị trói trên ghế, quay lưng sát vách tường.
"Ta bắt được món đồ chơi của bà."
Hắn nói từng câu từng chữ: "Tương tự mười hai năm trước, ta sẽ giết anh ta."
Lâm Thu Nghi làm ra vẻ chẳng để tâm, thậm chí câu môi mỉm cười: "Anh sẽ không, Hứa Ước. Ta biết anh là người thế nào. Lâm Dịch Hằng cùng anh chẳng có bất kì liên quan nào, anh không có lý do giết cậu ấy."
"Anh ta tại sao không có?" Hứa Ước hỏi ngược lại, "Mười mấy năm qua Lục thị làm những chuyện trái pháp luật, anh ta không tham dự? Mặc dù là bị bà sai khiến, anh ta cũng chẳng phải vô tội."
Hắn nói, tựa tiếu phi tiếu phóng phi tiêu về phía Lâm Dịch Hằng.
Người đối diện nhắm mắt -- mũi nhọn đâm vào vành tai trái anh, sượt qua điểm da thịt.
Lâm Thu Nghi chẳng hề bị lay động: "Mời tiếp tục". Nàng điềm nhiên nheo mắt ngó sang Lục Thù Đồng: "Anh đối với cậu ấy làm gì, ta liền trả lại tất cả trên người Lục Thù Đồng."
Hứa Ước cười thành tiếng, phi tiêu trong tay như trò chơi không ngừng ném ra.
Hắn vui vẻ cảm khái: "Tốt! Vừa vặn diệt trừ huyết mạch duy nhất trên đời này của Lục Tân. Kỳ thực ta rất thắc mắc bà vì sao lại lựa chọn Lâm Dịch Hằng làm món đồ chơi mới. So sánh với nhau chẳng phải Lục Thù Đồng tốt hơn sao. Nó lúc đó mới 13 tuổi, càng dễ dàng khống chế."
"..."
"Nếu trong tay chúng ta đều có "món đồ chơi", vậy liền giúp đối phương huỷ diệt, được chứ?"
"..."
Hắn tiếp tục độc thoại, rồi phóng một cây phi tiêu. Lần này trực tiếp cắm vào cổ Lâm Dịch Hằng.
Kém một chút.
Lâm Thu Nghi nhất thời mở to mắt. Nàng run lên, khí tức ngay tại thời khắc này rối loại. Nàng theo quán tính dời tầm mắt, dư quang phát hiện Lục Thù Đồng vốn ngã nơi mặt đất -- y lặng lẽ đứng dậy, bàn tay có thêm khẩu súng!
Lâm Thu Nghi rùng mình.
Roi dài như mãng xà hướng y xoắn tới!
Lục Thù Đồng chuẩn xác bắt được roi, vô số gai nhọn đâm vào tay. Y quơ quơ, đau tới hít sâu, nhưng tay trái giữ súng vẫn chẳng chút do dự giơ lên, bóp cò.
- - mãi thời khắc này, nữ nhân mới hiểu được trận giao chiến vừa nãy, đối phương vốn đang trì hoãn thời gian. Y chờ đợi Hứa Ước tóm được Lâm Dịch Hằng, dùng người này uy hiếp, nắm thóp chính mình.
Không, không phải uy hiếp.
Chỉ cần có thể làm nàng phân tâm!
Lâm Thu Nghi nắm gối chắn trước ngực, đồng thời vung roi dài, nỗ lực tránh thoát cầm cố của Lục Thù Đồng. Nhưng tay phải y nắm quá chặt chẽ, máu tươi không chừng túa ra, mà y như hoàn toàn mất cảm giác, trong đầu chỉ khư khư một ý niệm -- "Giết chết bà ta!"
Lâm Thu Nghi thẳng thắng ném roi, hướng cửa Lâm gia bỏ chạy.
Ngay thời khắc đó, Lục Thù Đồng rút đoản đao giấu phía sau, tại lúc Lâm Thu Nghi xoay người, mạnh mẽ quăng tới.
Trúng giữa lưng mục tiêu.
Liền sau đó, tay trái Lục Thù Đồng bóp cò súng, đạn từ nòng nóng hổi phóng ra, xuyên qua vai phải Lâm Thu Nghi.
Không thể bắn vào tim. Hứa Ước nhắn tin, bảo rằng đã đáp ứng Long An cục giao Lâm Thu Nghi cho pháp luật.
Lâm Thu Nghi bất động rên rỉ trên sàn nhà. Đề phòng nàng đánh lén, Lục Thù Đồng liền nhắm tứ chi nàng nã 4 phát -- y muốn lão thái bà này cả đời còn lại đều chỉ có thể nằm trên giường.
Như chiếc túi chứa đầy nước đã cột chặt chẽ bất ngờ bị đâm thủng năm cái miệng lớn, chất lỏng bên trong điên cuồng trào ra, đau đớn khủng khiếp khiến Lâm Thu Nghi chẳng thể khống chế toàn thân co giật.
Lục Thù Đồng gọi điện thoại cho Triệu Di, xác định cô gái hiện tại đã an toàn mới ngồi xổm xuống, như lắng nghe di ngôn, hỏi: "Còn gì muốn nói chăng?"
"...." Sắc mặt Lâm Thu Nghi trắng bệch. Nàng dự định cười khinh đúng lúc Lục Thù Đồng châm chọc, nhưng chỉ có thể làm ra vẻ mặt đưa tang, "Mày cho rằng..."
Lục Thù Đồng đạp một cước vào vết thương trên người nàng: "Tôi chẳng có ý định nghe bà phí lời."
Y đứng lên nhìn thời gian: còn 8 phút, bốn quả bom cuối cùng chưa nổ tung. Hiện tại con đường an toàn nhất hẳn là Lâm gia. Vì thế, y bảo Triệu Di tiến vào, bản thân thì từ cửa sau nhảy ra.
"Ổn chứ?" Y hỏi cô gái đang hướng mình đi tới.
Vết thương trên người Triệu Di cực kỳ nặng, cả cơ thể như ngâm trong bồn tắm hoà máu đỏ: tóc tai đều nhiễm phải huyết dịch, hai chân bị đạn bắn phá, được dùng quần áo đơn giản băng bó.
"Vẫn chịu được..... Người kia lưu lại ở nơi này?"
"Hứa Ước đã gọi cho Long An cục, bọn họ đang ở khu nhà giàu."
"Dựa theo thương thế cùng lượng máu bị mất, chưa đầy 40" bà ta sẽ chết đi đấy. Có thể chạy đến kịp sao?"
"Mắc mớ gì đến tôi" Lục Thù Đồng chẳng để tâm lắm, cùng cô ra khỏi Lâm gia. Đang khi trò chuyện, quả bom cuối cùng trên đường rốt cục nổ tung: "Tôi đã đáp ứng Hứa Ước không giết bà ta."
"..." Nếu không phải vết thương quá đau, bây giờ Triệu Di kỳ thực rất muốn cười.
Hai người muốn rời Lâm gia, nhưng do đánh mất phương tiện di chuyển cùng thân thể trọng thương, nên chưa thể nhanh chóng thoát khỏi tiểu khu quái quỷ này. Vết thương sau lưng sáng nay mới băng bó của Lục Thù Đồng lại nứt toác, chảy ra huyết dịch. Trước đó dùng thuốc kích thích dược hiệu quá mạnh, tác dụng phụ đã bắt đầu phát tác.
"Hứa lão bản sẽ đón chúng ta chứ?" Triệu Di mong chờ hỏi thử.
Lục Thù Đồng khó nhọc hít thở: "Sẽ."
"Vậy thì tốt...." Cô gái đứt quãng nói, "Tôi không còn khí lực nữa."
Cô nâng mặt, ngó nghiêng quang cảnh xung quanh yên lặng như tờ, hoảng hốt mở miệng: "Mới làm ra tình cảnh nghiêm trọng như vậy, dân cư tiểu khu sợ đến không dám mở cửa à?"
Vừa trải qua trận huyết chiến như bộ phim hành động đến hồi kết, thần kinh căng thẳng của cô rốt cục thư giãn, cảm nhận được một ít vẻ đẹp sự sống.
Sau năm phút, một chiếc xe lái tới gần cả hai.
"..... Nhanh như thế, là xe của Hứa Ước ư?"
Cô hỏi.
Lục Thù Đồng chẳng hề trả lời. Y từ tối hôm qua bắt đầu tác chiến ngoài đường, đem Lâm Thu Nghi giết chết xem như vì một người chống đỡ đến tận cùng. Bây giờ đạt thành mục đích, mới cảm nhận được cơn đau nặng trĩu ăn mòn thần kinh. Y nhìn chiếc xe kia, sực nhớ tới lời nói chưa xong của Lâm Thu Nghi, trực giác thấy không đúng, muốn nổ súng phòng bị, nhưng tay phải thương tật nặng nề, tay trái thì một mực phát run.
Chiếc xe dừng trước mặt. Một người đàn ông trung niên đi xuống, theo sau là ba công an.
Lục Thù Đồng ngẩng đầu, tác dụng phụ của thuốc kích thích khiến y sắp gục xuống, phải gượng nheo mắt mới thấy rõ người tới.
Là Đàm Hồng Diệu.
Y bắt đầu lo lắng.
Triệu Di giơ tay muốn nã đạn, nhưng lập tức bị viên cảnh sát đối diện bắn trúng cánh tay.
"Giải chúng đi!"
***
Lâm Thu Nghi chẳng thể cử động, ngã vào Lâm gia hôn mê bất tỉnh.
Nhưng nàng vẫn cảm giác mình chưa bại.
Lục Thù Đồng bỏ quên một thứ. Nếu Lâm Thu Nghi nỗ lực mưu sát bọn họ ở khu nhà nghèo, hiển nhiên cũng biết Hứa Ước đến Long An cục tìm những cảnh sát kia hỗ trợ.
Sự kiện hơn ba tuần trước, Lục Thù Đồng đánh giết cảnh sát cùng tội phạm ma tuý tại trận đấu sau núi..... Nàng đã tương kế tựu kế mật báo cho Đàm Hồng Diệu.
Vị sĩ quan này quả không phụ kỳ vọng, gạt Trình Diên Huy đang ở khu nhà giàu gây phiền toái Lục thị sang một bên, mang theo vài tên cấp dưới -- hướng Lục Thù Đồng báo thù.
"Cháu trai yêu quý, mày cho rằng... kết thúc rồi sao?"
- -----------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Di không chết rồi, mọi người yên tâm nhé~~