Những cảnh sát đang giao chiến với bọn buôn ma tuý chẳng biết tổ nghe lén thế nào, nhưng thời khắc đó tất cả đều nghe được tín hiệu âm thanh trục trặc sắc bén.
"Đã xảy ra chuyện gì?!" Đàm Hồng Diệu trong nháy mắt ù tai, lấy ống nghe xuống, lớn tiếng hỏi người cách mình gần nhất.
"Tổ nghe lén dưới núi gặp chuyện rồi!"
"Đáng chết" Đàm Hồng Diệu nhíu mày, tay nắm súng hơi phát run -- theo trực giác cảm thấy sự tình đang dần mất khống chế.
Mà đúng như vậy, cái chết của tổ nghe lén như bắt đầu cơn ác mộng đêm nay. Chờ Ngô Thiên hạ sát tên tội phạm cuối cùng, đám người vừa đặt chân lên mặt đất từ khu A rốt cuộc nhàn nhã tiến đến khu F. Mười bốn kẻ mang theo mùi thuốc súng nồng nặc xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Đây là trận hỗn chiến.
Bí ẩn, âm u không ai biết, nhưng tanh mùi máu tươi, nguy hiểm mười phần giết chóc.
Đàm Hồng Diệu còn chưa biết bên cục tình báo sai lầm, vẫn nói trong đội có nội gián đã mật báo cho bọn buôn ma tuý đột nhiên dẫn nhiều người tới như vậy.
Nhưng cũng còn tốt hơn, nếu lần này mang toàn bộ tinh anh trong cục đến.....
Hắn tựa trên tường thở hổn hển, đùi phải cùng vai trái đều bị đạn bắn trúng, máu bắt đầu tuôn ra như thác đổ, lúc sau đọng thành vũng lớn. Mất máu quá nhiều khiến sắc mặt vị sĩ quan tái nhợt, chẳng còn chút sức lực. Bàn tay nắm súng đang phát run, nhưng vẫn bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại -- bắn nhau đến giờ, bọn họ bên này có thể tiếp tục chiến đấu chỉ còn Đỗ Tứ, Ngô Thiên, Chung Phục cùng Thích Văn Xuyên bốn người, còn lại đều giống như hắn, nửa tàn phế ngã xuống đất, mà bọn tội phạm bên kia cũng thương vong nặng nề, sót lại sáu tên.
Vẫn có cơ hội tiêu diệt toàn bộ.
Đàm Hồng Diệu chặn vết thương, chờ đợi.
Ngay tại lúc song phương đều loạng choạng liều chết -- một chiếc xe Jeep vọt lên, phanh lại chỗ giữa hai phe giằng co.
Thích Văn Xuyên cấp tốc liếc nhìn bọn buôn ma tuý, chúng cũng không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ là thế lực thứ ba?
Cửa xe mở ra, thanh âm một cô gái trẻ tuổi truyền tới. Cô quay sang chỗ sáu tên nọ, gọi: "Mau lên đây!"
Thích Văn Xuyên cùng Ngô Thiên phản ứng trước tiên, trở tay bắn phá chiếc xe kia, nhưng xe đã trải qua cải tạo nên không bị ảnh hưởng nhiều. Mà Chung Phục thừa dịp loạn xạ hạ thêm hai tên tội phạm nữa.
Ba mươi giây sau xe Jeep mang theo bốn tên còn lại chạy trốn. Tổ hành động gặp truy kích, vọt tới cửa chính sòng bạc cướp lấy hai chiếc xe đặc chủng.
Đường xuống núi chỉ có một hướng, dài chừng 10km. Bọn họ đuổi tới khu khố kinh doanh dưới ngọn núi khoảng 5km.
Bây giờ là mười một giờ rưỡi đêm, mọi cửa hàng đều đóng cửa. Tổ hành động cẩn thận đi trên đường, nghe phong phanh mùi máu tanh, tìm kiếm mục tiêu ẩn náu.
Toàn bộ con đường đen kịt, chỉ còn một phòng khám bệnh sáng đèn, trước cửa treo theo hai chiếc lồng đèn màu đỏ.
Cùng sòng bạc Davis tương tự.
Ngô Thiên và Thích Văn Xuyên liếc nhìn nhau, nhỏ giọng gọi hai đồng đội khác đến. Lại gõ gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
Thích Văn Xuyên lớn mật đẩy cửa ra.
Một tiểu y tá khoảng mười tám mười chín tuổi đứng trước bàn làm việc, cúi đầu thu dọn bệnh án, nhìn thấy người tới cũng chẳng kinh sợ, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi: "Tìm bác sĩ Lục trị thương? Anh ta bây giờ không có ở đây."
"Bác sĩ Lục?" Ngô Thiên nói.
"Các người đến chữa bệnh hay tìm người?" Y tá thấy nam nhân lộ vẻ nghi hoặc, hỏi lại.
Thích Văn Xuyên cảnh giác nhìn sàn nhà -- không có vết máu. Lại ngẩng đầu ngó xung quanh, tĩnh lặng kinh người.
"Lẽ nào tìm sai?" Hắn muốn tìm Chung Phục phía sau, nhưng vừa quay lại - trống trơn. Hai đồng đội của hắn đâu?
Ngắn ngủi mấy chục giây, Chung Phục cùng Đỗ Tứ biến mất không còn tăm hơi.
"Người đâu?!" Thích Văn Xuyên cứng đờ, vẻ bình tĩnh trên mặt dần nứt ra, hắn kinh hoàng lên tiếng.
Ngô Thiên không quay đầu lại, trong nháy mắt giơ súng nhắm ngay phía trước ba mét nơi y tá đứng, lớn tiếng quát: "Xảy ra chuyện gì?"
Y tá vẫn chẳng để tâm.
Ngô Thiên nắm chặt súng: "Tôi hỏi cô người đâu!"
Lần này, y tá ngẩng đầu lên.
Nhíu mày lại, như là bị gọi phiền. Vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng.
Phòng khám tư nhân mới vừa sáng như ban ngày, đèn bỗng chốc tắt phụt.