Gặp Quân Thời Khắc

Chương 38




Bởi vì dọc đường cùng đứa con hoang "đua xe", Hứa lão bản trước bữa tiệc 20" đã đến hội trường. Trợ lý đẩy hắn, chậm rãi chào hỏi các vị khách mời rồi nói chuyện phiếm.

Lục Thù không theo đuôi -- y sẽ chẳng ngu ngốc vào sân chung với dưỡng phụ.

Tiệc rượu còn lâu mới bắt đầu nhưng người trình diện đã rất nhiều, quá nửa là giám đốc các xí nghiệp vừa bước chân vào giới kinh doanh, tha thiết mong chờ kết giao bằng hữu, hòng mở rộng quan hệ đối tác làm ăn. Ăn uống linh đình, mỗi cử chỉ lời nói đều mang theo mùi vị tiền tài.

Lục thị còn chưa tới - những người này chân chính có quyền thế, thoả sức hô mưa gọi gió, quý phái lại thêm mấy phần ngạo nghễ, tại mấy phút nữa khai tiệc mới khoan thai đi muộn.

Hứa Ước vừa tiến đến, một đám người liền xông tới. Hắn đại diện Hứa gia đặt chân ở thành phố M đã lâu, hiện tại vẫn hưng thịnh, cứ việc không lợi hại bằng Lục gia, nhưng cũng dễ dàng ngang hàng với Lâm gia từ từ suy yếu, cái sau vượt cái trước chống lại Lý gia.

Cho nên gia tộc này làm sao không được hâm mộ. Hứa Ước mới vào trận đã bị phát hiện, trở thành bánh bao.

Trợ lý đẩy ông chủ lên đài rượu, muốn lấy một chén cho hắn bỗng thấy một nhóm người đến -- đem ông chủ vây nhốt.

Hứa Ước chau mày. Hắn ngồi xe lăn, bị ép xung quanh đến tối om bởi đám đông tới mức gió chẳng lọt qua nổi. Trợ lý thả ngược lại ly champagne, đứng bên cạnh thành thục đem sự chú ý dẫn tới trên mình, lễ phép mà khắc chế bắt đầu giúp ông chủ giải quyết những khách mời đáng ghét.

Hứa Ước đẩy xe lăn, dự định lấy ly champagne trợ lý bỏ xuống. Ai ngờ vừa vươn tay, chén rượu đã bị một bàn tay cầm lên.

Hắn ngẩng đầu.

Đầu tóc đỏ mang tính biểu trưng, dung mạo diễm lệ, cộng thêm nốt ruồi nơi gò má phải.

"Lý Tuân Ngọc" Hắn mở mắt ra.

"Ừm..." Người bị hắn gọi tên đứng trước mặt, một thân hoa phục, mái tóc nay nhuộm đỏ hết cả, đáy mắt cong cong nhìn Hứa Ước, sửa lại: "Hứa Ước, ngài phải gọi tôi A Ngọc, quên rồi sao?"

"A Ngọc gì cơ?" Hứa Ước chẳng tỏ rõ ý kiến, rót cho mình chén rượu, "Lý thiếu gia, chúng ta ngày hôm nay mới gặp mặt lần thứ hai."

Lý Tuân Ngọc trừng mắt: "Ngài lần trước rõ ràng gọi tôi như vậy."

"Lần đó cậu trói tài xế của ta, ta muốn cầu cạnh cậu, mà bây giờ...." Hứa Ước hững hờ nói: "Chúng ta chẳng có bất kì liên quan nào."

"Phải không?" Lý Tuân Ngọc tới gần, khom lưng ghé vào lỗ tai hắn, "Hứa lão bản mấy ngày trước đem điểm kinh doanh MYST của chị tôi phá huỷ mất, chuyện này.... tính như thế nào đây?"

"Có chuyện như vậy ư?" Hứa Ước lui về sau, hỏi dò, "Ta vì sao chẳng nhớ rõ nhỉ."

"Máy thu hình đều quay lại được" Lý Tuân Ngọc cong môi.

"Cậu xác định?" Hứa Ước nở nụ cười, "Ta nghe nói hình như lúc cảnh sát đến, camera trong quầy rượu đã bị kẻ nào đó động trúng, băng hình đều không cánh mà bay đấy."

"....." Lý Tuân Ngọc ngước mắt, nhìn chằm chặp Hứa lão bản thong dong.

Hứa Ước nhấp ngụm rượu: "Còn điều gì muốn hỏi nữa sao?"

"..... Ngài thật biết ăn nói" Lý Tuân Ngọc thu liễm nụ cười, gằn từng câu từng chữ.

Hứa Ước chẳng quản cậu: "Nếu không có việc gì, vậy ta đi chỗ khác."

Lý Tuân Ngọc vội kéo tay vịn xe lăn, nhìn ngó bốn phía, xong nghiêng nửa thân xuống thì thầm: "Vậy ngài cùng Lục Thù Đồng xảy ra chuyện gì, quan hệ của các người tựa hồ chẳng kém như lời đồn" Cậu đêm đó tận mắt thấy Lục Thù Đồng leo lên xe Hứa Ước.

Hứa Ước dừng vài giây, nghiêng đầu đối diện với Lý Tuân Ngọc.

Khoảng cách cả hai rất gần, cơ hồ hơi lệch vai là có thể hôn phải gò má đối phương. Lý Tuân Ngọc theo bản năng nuốt nước bọt liếc về Hứa Ước, ánh mắt chẳng thể khống chế liếc Hứa Ước, đè xuống nội tâm kinh hoàng: "Hứa tiên sinh có gì muốn nói?"

Lục Thù Đồng vừa vào đại sảnh, đôi mắt liền tự động tìm xem Hứa Ước nhà y ở đâu. Trùng hợp thay, y thấy có hai người đang dây dưa không rõ trước đài rượu ngoài cùng.

"Lục thiếu, cậu đến rồi" Một người của Lục thị nhanh mắt thấy y, bước tới.

Lục Thù Đồng hướng về bên kia nhìn hai, ba giây, quay đầu định nổi giận bỗng nhìn thấy kẻ đứng cạnh -- vẻ mặt lập tức triển khai. Lục Thù Đồng khẽ cười quỷ dị, lịch sự cúi chào: "Chị San."

Lý San đứng đối diện y, nghe được xưng hô thì che miệng mỉm cười, móng tay vừa làm xong lấp lánh dưới ngọn đèn: "Khách khí như vậy làm gì."

Lục Thù ý vị sâu xa nhìn cô, vẫn ôn hoà cười -- đừng nóng vội, chờ chút sẽ không khách khí với cô.

Cùng lúc đó, Hứa Ước lạnh nhạt nói với Lý Tuân Ngọc: "Không có."

Lý Tuân Ngọc nhìn đối phương lùi lại, trong lòng sinh ra mấy phần thất vọng. Cậu thẳng eo ngẩng đầu tìm kiếm Lục Thù Đồng, nhận ra y đang vui vẻ trò chuyện cùng Lý San liền một lần nữa mở miệng: "Mấy ngày nay Lý San ở Lục thị liên tiếp gặp khó khăn. Lục Nhân Sâm và Lục Ninh hết sức chèn ép chị ấy, hiện tại chị ấy hẳn muốn nịnh bợ Lục Thù Đồng - người nắm quyền Lục thị. Hứa Ước, ngài nói thử, những việc này có lẫn lộn với ngài hay không?"

Hứa Ước nhíu mày: "Lý thiếu gia chẳng phải là quá để mắt quan hệ của chúng tôi chứ? Ta vì sao phải nói với cậu những việc này" Hắn trào phúng nhìn Lý Tuân Ngọc, "Huống hồ, ta nói ta không can hệ, cậu tin chăng?"

"....." Lý Tuân Ngọc không lên tiếng.

Hứa Ước thấy cậu lặng thinh, điều khiển xe lăn dự định rời đi nhưng lại bị kéo lần nữa. Lý Tuân Ngọc tới trước mặt hắn bướng bỉnh nói: "Tại sao không?". Cậu sâu thẳm nhìn Hứa Ước: "Ngài nói gì tôi đều tin tưởng, bất quá..... Đối với chuyện này, tôi nghiêng về suy đoán ngài đây cùng Lục Thù Đồng thật sự đối Lục thị từng làm gì đó hơn."

"Nhưng chẳng liên quan, tôi sẽ không nói cho người khác" Lý Tuân Ngọc kề sát tai hắn, khiến hai người trở nên rất thân mật, "Nếu sau này cần giúp đỡ, cứ tìm tôi."

Vừa nói xong, cậu liền nhanh chóng lùi lại -- lần trước ở trong xe Hứa Ước làm gì với cậu, Lý Tuân Ngọc nhớ rất rõ ràng. Cậu cầm chén rượu lên, như hồ ly ăn vụng nghênh ngang rời khỏi.

Hứa Ước hít sâu một hơi, giơ tay xoa xoa lỗ tai, từ phòng yến hội ra ngoài ban công nhỏ gần đó - ở đại sảnh thật sự quá sai lầm.....

***

Tiệc rượu đã bắt đầu, dựa theo quy trình bình thường, trước tiên mấy ngôi sao trẻ sẽ biểu diễn vài tiết mục hấp dẫn, tận lực bồi tiếp MC giới thiệu đồ vật đấu giá đêm nay. Hắn không muốn tham dự, cũng chẳng muốn quyên tiền. Đằng sau loại tiệc rượu từ thiện này luôn giăng tấm màn đen, tiền quyên góp ngoài mặt nói sẽ đưa sang khu dân nghèo bên kia, cái gì mà cải thiện rồi kiến thiết hoàn cảnh bọn họ, trên thực tế căn bản là lời dối trá. Tất cả tài nguyên ở "thiên đường" đều do nghiền ép từ khu nhà nghèo. Bọn giàu có thông qua chi trả linh tinh mấy giờ lương bổng, bóc lột người nghèo không chừng mực rồi đi phung phí, hiện tại đem số tiền lớn hơn trả lại, một lần nữa giao vào tay dân lao động.

Đây chẳng phải đáng chê cười ư.

Mọi yến hội từ thiện tồn tại chỉ mang danh nghĩa giúp người quyên tiền kiếm danh tiếng, đại khái là cho các tiểu xí nghiệp không tên tuổi tham dự, đạp đi cảm giác không tồn tại, khiến một ít tập đoàn đầu tư lớn chú ý. Mà tiền quyên được đúng là từng dừng lại vài ngày ngắn ngủi trên tay dân nghèo, nhưng vòng qua nhiều lần nhất định trở về hầu bao giai cấp hào phú.

Hứa Ước đưa lưng về phía đèn đuốc sáng choang, nhìn một mảnh đen kịt bên ngoài, chẳng tiếng động hút thuốc.

Kế bên đột nhiên truyền đến tiếng ho khan nhẹ.

Hắn kinh ngạc quay đầu.

Khuôn mặt quen thuộc, mới gặp hôm qua -- Lâm Dịch Hằng đang giữ mũi, nhìn thẳng hắn.

Trên mặt Hứa Ước vẫn duy trì ngạc nhiên, nội tâm còn đang nghi ngờ. Người này sao lại ở đây, chẳng phải cùng Lâm Thu Nghi một chỗ ư.

Hắn thả lỏng tay: "Thất lễ" (Rùa: anh Hằng dị ứng khói thuốc, ngài Hứa xin lỗi)

"Không sao" Lâm Dịch Hằng một chữ quý hơn vàng nói: "Ngài là Hứa Ước?"

- - gọi là tên của hắn. Hứa Ước "ừm" một tiếng thừa nhận.

"Tôi là Lâm Dịch Hằng."

"Lâm tiên sinh có chuyện gì sao?" Hứa Ước lộ ra biểu cảm lúc tiếp đãi khách nhân.

"Không có gì, hiếm khi nhìn thấy người giống mình chẳng hứng thú đối với những tiệc rượu này, hơi lạ lẫm."

Hứa Ước nhìn anh: "Tôi cùng Lâm tiên sinh trước đây chưa từng gặp."

"Phải" Lâm Dịch Hằng nói, "Tôi công tác ở Lục thị, nếu không có việc quan trọng rất ít đi xã giao. Bữa tiệc hôm nay xem như đại hội tụ họp của công ty, mỗi đại cổ đông đều phải tham gia."

Hứa Ước nghe anh nói, lòng vẫn tràn ngập kinh ngạc khi Lâm Dịch Hằng đối với mình giải thích hơi nhiều. Tối qua hắn xem trong video ghi hình, đối phương rõ ràng trầm mặc ít lời. Hứa Ước suy nghĩ chốc lát: "Ta cũng là, ừm.... vì nguyên nhân thân thể."

Tầm mắt Lâm Dịch Hằng rơi xuống đùi Hứa Ước: "Hứa tiên sinh mặc dù như vậy, vẫn có thể đi nhiều nơi, làm điều mình thích."

Hứa Ước hỏi: "Anh thì không thể ư?"

Lâm Dịch Hằng chẳng lên tiếng. Nơi anh đứng vừa lúc là góc chết của ban công, tia sáng trong tiệc rượu không chiếu tới, có vẻ hơi âm u. Lâm Dịch Hằng thản nhiên nói tiếp: "Có vài người tuy rằng tay chân kiện toàn, cũng bị ai đó chế trụ."

Hứa Ước lập tức nhớ tới Lâm Thu Nghi: "Như vậy à...."

Hắn không quá muốn tán gẫu cùng Lâm Dịch Hằng. Lâm Thu Nghi và Lục Thù Đồng chiếm dục mạnh mẽ như nhau. Không muốn người phụ nữ nọ sẽ động thủ với mình, hắn qua loa thuận miệng đáp lời, mấy phút sau quả quyết rời đi.

Lâm Dịch Hằng vẫn đứng tại ban công, nhưng đáng lưu ý chính là anh với Hứa Ước đi rồi vốn đang tuỳ ý lười biếng đột nhiên thay đổi tư thế, biến thành trạng thái căng thẳng cứng ngắc ở Lâm gia tối qua.

Một người phụ nữ bước đến, duỗi hai tay từ sau ôm lấy anh. Lâm Thu Nghi luồn đầu gối vào giữa hai chân Lâm Dịch Hằng, lời nói nhu tình như nước: "Dịch Hằng, sao lại ra đây?"

"Bên trong bức bối, đi hóng gió."

"Vậy ư" Hôm nay Lâm Thu Nghi mặc chiếc sườn xám dài màu đen, cắt xẻ linh hoạt giúp vóc người lung linh tăng thêm gợi cảm, hoàn toàn chẳng giống một phụ nữ ngoài năm mươi. Nàng mở nút cài đằng trước lộ ra phân nửa bộ ngực đẫy đà, hôn lên cổ Lâm Dịch Hằng: "Nếu không thích, chúng ta bây giờ có thể về....."

"Không cần" Bàn tay Lâm Dịch Hằng đặt nơi lan can hơi dùng sức, khắc chế thân thể run rẩy: "Về quá sớm không lễ phép lắm."

Lâm Thu Nghi cười khẽ, cắn vành tai Lâm Dịch Hằng, đưa lưỡi liếm liếm: "Vậy cậu cùng Hứa Ước nói những lời kia.... lẽ nào rất lễ phép?" Nàng ung dung thong thả hỏi, không nháy mắt nhìn kĩ nam nhân trước mặt, "Đừng trách ta không nhắc nhở, chuyện của Hứa Ước với Lục Tân con trai ta và cháu trai ta Lục Thù Đồng, cậu biết rồi đi?"

Lâm Dịch Hằng lặng thinh.

Lâm Thu Nghi hôn cái nữa vào tai anh, thoáng rời đi; lại đem người vẫn đưa lưng về phía mình lật qua, chính diện dựa vào lồng ngực. Đáy mắt một bên xoáy sâu Lâm Dịch Hằng một bên cởi Âu phục anh, tay trái suồng sã kéo áo lót, lần mò da thịt: "Cậu không được đến gần Hứa Ước. Hắn mê hoặc con trai ta, lại nhận cháu trai ta làm con nuôi. Trên người hắn tựa hồ có loại mị lực đặc hữu, hấp dẫn rất nhiều người...."

Nữ nhân đem bàn tay đến thắt lưng Lâm Dịch Hằng, thuần thục mở ra.

Lâm Dịch Hằng vô cảm, thật giống hoàn toàn mất tri giác, cũng chẳng còn ý thức. Anh dùng sức lực toàn thân khống chế hô hấp, ngăn không cho trên mặt xuất hiện tia căm ghét.

Anh chẳng hoài nghi chút nào nếu như bản thân có nửa ý đồ chống cự, nữ nhân này sẽ muốn anh ngay tại chỗ.

Lâm Thu Nghi lúc này đã đem khoá quần của anh buông ra, bàn tay được bảo dưỡng vô cùng tốt tiến vào, bắt được vật mềm nhũn.

Nàng nhẹ nhàng cười rộ, cúi đầu liếm lồng ngực Lâm Dịch Hằng đang rộng mở: "Ta không biết Lục Thù Đồng thật sự yêu dưỡng phụ nó hay chăng, nhưng nếu có..."

"Coi như quá thú vị."