Gặp Quân Thời Khắc

Chương 15




Lục Thù Đồng muốn nổ hết nhà xưởng kia - nơi trong mắt người ngoài thì điều chế sản phẩm hoá học đứng đắn, nhưng thực tế AR 23 chính là được sản xuất tại đây.

Triệu Di nghe xong, xoay người lên lầu hai.

"Cô đi đâu?" Chưa được mấy bước, người đằng sau đã gọi lại.

"Lấy súng ống cùng đạn dược" Triệu Di trả lời, "Chúng ta chẳng phải muốn nổ nhà máy sao."

Lục Thù Đồng dựa vào sô pha, tư thái lười biếng tao nhã, tuỳ ý phảng phất như quý công tử vô ưu vô lo đang cùng ai đó thảo luận chút nữa đến quán nào uống trà chiều, chứ chẳng phải đi cài bom.

Y nói: "Đúng là vậy, nhưng không phải chúng ta. Tôi dự định lần này không tự mình động thủ, tìm người khác làm thay."

Triệu Di trở về trước mặt, ánh mắt rơi trên ngực y: "Mấy ngày nay bị thương nặng, hành động bất tiện?"

"Ừ, hôm qua giết nhiều người quá, lại đến cũi nhốt thú hoang hai lần, còn chưa khoẻ." Y bây giờ bước đi khập khễnh rất không thoải mái.

"Anh không đi thì để tôi" Ánh mắt Triệu Di sáng quắc, "Đem kế hoạch nói cho tôi, tôi cho nổ nhà máy."

"..." Lục Thù Đồng bất đắc dĩ nhìn cô gái đầy hưng phấn trước mặt, "Tôi đã sắp xếp người rồi, cô chỉ phụ trách đem xăng cùng tàn thuốc giấu xung quanh."

"Tại sao?" Triệu Di nghi hoặc, "Tại sao không cho tôi đi?"

"Cô không nghe ra sao, nhiệm vụ lần này -- một đi không trở lại."

"Có ý gì?" Triệu Di còn chưa rõ.

Lục Thù Đồng nói: "Kế hoạch là cùng bọn ma tuý đồng quy vô tận, không khả năng sống sót."

Mười lăm phút sau, phòng khám bệnh tắt đèn khoá cửa. Có hai người lái xe về hướng khu dân nghèo.

"Người anh lựa chọn ở nơi đó?" Triệu Di ngồi ở vị trí phó lái, nói.

"Đúng" Lục Thù Đồng tại ghế tài xế lên tiếng.

"Là ai vậy, có thể đồng ý an bài như thế" Triệu Di tuy rằng chán ghét bọn tội phạm ma tuý, nhưng chẳng cần thiết chôn thây cùng chúng. Cô là người có chút tự cao tự đại, mỗi lần làm chuyện xấu với Lục Thù Đồng đều ôm 100% tâm thái toàn thắng, trái lại sẽ cảm thấy sai sai. Nhưng nhiệm vụ lần này Lục Thù Đồng lại nói người chấp hành cũng phải chết...

Cô nhìn chàng thanh niên bên cạnh.

"Tôi còn chưa nói với hắn" Lục Thù Đồng hờ hững trả lời, "Chờ tới nơi chúng ta sẽ liên hệ sau."

Triệu Di nhíu mày: "Sẽ không là lầu đầu tiên gặp mặt đi?"

Lục Thù Đồng nở nụ cười: "Ừ."

"Hắn sẽ đáp ứng sao? Cậu nắm được nhược điểm của hắn?"

"Không hề, cô đi thì biết."

"Vậy được."

Chiếc xe chạy khỏi "Thiên đường", vào đường hầm thông giữa hai khu. Triệu Di đã giữ yên lặng, cô trước khi xuất phát cố ý mang theo bao khoai tây chiên, nhân lúc rãnh rỗi vui vẻ lấy ra ăn.

"Có bao nhiêu công nhân chế độc trong xưởng kia?" Thế nhưng do quá tẻ nhạt, cô chịu không nổi lại hỏi.

"Khoảng hơn 180 người" Lục Thù Đồng không xác định. Y chẳng thèm để ý chuyện này, thuận miệng nói: "Tổng cộng hai chi nhánh, xem như Lục thị tạo ra xưởng chế độc quy mô tương đối lớn.

"Không có người vô tội chứ?"

"Không, đều là đám phạm pháp" Lục Thù Đồng liếc cô, "Không nỡ tổn thương người tốt?"

Động tác ăn khoai chiên của Triệu Di dừng lại: "Làm sao, không thể à."

"Có thể" Lục Thù Đồng nhìn thấy đoạn đường kẹt xe thì bóp thắng, đi chậm lại, xoay người: "Đưa tôi một miếng."

"Không cho" Triệu Di bảo hộ đồ ăn vặt, cấp tốc đem khoai chiên ôm vào ngực, cao giọng cự tuyệt.

"Nhanh lên" Ngữ khí Lục Thù Đồng tăng thêm.

"....."

Cả hai giằng co gần ba phút, Triệu Di rốt cuộc bĩu môi bại trận, từ túi khoai chiên lấy ra miếng bé xíu ném tới lòng bàn tay y.

Lục Thù Đồng nhìn miếng khoai chỉ to bằng móng tay, nhất thời không biết nên ăn thế nào, liếc xéo Triệu Di chẳng lên tiếng.

"Sau khi nhiệm vụ kết thúc tôi muốn ăn mỳ thịt bò" Triệu Di mồm miệng còn đang nhai, không rõ nói.

Lục Thù Đồng nhìn đường: "Muốn tôi trừ tiền lương của cô trước?"

Triệu Di gật đầu. Vừa định trả lời, chiếc xe chạy ngược chiều bên cạnh họ đột nhiên truyền đến tiếng còi kéo dài. Cô cau mày, hạ cửa sổ xem xét, nhìn không nhìn ra người nọ là ai, nhưng luôn cảm thấy thật quen thuộc.

Lục Thù Đồng chẳng để ý lắm tiếp tục nói: "Chờ lát nữa ngoại trừ nổ chết những công nhân kia, còn vài nhân vật lớn."

"Người nào?" Triệu Di quay đầu.

"Lục Phú Sinh cô còn nhớ chứ, anh họ tôi."

"Có chút ấn tượng" Triệu Di tìm tòi trong trí nhớ hai, ba giây, "Tên kia là một trong năm vị đại thượng cấp Lục thị, vẫn luôn tìm cách đá anh khỏi công ty, vô cùng ghen ghét anh mang thân phận người nắm quyền, mấy năm trước còn bí mật phái người ám sát" Triệu Di và Lục Thù Đồng tại hoàn cảnh năm năm trước gặp gỡ, tiếp theo ăn nhịp với nhau hình thành quan hệ chủ tớ cùng bằng hữu tổng hợp. Có thể nói cô là người hiểu rõ chuyện nhà Lục Thù Đồng nhất.

"Anh muốn đem gã nổ chết bên trong?"

"Ừ, gã là người phụ trách chủ yếu nhà xưởng. AR 23 là mẻ hàng mới, mùi vị thưởng thức cùng ma tuý bình thường tuyệt không giống nhau. Tập đoàn đối với nó hy vọng rất cao, dự đoán sau khi tung ra thị trường một năm lãi ròng sẽ đạt 200 triệu đô la Mỹ. Bất quá thứ đồ chơi nọ thực khó nghiên cứu chế tạo, độ tinh khiết hiện tại mới đạt tới 50%."

"Vì vậy bán chẳng được bao nhiêu tiền, so với sản phẩm phổ thông chỉ đắt hơn mấy trăm vạn" Triệu Di nói, "Anh họ anh suy nghĩ xa hơn, đem độ tinh khiết AR 23 tăng cao đồng thời thuận lợi tiêu thụ ra ngoài hiện nay đối với gã mà nói là chuyện quan trọng nhất. Chỉ cần làm tốt việc này liền lấy được trọng dụng của Hội đồng quản trị."

Vẻ mặt cô như tự nhiên hiểu ra: "Ra vậy..... Cấp dưới bày kế hoạch nham hiểm hòng soán vị, "Hoàng đế" đương nhiên có biện pháp diệt trừ kẻ không an phận. Tôi còn tưởng rằng..... anh vì buổi trưa nhìn thấy số lượng bộc phát đột biến những kẻ hút chích ma tuý, mới tạm thời quyết định muốn nổ tung xưởng chế độc."

Lục Thù Đồng cười nhạo: "Làm sao có khả năng... Nói rồi, trong mắt tôi ai cũng giống nhau. Nhưng mà vừa rồi cô nói sai rồi, tôi chẳng phải bởi vì nguyên nhân kia mà giết Lục Phú Sinh."

Triệu Di nghĩ nghĩ, đoán: "Là Hứa Ước?"

"Đúng..."

Hai chữ này phảng phất ma lực, làm cho ngũ quan trên mặt Lục Thù Đồng bỗng chốc nhu hoà, như bao phủ sắc xuân tươi sáng. Y ôn nhu mở miệng: "Tôi muốn làm chút chuyện khiến khiến ngài ấy hài lòng."

Mất hai giờ chạy xe, lại thật vất vả tới khu dân nghèo, cô gái từ trên xe nhảy xuống ngó nghiêng bốn phía. Tầng không khí vẩn đục thật lâu chưa nghe thấy -- quả thực đã lâu chưa đến nơi đây.

"Người kia ở đâu?"

"Bên này."

Lục Thù Đồng dẫn đường quẹo trái rẻ phải hồi lâu, tới trước một sạp bán hoa quả rách rưới.

Triệu Di chau mày, Lục Thù Đồng ra hiệu hô to: "Ông chủ! Mua hoa quả!"

"Đến đây" Tận bên trong tấm cửa gỗ bị "kẽo kẹt" đẩy ra, một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, lôi thôi lếch thếch, khuôn mặt râu ria tua tủa chạy ra. Nhìn thấy hai khách hàng áo mũ chỉnh tề, trên mặt lập tức hiện lên tia cười: "Hai vị muốn mua gì?"

Triệu Di đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi muốn ông trợ giúp giết mấy người."

"..... Bệnh thần kinh" Ông chủ sạp hoa quả sửng sốt một giây, thái độ lập tức kém đi. Gã nói: "Ta đang làm ăn, chỉ bán hoa quả không bán nhân mạng. Nếu như tới quấy rối hoặc tiêu khiển, xin mời rời đi."

Nói xong lập tức xoay người, nửa phần thoả hiệp cũng chẳng bố thí cho.

"Vệ Kinh."

Lục Thù Đồng gọi gã lại.

Triệu Di nghe vậy nghĩ thầm, lúc mới bước vào cửa tiệm cô từng thấy qua bảng hiệu -- sạp hoa quả Vương gia. Bình thường mà nói, nếu như người đàn ông này là ông chủ, vậy hẳn nên..... họ Vương đi?

Mà người cô đang tò mò, bước đi chợt ngừng lại.

Gã không nói gì, tựa hồ đang đợi Lục Thù Đồng tiếp tục mở miệng.

Lục Thù Đồng lại như ma nhập, đứng tại chỗ chẳng nói lời nào, phảng phất cũng muốn ông chủ sạp trái cây nói trước.

Vệ Kinh chờ mãi, đại khái sau ba phút thì mất nhẫn nại. Gã quay đầu, sắc mặt âm trầm: "Cậu là ai?"

Triệu Di đứng cạnh xem cuộc vui -- thời khắc ông chủ nọ quay đầu, cô liền biết đối phương tám chín phần sẽ đáp ứng yêu cầu của bọn họ.

Lục Thù Đồng đến đằng sau người cứng đờ, kéo vai gã đối mặt chính mình: "Vệ tiên sinh, ông ở địa phương này kéo dài tàn hơi lâu như vậy, những người năm đó hận thù không theo ông sa đoạ mà giảm thiểu đi chứ? Hôm nay tôi tới là muốn nói cho ông biết, kẻ hại chết một nhà năm miệng ăn của ông, rồi quăng thi thể ra bãi tha ma, bây giờ tất cả bọn chúng đang ở nhà máy hoá học phía đông khu nhà nghèo. Tôi chỉ đường rồi đưa phương pháp, việc còn lại của ông rất thực tiễn, đem tất cả nổ sạch sành sanh."

Vệ Kinh vẫn đứng tại chỗ, như bị ai kéo xuống toàn thân, trong mắt sáng tối luân phiên, sắc mặt dị thường thống khổ. Mơ hồ hồi tưởng chuyện xưa, gã nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vậy sau khi chuyện thành công?"

Lục Thù Đồng ôn thanh, nhỏ nhẹ nói: "Như ông mong muốn, cùng người thân đoàn tụ."