Mười hai giờ rưỡi trưa Lục Thù Đồng mới trở lại phòng khám. Vừa tới cửa, ánh mắt sắc bén của y tá Triệu Di đã ập đến.
Cô lập tức áp giải y sang phòng trị liệu -- bên trong có tới mười mấy bệnh nhân đang đợi.
"..."
Bác sĩ Lục bước nhanh đến nhà vệ sinh rửa tay thay quần áo. Sau khi ra ngoài một bên khoác áo blouse trắng một bên cúi đầu hỏi: "Ngày hôm nay làm sao nhiều người như vậy?"
- - phòng khám của y chỉ là điểm nhỏ, vị trí lệch, xung quanh không có dân cư, quạnh quẽ đến mức mỗi ngày lui tới chỉ có hai ba bệnh nhân. Thành thật mà nói Lục Thù Đồng nhìn thấy nhiều người như vậy cùng lúc, phản ứng đầu tiên là Hứa Ước muốn đổi sang biện pháp mới dằn vặt y, muốn y mệt chết ở đây.
"Tôi nhìn qua, những người kia... đều giống như say ma tuý" Triệu Di đứng cạnh y nhỏ giọng nói, "Ngáp không tự chủ, nước mắt liên tục rơi, dạ dày co giật, con ngươi phóng to, có triệu chứng nôn mửa,... Đây là đặc thù của việc sau khi chơi ma tuý đá, bọn họ đều có. Hơn nữa vừa rồi tôi kiếm cớ giúp họ tiêm, nào ngờ trên cánh tay đều là lỗ kim, có vài người mười ngón tay đều biến vàng vọt cả."
"Vì sao đột nhiên xuất hiện nhiều kẻ chích ma tuý đến thế?" Lục Thù Đồng chạy tới cửa thì ngừng lại, cau mày nhìn từng kẻ thần trí hỗn loạn bên trong.
"Chúng ta tối qua tuy đem AR 23 để cho cảnh sát, như thành phố M không chỉ mình Tước ca sở hữu nó. Sáng sớm hôm nay có ai đó bán ra lượng lớn AR 23, đem chảy vào thị trường."
"Ai, tập đoàn Lục thị?" Lục Thù Đồng hỏi.
Triệu Di gật đầu: "Đúng."
"Chẳng phải nói hiện tại điều chế AR 23 độ tinh khiết không cao sao?"
Triệu Di lườm một cái: "Đúng vậy...."
Cô nói xong, Lục Thù Đồng liền giơ tay đẩy cửa phòng khám.
- - dăm ba câu, hai người đều rõ ràng vì sao đột nhiên lại có nhiều kẻ tiêm chích ma tuý "ghé thăm" như vậy.
Tập đoàn Lục thị đem ma tuý mới hoàn thiện một nửa bán ra công chúng. Một mặt vì tiền, mặt khác là muốn biết thứ này ở trên cơ thể người sẽ có phản ứng gì.
Chính là muốn tìm chuột thí nghiệm.
Còn phải thu phí thật cao.
Tại phòng khám bây giờ đều là những người bất hạnh bài xích với dược tính ma tuý, đang gánh đủ hậu quả bất lương dằn vặt.
Chỗ khám bệnh chẳng tiếng tăm cách xa trung tâm thành phố còn bị chen vào nhiều người thế này, nội thành khẳng định đã rối tung lên.
Triệu Di đứng cạnh Lục Thù Đồng hỗ trợ y trị liệu nghĩ thầm: đám lang sói khát máu.
Ăn thịt người ngay cả xương đều chẳng nỡ bỏ qua, nhất định phải ném vào nồi nước luộc nấu thành canh uống hết.
- - cũng chẳng biết lúc nào báo ứng mới rơi trúng bọn họ.
Bận rộn suốt ba tiếng, Triệu Di rốt cục đem kẻ hút chích ma tuý cuối cùng ra khỏi phòng khám, mạnh mẽ đóng cửa lại, khoá kín.
Cô thực tình chẳng muốn gặp lại những bệnh nhân này nữa.
Trở lại sảnh trước, không quên thu tiền, cô vẫn cảm thấy trên cơ thể còn sót lại mùi của con nghiện, lại ngẩng đầu nhìn Lục Thù Đồng cách đó vài bước chân đang nhìn máy tính: "Tôi đi tắm rửa, nếu có bệnh nhân anh tiếp đãi nhé?"
Lục Thù Đồng cũng chẳng ngẩng đầu lên: "Được."
Cô đã quên cửa phòng khám đã bị chính mình khoá chặt.
"Đáp ứng thoải mái như vậy" Triệu Di đứng tại chỗ, con ngươi chuyển động, tạm thời bỏ xuống ý nghĩ tắm rửa, nằm nhoài trên sôfa sảnh trước hỏi: "Sáng nay ở cùng dưỡng phụ rất vui sao?"
Lục Thù Đồng nâng mặt chăm chú nghĩ ngợi, nhếch miệng: "Ừ, không tệ."
"Anh về muộn như vậy, phát sinh chuyện gì?"
"Cô muốn biết?"
Tại sao không, Triệu Di nháy mắt. Chuyện tình phụ tử dị dạng, vừa nghe qua đã vô cùng kích thích.
Lục Thù Đồng im lặng, hoàn toàn xem nhẹ khiêu khích cùng hứng thú của đối phương, tuỳ tiện hỏi: "Chuyện liên quan tới Hứa Ước, tôi dựa vào cái gì nói cho cô?"
"..."
Mười giây sau, cửa phòng tắm bị dùng sức đóng sập lại.
Lục Thù Đồng ngồi dựa lưng ghế, nhìn con số hiển thị thời gian trên màn hình vi tính, tay đưa về phía túi quần -- có chút muốn gọi cho Hứa Ước.
Trải qua đùa giỡn của Triệu Di, y phát hiện nguyên lai bản thân đã hơn ba giờ chưa thấy đối phương.
Cực kì nhớ hắn.
Gọi điện thoại nghe giọng thôi cũng tốt.
Ngón tay bác sĩ Lục lại nhiều lần xoa động.
- - mỗi khi tâm tình y chấn động, ví như khi bị dằn vặt, chống đối Hứa Ước hoặc nhớ nhung hắn, đều yêu thích làm động tác này.
Một kẻ cuồng ngược.
***
Kỳ thực sáng sớm hôm nay chẳng xảy ra cái gì đặc biệt. Hứa Ước làm chủ sòng bạc, có một đống công sự cần xử lý, vậy nên hắn bất luận ngủ trễ thế nào đều đúng sáu giờ rưỡi sáng mở mắt. Ngày hôm nay Lục Thù Đồng đang ôm người ngủ say liền bị tàn nhẫn giáng một đòn vào bụng. Mơ mơ màng màng mở mắt nhìn bên cạnh, Hứa lão bản lạnh băng ra lệnh: "Ôm ta xuống giường."
Lúc trước Lục Thù Đồng từng hỏi tại sao rõ ràng tiền của hắn năm đời còn tiêu chưa hết, còn muốn liều mạng công tác như thế.
Hứa Ước ngạo mạn liếc y, nói: "Mắc mớ gì đến cậu?"
Ok, bác sĩ Lục ngậm miệng.
Nhưng không phải không có tức giận, bởi vì y trực tiếp cúi người, hôn đến khi đối phương ngạt thở, hai gò má đỏ bừng mới nhả ra.
Đương nhiên sau đó Hứa Ước lập tức tát y mấy cái bạt tai, rồi sai người ném vào lồng thú hoang cả ngày mới nguôi ngoai.
Đối với việc ngược đãi con trai nuôi, Hứa dưỡng phụ chưa bao giờ nương tay. Hắn cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
Mà con trai nuôi Lục cũng chẳng chút nào tức giận.
Y gọi những điều này là " điểm tình thú nhỏ" giữa cả hai.
Sau khi chờ ái nhân đánh răng rửa mặt, Lục Thù Đồng đẩy Hứa Ước đến nhà ăn. Có thể do mấy chục năm qua khối lượng công việc quá lớn, hay bởi vì đôi chân lần nọ mất máu quá độ, thân thể Hứa Ước không còn tốt như trước. Vì thế, Lục Thù Đồng cùng bác sĩ dinh dưỡng đồng thời phân định thực đơn, giám sát hắn mỗi ngày ba bữa đúng giờ.
Đẩy người lên trước bàn ăn, Lục Thù Đồng kéo ghế ngồi kế bên Hứa Ước nhưng chẳng hề đụng đũa. Tuy không được phép ăn chung với hắn, bất quá chẳng sao, y thích không chút nào che giấu chăm chú nhìn ngắm người này hơn.
Hứa Ước nhẫn nhịn, đặt đũa xuống nghiêng đầu qua chỗ khác: "Cậu có thể thôi nhìn chằm chằm ta nữa hay không?"
Lục Thù Đồng ngoắc ngoắc khoé miệng: "Không thể."
"....."
"Tôi đã bị cấm cùng ngài ăn chung, hiện tại ngay cả xem ngài một hồi còn không thể sao?"
Hứa Ước cười gằn: "Làm sao, cảm thấy uỷ khất?"
"Có một chút" Lục Thù Đồng nở nụ cười. Y dang tay ra, ngay trước mặt bảo vệ và người hầu xung quanh, trắng trợn cấp tốc ôm chặt Hứa Ước -- cùng loài động vật nguy hiểm cỡ lớn đang làm nũng giống hệt.
Hứa Ước cầm lấy dao ăn, nhanh như chớp đâm vào đùi phải Lục Thù Đồng, chuẩn xác chọn đúng vị trí vết thương tối qua còn chưa kịp khép lại.
"Cậu biết nếu đổi lại là ta, đùi bị tổn thương hoàn toàn không có cảm giác chứ?"
"... Tôi biết" Lục Thù Đồng buông mi mắt.
Hứa Ước chậm rãi rút dao ra, cúi đầu nhìn da thịt bị thương, mãi khi máu tươi chảy ra mới quay đầu trở lại: "Ta hy vọng cậu thời thời khắc khắc nhớ rõ thân phận chính mình, đừng được voi đòi tiên." Hắn cầm giấy ăn lau miệng, đối với người làm cách đó không xa nói: "Ta ăn xong rồi, dọn dẹp đi."
Lục Thù Đồng nghe vậy sờ sờ đùi bị thương, nhẹ giọng hỏi nhỏ: "Không ăn nữa sao?"
"Nhìn thấy cậu, không có khẩu vị" Hứa Ước dùng tay chạm vào bánh xe lăn. Người bên cạnh lập tức đứng lên, kéo chân bị thương đi tới phía sau: "Ngài muốn đi đâu? Để tôi giúp."
"Đến phòng hội nghị" Hứa Ước gặp kẻ không biết xấu hổ bắt đầu quấn lấy, ánh mắt trong tích tắc trở xuống dao ăn trên bàn, nhưng hai giây sau đó liền dời đi. Hắn nhớ chân Lục Thù Đồng còn bị thương -- quên đi, tiếp tục thế nào chăng nữa, kết quả cuối cùng cũng giống nhau.
Thực chẳng biết đã sai ở bước nào, để đứa con hoang này biến thành như vậy.
Hứa Ước trong lòng thở dài.
Từ nhà ăn tới phòng hội nghị phải đi qua một hành lang rất dài. Tuy khập khễnh, hai tay đẩy xe lăn của Lục Thù Đồng vẫn dị thường vững vàng. Y đang nghĩ về cuộc sống tương lai như thời khắc hiện tại: nhìn hắn, ôm ấp hắn, lại hôn hắn thật lâu, mãi đến về sau.