Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 51




Sáng sớm, bên trong phòng học cũ nát truyền ra tiếng đọc sách lanh lảnh, kế hoạch một ngày là trong vòng một buổi sáng, phải dạy ba tiết, Ôn Nhung lại đưa bọn nhỏ đến sân tập chơi một lúc, đến trưa đã kiệt sức.

“Cô Ôn, sao không vào ăn, bên ngoài nóng lắm đấy.” Cô giáo Thiệu cầm hộp cơm lên ngồi bên cạnh Ôn Nhung, “Chỗ chúng tôi mùa hè rất oi bức, không quen đúng không?”

Ôn Nhung đã ôm hộp cơm ngồi ở một góc của sân tập ngây ngốc một lúc lâu, lúc này lấy lại tinh thần, lập tức cười cười: “Tôi không sợ nóng, cũng quen rồi, chẳng qua là ngủ không được ngon.”

“Ngủ không ngon sao, có tâm sự?”

Ôn Nhung bới những hạt cơm đã sớm nguội lạnh, suy nghĩ một chút nói: “Không có gì, không phải chuyện gì to tát, chị Thiệu, không cần lo cho tôi.”

Cô giáo Thiệu cảm khái nói: “A a, mọi người có thể đến đây dạy thực sự không phải chuyện dễ dàng, chỗ chúng tôi chẳng có gì cả, kém xa trong thành phố. Nghe nói thầy Lâm gần đây vẫn mất ngủ, đại khái là không quen với hoàn cảnh ở đây. Thầy ấy còn đang bị thương, ăn cơm giặt quần áo chắc cũng không tiện.”

Ôn Nhung nhìn theo tầm mắt của cô giáo Thiệu, xuyên qua khung cửa sổ, Lâm Tuyển đứng trên bục giảng, đám nhỏ vây quanh anh ta, đám nhóc lớn một chút sắp phải thi chuyển cấp, nếu có thể đến trấn trên để học trung học, thì có nghĩa là bước đầu tiên đã thành công. Trong tay bọn nhỏ cầm sách giáo khoa nhao nhao ngước về phía Lâm Tuyển học hỏi, Lâm Tuyển cúi đầu, lộ ra nụ cười, kiên nhẫn giái đáp từng thứ cho bọn nhỏ, thạch cao ở tay phải còn chưa dỡ bỏ, tay trái thỉnh thoảng viết gì đó lên quyển sách, lơ đãng nhìn qua, anh ta rất dịu dàng.

Ánh mặt trời chói chang, khiến cho khóe mắt Ôn Nhung hơi đau, yên lặng thu hồi tầm mắt.

“Không biết sao thầy Lâm lại tới đây dạy, nghe trưởng thôn nói thầy ấy vốn là người làm ăn.”

Ôn Nhung chuyên tâm ăn cơm, thuận miệng phụ họa nói: “Ai mà biết được.”

Cô giáo Thiệu đối với Lâm Tuyển càng thêm tán thưởng: “Thầy Lâm đúng là một người đàn ông tốt.”

Ôn Nhung còn chưa nuốt xong miếng cơm, thiếu chút nữa bị nghẹn chết. Đàn ông tốt, giữa cầm thú cùng với ba chữ này cách xa đến mấy giải ngân hà, qua mấy vạn năm ánh sáng chứ.

Cô giáo Thiệu lại nói: “Người đàn ông đối xử tốt với trẻ con phần lớn đều là người đàn ông tốt.”

Ôn Nhung đang muốn phản bác, lại nghĩ, Lâm Tuyển mặc dù là người giả dối, thủ đoạn ác độc, nhưng không thể phủ nhận, anh ta đối xử rất tốt với Tử Hào, vậy nên, Ôn Nhung ngượng ngùng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

“Thầy Lâm.”

Khóe mắt Ôn Nhung liếc thấy Lâm Tuyển đang đi về phía bọn họ.

“Vất vả vất vả rồi, tôi giúp thầy lấy cơm rồi đây, tới đây cùng ăn đi.” Cô giáo Thiệu tốt bụng tiếp đãi Lâm Tuyển.

Lâm Tuyển ngoan ngoãn nhận lấy hộp cơm, nhìn Ôn Nhung đang im lìm cúi đầu không lên tiếng một chút, ngồi cách ra một khoảng. Sau khi ngồi xong, cô giáo Thiệu bắt đầu nói chuyện với Lâm Tuyển.

“Thầy Lâm rất thích trẻ con?”

“Phải.”

“Nhìn tuổi của anh, chắc cũng có con rồi chứ?”

“….” Lâm Tuyển im lặng một lúc, mới nói. “Có con trai.”

Cô giáo Thiệu lập tức tò mò: “Vậy đến đây công tác, vợ thầy có ủng hộ không?”

“Cô ấy hẳn là ủng hộ.”

Lâm Tuyển nói như vậy, như có thâm ý nhìn về phía Ôn Nhung, Ôn Nhung nín thở, làm bộ như không nghe thấy gì, cô không biết trong hồ lô của Lâm Tuyển chứa thuốc gì, sáng nay đụng phải cô cũng không hề hỏi cô chuyện về Tần Khiêm, người đàn ông này rốt cuộc là đang cất chứa âm mưu quỷ kế hèn hạ gì?

Cô bị kẹp giữa hai người thực sự không biết mùi vị gì nữa, may mà Tần Khiêm lại lần nữa đội hào quang thiên sứ hạ xuống.

Thầy Tần cười lên càng giống thiên sứ: “Tôi mới vừa từ trấn trên về, có mua chút thức ăn.”

“Anh đi trấn trên?”

Ôn Nhung lấy làm kinh hãi, từ đây đến trấn trên mỗi ngày chỉ có hai chuyến xe, chuyến xe sớm 5 giờ sáng đã khới hành, quay về lại càng bất tiện, chỉ có mỗi một chuyến buổi tối, cho nên trên đường về nếu may ra thì có thể gặp được ba chuyến xe thuận đường, nếu mà không may thì chỉ có thể đi bộ.

Nhìn thầy Tần đầu đầy mồ hồi, chắc là vế sau rồi, lại nhìn hộp cơm nóng hổi trên tay anh ta, Ôn Tiểu Nhung rơi lệ đầy mặt, đối với một đứa háu ăn như cô mà nói, nóng không là cái gì, bẩn cũng chẳng coi vào đâu, duy chỉ có đói là coi như lấy của cô nửa cái mạng, mặc dù sự nhẫn nại của cô rất kiên cường, nhưng đối mặt với đồ ăn tươi mới một tháng không thấy vẫn không thể nào bình tĩnh được.

“Hôm qua không phải cô nói khẩu vị không được tốt sao, tôi mua giúp cô mấy thứ, mặc dù không phải là nhiều lắm.”

Trong nháy mắt, quanh người thầy Tiểu Tần tản ra ánh sáng mãnh liệt mà ấm áp.

Cô giáo Thiệu đẩy cặp mắt kính dầy cộm, mập mờ thốt lên từ kẽ răng: “Thầy Tần đặc biệt lên trấn trên mua thức ăn cho cô giáo Ôn, chúng tôi lại chỉ được ăn mỗi bánh bao cải trắng.”

Lời còn chưa nói hết, Lâm Tuyển đột nhiên chen vào một cấu: “Cô ấy không ăn được tôm.”

Tần Khiêm sửng sốt, vội hỏi: “Có thật không?”

Tôm ở chỗ này rất hiếm có, hôm nay anh ta may mắn mua được, những cũng chẳng mua được mấy con ngon.

Ôn Nhung không chút nghĩ ngợi cầm một con tôm lên bỏ vào trong miệng, còn lẩm bẩm: “Ai bảo tôi không ăn được.”

Ai ngờ Lâm Tuyển đột nhiên vỗ bộp một phát vào lưng Ôn Nhung, tôm trong miệng cô lập tức bị sặc ra ngoài.

Ôn Nhung cáu: “Anh làm gì vậy!”

Lâm Tuyển gắp hết tôm trong hộp cơm của Tần Khiêm ra, từ từ nói: “Quên lần trước bị dị ứng khổ sở thế nào rồi à?”

“Tôi mang theo thuốc chống dị ứng….”

Lời vừa ra khỏi miệng, Ôn Nhung tự biết lỡ mồm, Lâm Tuyển là cao thủ bóc mẽ, cô là khách quen thường xuyên trúng chiêu, vậy nên không thèm nói nhảm nữa, cầm hết tôm lên ăn sạch. Tần Khiêm giống như một đứa trẻ làm chuyện sai lầm, cuống quít muốn ngăn cản, nhưng không còn kịp rồi, Ôn Nhung dùng sức nhai tôm, khí thể đem cả vỏ cũng nuốt vào.

Sau đó, dưới cái nhìn chết lặng của Tần Khiêm, Ôn Nhung tiêu diệt sạch sẽ đống tôm, cuối cùng, cười nói với Tần Khiêm: “Anh cố ý mua giúp sao tôi lại có thể không ăn được, Yên tâm, lát về tôi uống thuốc vào là ổn ngay thôi.” Ôn Nhung rút khăn giấy ra giúp anh ta lau lau mồ hôi trên trán: “Mau vào nhà nghỉ ngơi đi, chiều còn phải lên lớp nữa.”

Cô giáo Thiệu che miệng cười trộm, lấy cùi chỏ chọc chọc Lâm Tuyển, dùng vẻ mặt đến anh nháy mắt với hắn, ai ngờ Lâm Tuyển chẳng có phản ứng gì, bóng cây loang lổ, tựa hồ như đang hòa tan nét cười yếu ớt nơi khóe miệng hắn. Hắn chợt đứng dậy, chặn giữa Ôn Nhung và Tần Khiêm, cúi đầu chuyển tầm mắt lên chiếc khăn giấy trên tay cô dừng một lúc, nói: “Em không phải loại người dễ thay lòng như vậy. Nếu để trả thù tôi mà không tiếc tổn thương đến bản thân, em có thể đổi cách khác.”

Ôn Nhung đón lấy tầm mắt của anh ta, ánh mặt trời hắt sau lưng anh ta, cô không thể không nheo mắt để chống cự lại cảm giác choáng váng này: “Cho dù tôi có làm gì, cũng không liên quan đến anh.”

Cô không nói gì nữa, như vậy là tốt rồi, đem tâm trạng khống chế ở 30 độ, quá nóng quá lạnh đều là cảm xúc quá bén nhọn, giết địch một ngàn tự thương tám trăm thực không đáng.

Ôn Nhung quay lại phòng học, Tần Khiêm đi theo sau cô, cô chống mặt bàn, thở dài: “Anh không cần phải làm vậy đâu.”

Ngày hôm qua, khi anh ta đột nhiên tỏ tình, cô cơ hồ trả lời theo bản năng, tôi không thể. Nói ra khỏi miệng xong mới phát hiện mình nói quá thẳng thừng, lại cuống quít giải thích, bây giờ tôi chỉ muốn làm cho tốt công việc trước mất, chuyện tình cảm, tôi không suy tính nhiều như vậy.

Cô nói lời không mạch lạc, Tần Khiêm vẫn yên tĩnh nghe đến cuối cùng, sau đó anh nói, không sao. Cô cho rằng, cô đã cự tuyệt, vậy anh ta sẽ không giúp cô nữa, nhưng ai ngờ hôm nay anh ta lại làm vậy.

Tần Khiêm trái lại rất tự nhiên nói: “Cô giáo Ôn không cần cảm thấy gánh nặng.”

Ôn Nhung vội là lên: “Nhưng mà, tôi không thể đón nhận như chuyện đương nhiên vậy được.”

Tần Khiêm không nhanh không chậm cắt lời cô: “Cô giáo Ôn không phải cần giúp một tay sao, hình như muốn anh ta hết hy vọng không phải là chuyện dễ dàng, dựa vào mình cô chắc không được, cho nên, tôi chẳng qua chỉ làm chút chuyện trong khả năng mà thôi.”

Ôn Nhung thực sự không biết nói gì cho phải, người săn sóc như vậy, sao cô lại cự tuyệt chứ, nhưng mà, con người chính là hèn hạ như vậy, chén trà ngon đặt ngay trước mặt mình vĩnh viễn không cách nào thơm tới tận tim.

Buổi chiều không thấy bóng dáng Lâm Tuyển đâu, Ôn Nhung cũng không suy nghĩ nhiều. Lên lớp xong, cô và Tần Khiêm cùng nhau trở lại ký túc xá, trước khi vào cửa, cô cố ý nhìn sang bên cạnh, trong nhà không có tiếng động gì, anh ta vẫn chưa về.

Từ từ, Ôn Nhung đột nhiên tỉnh lại, cô mặc xác anh ta có về hay không, dứt khoát vào nhà.

Mệt mỏi cả một ngày, ngay cả sức để rửa mặt cũng không có, nhưng mà mang một thân toàn mồ hôi đi ngủ, nằm mơ cũng bị chua chết. Ôn Nhung ngã trên giường sờ sờ cổ, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, cảm giác ram ráp chi chít trên tay lập tức khiến cô tỉnh táo. Cô mượn ánh đèn nhìn kỹ cánh tay, bắp đùi, lại vén áo lên, lòng lạnh mất một nửa, mấy nốt đỏ thê thảm không chịu nổi này là cái gì ——– cô bị dị ứng rồi!

Cô rõ ràng đã uống thuốc rồi, Ôn Nhung lập tức lục thuốc trong túi xách ra, vừa nhìn thiếu chút nữa ngất luôn, tại sao hộp thuốc này không phải thuốc chống dị ứng của cô?! Nhất định là lúc hồ đồ nào đó đã bỏ nhầm thuốc vào rồi.

Nhớ lại lúc trước có một lần cô và Lâm Tuyển đi ăn món Ý, không cẩn thận ăn luôn cả con tôm trong canh vào, tối hôm đó toàn thân cô không có chỗ nào là không đỏ, đây cũng chưa tính là cái gì, lúc Lâm Tuyển đua xe đưa cô đến bệnh viện, cô vì tức ngực hít thở không thông ngay cả xe cũng không xuống nổi, cuối cùng là Lâm Tuyển ôm cô vào.

Phát ban đỏ chẳng qua chỉ là triệu chứng lúc đầu, nếu như không kịp thời uống thuốc thì sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Cái này gọi là bệnh từ miệng mà đến, tự làm từ chịu, buổi trưa cô mà không ăn thua với Lâm Tuyển thì bây giờ cũng đâu có đụng phải tai vạ thế này.

Ôn Nhung muốn bản thân tỉnh táo, nhưng chỗ này ngay cả phòng khám bệnh hạng ba cũng không có, nếu quả thực xảy ra sự cố, chẳng phải cô chỉ còn đường chết! Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng của Tần Khiêm: “Cô giáo Ôn, tôi còn dư nước, cô có cần không?”

Ôn Nhung đang cầm gương nhìn cái mặt hóa thành đầu heo kia khóc không ra nước mắt, nếu mà bị Tần Khiêm thấy, không biết anh ta sẽ tự trách đến mức nào. Đang lúc do dự, giọng của Tần Khiêm ở bên ngoài lại vang to hơn: “Cô giáo Ôn?”

“Không cần đâu, tôi đủ nước rồi.”

“Vậy được. À, chỗ tôi còn có chút trái cây, cũng là mua lúc sáng nay.”

“…. Tự anh ăn đi, tôi không ăn được.”

“Chỉ là hai quả táo thôi.”

“…”

Anh tới tôi đi quá tam ba bận xong, cửa được hé ra một cái khe nhỏ, Tần Khiêm đang thấy kỳ quái, Ôn Nhung chợt ló ra nửa cái đầu, nhanh chóng vươn tay cầm lấy táo, nói cảm ơn, đang muốn đóng cửa, một bàn tay lại giành trước chặn cửa phòng lại.

“Đang yên lành, che mặt làm cái gì?” Lâm Tuyển bất chợt xuất hiện ở phía sau.

Ôn Nhung cả kinh, không hi vọng nhất là bị người ta nhìn thấy cái bộ dạng này, nhưng lại khó tránh khỏi chột dạ, cúi đầu không nhịn được nói: “Chuyện không liên quan đến anh, tôi mệt rồi, muốn ngủ.”

Tần Khiêm cũng đúng lúc nói: “Thầy Lâm, chúng ta đừng nên quấy rầy cô giáo Ôn nữa.”

Lâm Tuyển đầu tiên cười một tiếng, bỗng nhiên trầm mặt, tay trái dùng sức đẩy cửa ra, Ôn Nhung không ngờ anh ta dám phá cửa mà vào, liên tiếp lui về phía sau hai bước.

“Anh làm cái quái gì vậy…”

Lời còn chưa nói hết, cô đã bị Lâm Tuyển kéo ra dưới đèn, cả cái mặt heo bị anh ta nhìn rõ ràng.

Ôn Nhung quay đầu sang chỗ khác, xấu hổ vô cùng: “Lâm Tuyển, anh lập tức đi ra ngoài cho tôi.”

Lâm Tuyển lại kéo mặt cô lại, nhìn cái mặt heo nghiêm túc nói: “Đã thành cái dạng này, còn muốn giận dỗi với tôi?”

Giận dỗi, anh ta tưởng cô chẳng qua chỉ đơn giản là giận dỗi với anh ta chắc? Trời đất chứng giám, cô thật muốn nhân danh mặt trăng lập tức tiêu diệt người đàn ông này.

“Cô giáo Ôn, cô đây là làm sao vậy?!” Tần Khiêm bị dung nhan của Ôn Nhung làm cho kinh hãi.

“Còn không phải tại tôm của anh gây họa.” Lâm Tuyển lạnh nhạt trả lời một câu, lại lập tức nói với Ôn Nhung, “Mau nằm xuống, uống thuốc.”

Ôn Nhung mìm môi, không cam lòng nói: “Không có thuốc, tôi quên mang rồi.”

Tần Khiêm một đấng nhân tài hoảng hồn, anh ta không ngờ tới Ôn Nhung lại dị ứng với tôm đến trình độ này: “Vậy làm sao giờ? Tôi, tôi vào thôn tìm thuốc ngay bây giờ.”

Anh ta vội vã chạy đi, không nghe thấy Ôn Nhung gọi anh ta bảo đừng đi, đi cũng vô ích, người trong thôn làm sao mà có loại thuốc này được.

Lâm Tuyển chờ Tần Khiêm đi xong, kéo Ôn Nhung đến trên giường, ra lệnh: “Em ngoan ngoãn nằm xuống đi.”

Ôn Tiểu Nhung đã tiến hóa thành đầu heo bưng mặt trừng anh ta, lại thấy Lâm Tuyển chạy đến cạnh bàn rót chén nước, lại lấy từ trong túi xách trên người ra hai hộp thuốc.

Lâm Tuyển đưa thuốc và nước tới trước mặt Ôn Nhung: “Mau uống đi.”

Ôn Nhung nhìn viên thuốc trong tay anh ta, trong đầu trống rỗng một giây, hỏi: “Sao anh lại có thuốc?”

Lâm Tuyển cúi xuống, mặt không đối sắc nói: “Vừa vặn có.”

Cô thực ra không muốn ăn viên thuốc hỡi ôi này, nhưng mà tình huống không cho phép cô tùy hứng, Ôn Nhung một ngụm nuốt viên thuốc, uống một chén nước.

Lâm Tuyển lấy tay sờ sờ trán cô: “May mà hôm nay ăn không nhiều, nếu mà thuốc không áp chế được, nhất định phải đi bệnh viện.”

Ôn Nhung chán ghét quay đầu né khỏi cánh tay anh ta, mặt lui đến góc giường, không chê nóng kéo chăn trùm qua đầu: “Bệnh của tôi tự tôi biết, một lát là ổn, anh đi đi.”

Lâm Tuyển ngồi xuống bên giường: “Tôi chờ ban đỏ trên người em rút bớt rồi sẽ đi.”

Ôn Nhung ôm chặt lấy người, nhắm mắt lại: “Tôi không muốn ở chung một phòng với anh.”

Bên trong phòng trở nên yên tĩnh lại, Ôn Nhung vùi đầu trong chăn, dựng thẳng tai lắng nghe, qua một lúc lâu, cô nóng đến mức toàn thân vã mồ hôi, xung quanh vẫn yên lặng chỉ còn tiếng tim đập của cô, từng tiếng mạnh mẽ vọng vào màng nhĩ của cô.

Anh ta đã đi rồi đúng không? Nhưng cô không nghe thấy tiếng đóng cửa. Vậy là chưa đi rồi. Sao anh ta không lên tiếng, là không có cách nào phản bác sao?

Thời gian phảng phất như cố ý kéo dài từng nhịp, Ôn Nhung chờ nửa ngày, gần như là thở ra carbon hít vào cũng carbon, đúng vào lúc cô đang không nhịn được muốn ló đầu ra lấy hơi, chăn trên đỉnh đầu bị người ta kéo xuống.

Cô cuống quít ngẩng đầu, mặt anh ta đang ở ngay trước mắt, cặp mắt mỏng như cánh ve luôn khiến người ta khó hiểu phía trên kia lạnh như băng, lúc này, nếu như cô không nhìn lầm, tình cảm chìm nặng nơi đáy mắt phía sau cặp kính kia, giống như muốn bao phủ lấy cô, cuốn vào trong ngực, ép tới mức người thở không thông.

Anh ta cúi người, hít lấy hơi thở của cô, nhẹ giọng nói: “Khi đó, tôi quả thực muốn đoạt lấy em, cho rằng nếu như đoạt lấy em là có thể có em. Nhưng đây không phải là ham muốn chiếm hữu như em nói, mà là bởi vì…”

“Ôn Nhung, trưởng thôn tới rồi, bác ấy mượn được một cái máy kéo, tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Tần Khiêm xông vào cắt đứt lời Lâm Tuyển, Lâm Tuyển nhíu nhíu mày, đứng thẳng dậy, lãnh đạm nhìn Tần Khiêm. Tần Khiêm lòng như lửa đốt, không chú ý tới không khí bất thường bên trong phòng.

Ôn Nhung nhất thời hồi hồn, cô túm chăn dựa trên tường, mở miệng hít sâu hai lần, trầm giọng nói: “Không cần phiền vậy, tôi đã uống thuốc, thoải mái hơn rồi. Thầy Tần, anh ở lại với tôi là được.”

“Cô thấy sao rồi?” Tần Khiêm lập tức đi tới bên cạnh cô.

Ôn Nhung tay phải nắm chặt lấy tay Tần Khiêm, tay trái cầm lấy hộp thuốc trên bàn, ném cho Lâm Tuyển: “Đừng tưởng là anh cứu tôi một lần là có thể thay đổi được chuyện gì, chuyện đã qua vĩnh viễn sẽ không thay đổi, và xin anh cũng đừng nhắc lại chuyện kia nữa, tôi thấy rất ghê tởm. Tôi không muốn bây giờ có bất cứ hiểu lầm gì với người ở bên cạnh tôi lúc này, cho nên, tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, Lâm Tuyển, tôi không thích anh, tôi cần một người quan tâm đến tôi như Tần Khiêm, không phải anh.”

Sắc mặt Lâm Tuyển trắng bệch, ánh mắt như bị hút sạch nhìn khuôn mặt hờ hững của Ôn Nhung, liều mạng siết chặt hộp thuốc trong tay.