Ôn Nhung ở nhà chọn lựa nhặt nhạnh cả nửa ngày, vẫn không tìm ra một bộ đồ thích hợp, trừ quần áo thể thao ra thì cũng chỉ có quần áo thể thao, cả tủ gần như toàn màu đen, nếu mà đi dự lễ tang mặc còn ổn. Ôn Nhung thực giống như đưa đám, cô sao không nhớ ra sớm hai ngày là trong tủ quần áo của cô không có bộ đồ nào thích hợp để tham dự hôn lễ chứ, để bây giờ ứng phó không kịp.
Lần này đi uống rượu mừng, vốn là hẹn với Như Bích cô nương, nhưng cô nàng nói đột nhiên bị cảm cúm sốt cao, tháng tư mà còn cảm mạo, đúng là đau thương không đỡ nổi. Vậy nên, Lâm Tuyển nói muốn đưa cô đi, vốn là còn nói muốn cùng đi, đáng tiếc có việc. Lúc này, người kia đã đến cửa, Ôn Nhung còn chưa giải quyết xong vấn đề ăn mặc.
“Làm sao bây giờ?” Cô ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nghiêng đầu hỏi anh ta.
“Bây giờ đi mua?”
“Không kịp đâu.” Ôn Nhung vọt tới phòng Đinh Đinh, “Đinh Đinh, em có bộ đồ nào trang trọng chút không? Chị phải đi uống rượu mừng, không mặc tùy tiện quá được.”
Đinh cô nương vứt miếng khoai trong tay đi, lập tức kéo ngăn tủ ra, lấy ra một đống váy màu sắc rực rỡ, Ôn Nhung chọn nửa ngày, mấy thứ này đều là của mấy cô gái trẻ, cùng với hình tượng tóc ngắn cứng ngắc của cô hoàn toàn không phù hợp.
“Chỗ chị không có một cái nào ư?”
Đinh cô nương chạy vào trong phòng cô, gạt móc treo quần áo của Ôn Nhung.
“Đừng tìm nữa, đều không hợp.”
“Đây là cái gì?”
Đinh cô nương gạt hết mắc treo quần áo trong tủ ra, đột nhiên thấy mấy chiếc túi mới tinh hàng hiệu, mở ra nhìn, ai da, đây không phải có sẵn đồ rồi hay sao?
Ôn Nhung ló đầu qua nhìn, ngẩn người, đây là lễ vật lần trước Lâm Tuyển nói tặng cô gì đó, anh ta không chịu lấy về, cô đành cất xuống đáy tủ.
“Chị còn nói không có đồ, đây không phải là đồ thì là cái gì?”
Đinh cô nương hưng phấn lấy ra hai bộ, đều đẹp không sao tả xiết, hàng cao cấp đúng là hàng cao cấp, chất liệu này, đường cắt này, vừa nhìn đã biết không phải bình thường, tuy không phải đồ hoa hoa lá lá cho mấy cô gái xinh đẹp, nhưng kiểu dáng kinh điển rất thích hợp với Ôn Nhung.
“Chị chừng nào thì mạnh tay với bản thân như vậy, thế này mất bao nhiêu máu chứ... ” Đinh cô nương lập tức phản ứng kịp, nhìn Lâm Tuyển một chút, “A a, là anh tặng?”
Lâm Tuyển quét Ôn Nhung một cái: “Tôi tưởng em vứt rồi.”
“...”
Lâm Tuyển tiến lên, từ trong đống quần áo kia chọn ra một chiếc váy màu trắng nhẹ nhàng thoải mái nhét vào tay Ôn Nhung: “Cái này không tệ, mau đi thay đi.”
Ôn Nhung vẻ mặt đau khổ: “Có thể không mặc váy được không?” Còn nữa, có thể không mặc đồ đắt như vậy được không, sẽ không thoải mái.
Đinh cô nương trừng cô: “Cặp chân dài kia của chị dùng để làm gì, đương nhiên là để khoe ra cho người ta nhìn, chị cũng phải thử một lần chứ.”
Lâm Tuyển cũng phụ họa: “Cô giáo Đinh nói rất đúng.”
Dưới hai tầng áp bách, Ôn Nhung xoay xoay vặn vặn mặc váy, đáng chết, cái khóa này sao khó kéo như vậy.
“Đinh Đinh, vào giúp chị một chút, không kéo được khóa lên.”
Cửa mở ra, có người đi vào, đứng ở sau lưng cô.
Ôn Nhung lắc mông: “Thật kỳ quái, hình như mắc vào BRA rồi, em xem giúp chị chút.”
Chỉ chốc lát, khóa được kéo lên.
“Cám ơn.”
Ôn Nhung xoay người, lúc này bị dọa cho sợ đến thở hốc vì kinh ngạc: “Anh vào đây làm gì!”
“Cô giáo Đinh vào phòng rửa tay rồi.” Lâm Tuyển bình thản nói.
“Anh, anh... ông chú,” Ôn Nhung gấp đến độ nói đều không suôn sẻ, “Chú.. không biết nam nữ khác biệt sao?”
Trời ơi, lưng của cô, một mảng lớn của cô, □, không chút che giấu, đều bị tên cầm thú này thấy hết!
“Có gì đâu, chẳng qua chỉ là sau lưng.” Lâm Tuyển hời hợt nói, “Thực ra thì đằng trước cũng chẳng khác là bao.” Nói xong, hai mắt quét qua bộ ngực bằng phẳng không có gì lạ của Ôn Nhung.
Ôn Nhung nổi giận, lập tức quên mất vừa rồi vẫn còn đang tố cáo anh ta vô lễ chớ nhìn: “Cái này gọi là mảnh mai! Hiểu không hả!”
Cô đứng trước gương uốn uốn éo éo kéo váy, sắc mặt không tốt lắm gẩy gẩy mái tóc ngắn, dạo này tóc đã dài ra, đã đến tai, không giống con trai như trước nữa, hợp với bộ váy trắng này, đơn giản tinh khôi lại có mùi vị thanh thuần như một đóa bách hợp nhỏ bé.
Lâm Tuyển nhìn cô gái trong gương, khẽ xuất thần.
“Nhìn kiểu gì cũng thấy không ổn, không được không được.”
“Mặc bộ này đi.” Lâm Tuyển lấy lại tinh thần, vỗ tay quyết định nhanh chóng, “Không còn thời gian nữa.”
Cuối cùng Ôn Nhung mặc bộ đồ đó bước ra cửa.
Đinh cô nương nói nên thử một lần, cô liếc mắt nhìn người lái xe, loại đàn ông này cô cũng dám thử, bộ váy này cũng chẳng là cái gì.
Đến khách sạn, Lâm Tuyển xuống xe mở cửa giúp cho Ôn Nhung, Ôn Nhung vẫn ngồi trong xe đấu tranh với cái váy, à, bây giờ còn thêm hai quả giày cao gót nữa.
“Lúc nào xong gọi điện cho tôi, tôi đến đón em.”
Cô đỡ cửa xe bước xuống: “Không cần, anh không phải có việc gì sao, tự em ngồi xe về được.”
Lâm Tuyển ấn vai cô: “Gọi điện cho tôi.”
“...”
Được rồi, anh thích làm phu xe thì mặc xác anh.
Bọn họ nói tạm biệt trước cửa khách sạn, phía sau một chiếc xe dừng lại, hai người bước xuống, Ôn Nhung tùy tiện liếc qua, tầm mắt lướt qua liền lộn trở lại.
Ôn Tuyết chưa xuống xe đã nhìn thấy chiếc xe sang trọng kia, biển số xe hình như hơi quen, vừa xuống xe lập tức thấy bóng lưng của người đàn ông, bóng lưng này quá cao lớn, quá dễ nhận ra, không phải là Lâm Tuyển thì là ai. Sau đó lại nhìn thấy cô gái đứng trước mặt anh ta, một thân Channel, trong lòng Ôn Tuyết không khỏi vui mừng, âm thầm đắc ý, Ôn Nhung chưa gả qua đã bị chồng ruồng bỏ, cũng đúng, một người đàn ông như Lâm Tuyển trừ phi hỏng đầu mù mắt mới coi trọng một cô gái như Ôn Nhung...
Từ từ, cô gái kia sao nhìn quen vậy?
Ôn Nhung giờ không thích chào hỏi với cô em này tí nào, nhưng trước mặt mọi người, vẫn phải động mồm động lưỡi: “Tiểu Tuyết.”
Sắc mặt của Ôn Tiểu Tuyết nhất thời trở nên ngoạn mục: “Chị... ?”
Hôm nay Ôn Nhung quả thực là vô cùng không giống bình thường, người dựa vào y trang Phật dưa vào kim trang, chẳng qua chỉ thay một bộ quần áo, Ôn Nhung đã thành đại tiểu thư, rất có điểm chói lọi.
Phó Tô vừa nãy không có chú ý đến chiếc xe và người phía trước, lúc này đột nhiên quay đầu nhìn lại, ngay sau đó đứng yên tại chỗ.
Anh có rất nhiều hình của cô, trong ảnh chụp cô tức trước đến giờ luôn chỉ thích màu đen, một cái áo len,, một cái quần bò, cổ áo dựng cao lên, hai tay cắm trong túi quần, đứng trong sân tập, hoặc nói hoặc cười, dáng vẻ rất anh tuấn. Đã từng có mấy đàn em lớp dưới thấy bóng lưng của cô, đã thầm mến cô, sau khi biết cô là đàn chị xong, vẫn thích cô như cũ, ầm ĩ muốn kết bạn với cô.
Giờ, cô yểu điệu như một khóm bách hợp ướt sương, lẳng lặng nở rộ.
Đã từng, anh nghĩ, nếu như có thể, anh muốn làm người đang đứng bên cạnh cô kia, cùng với cô đứng trên sân tập ngắm mây, nghe tiếng gió, chạy nhảy.
Sau đó, anh nghĩ, nếu như có thể, anh muốn trở thành Phó Tô xuất sắc nhất, sạch sẽ, hoàn mỹ trong cảm nhận của cô thời cấp hai đó.
Phó Tô vẫn đang nhìn cô, Ôn Nhung cho là mình có vấn đề, lúng túng vùi đầu nhìn chiếc váy, cô đã nói không muốn mặc rồi, bây giờ kỳ quái lắm đúng không, người khác đều nhìn cô như quái vật.
“... Em vẫn nên đổi bộ khác... ” Cô không thích bộ dạng này, không phải là cảm giác của cô.
“Như vậy rất đẹp, vào đi thôi.” Lâm Tuyển vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô, “Đừng quên gọi điện cho tôi.”
Cuối cùng, anh ta còn nói: “Chú ý lời nói.”
Ôn Nhung chẳng hiểu ra sao.
Lần này là hôn lễ của một người bạn thời cấp hai của Ôn Nhung tên là Phí Phí, Phí Phí là bạn nam có quan hệ tương đối tốt với cô thời học cấp hai, một cậu chàng khá nhanh mồm nhanh miệng. Sau khi Ôn Nhung tiến vào, chú rể lập tức không nhận ra cô, cuối cùng không nhịn được tuôn ra một câu: “Khốn thật, cậu chuyển giới?”
... Có cậu chuyển giới thì có.
Ngay trước mặt cô dâu, Ôn Nhung không đến mức không biết xấu hổ mà nói ra miệng, chào cô dâu chú rể xong, đưa tiền mừng của cô và Đoạn Như Bích, bước vào phòng tiệc, hội trường rất rộng, ít nhất cũng phải ba mươi bàn, đã có không ít người vào ngồi, phân nửa bên trái là bạn bè người thân của nhà trai, nửa bên phải là bạn bè người thân của nhà gái.
Ôn Nhung tìm được bàn của mình, Phí Phí sắp xếp cho bạn cấp hai ở cùng một chỗ, tổng cộng có ba bàn, chưa chắc đều là cùng khóa, có người là cùng lớp với Phí Phí, giống như Ôn Nhung, có người là ở bên hội học sinh, tiền bối hậu bối ở trong Đoàn Đội, giống như Phó Tô, Ôn Tuyết. Lúc Ôn Nhung đến, cái bàn mười người đã có sáu người ngồi, cô bước tới, không ai nhận ra cô là ai.
“Đã lâu không gặp, mọi người tới sớm quá nhỉ.”
Một nữ sinh ngồi cùng bàn, thật là thì chính là lớp trưởng của bọn họ, nhìn cô nửa ngày, cặp mắt cận thị nặng cũng đã trừng to hơn cả tròng kính: “Ôn Nhung?”
Làm gì đến mức ấy, chẳng qua cô chỉ đổi bộ quần áo, cũng đâu có đổi gương mặt.
“Lớp trưởng đại nhân, hắc hắc.”
Nam sinh ngồi bên cạnh cũng nhận ra; “Ôn Nhung, cậu thay đổi nhiều quá.”
“Đúng vậy, hôm nay suýt nữa em cũng không nhận ra chị ấy.” Ôn Tuyết kéo Phó Tô ngồi xuống.
Cặp chị em này lúc ấy ở trong trường đều được coi là nhân vật phong vân, cô chị Ôn Nhung là siêu nhân thể dục, quán quân lớn nhỏ đều ôm đến nhũn cả tay, cô em Ôn Tuyết nhập học sau lại vừa là mỹ nữ lại là tài nữ, thành tích trong bảng lúc nào cũng trong top 3.
Chỉ có điều, hai chị em này không được thân thiết lắm.
Ôn Nhung Ôn Tuyết ngồi đối mặt nhau, Ôn Nhung không thích vị trí này.
“Chị, hôm nay cũng đâu phải ngày chị kết hôn, ăn mặc như bình thường là được rồi, không phải chị không quen mặc váy đi giày cao gót sao, không cần thiết phải hành hạ mình như vậy.”
Lời này thực sự không nên được nói ra từ trong miệng một cô em gái, không khí còn chưa được hâm nóng, đã bị một câu của Ôn Tuyết làm cho tẻ ngắt.
Là cô muốn mặc sao! Còn không phải là bị người nào đó ép buộc.
Chẳng qua, Ôn Nhung đã thấy qua lúc Ôn Tuyết điên hơn rồi, cho nên giờ phút này vẻ mặt của cô cũng chỉ nhàn nhạt mà nói: “Coi như luyện tập, dù sao tháng sau cũng phải mặc váy đi giày cao gót.”
Phó Tô nheo mắt, sắc mặt trầm xuống mấy phần.
Ôn Tuyết hết sức tiếc nuổi lắc đầu một cái: “Nhưng bộ này không hợp với chị lắm, Tô Tô, anh nói có đúng không?”
Phó Tô bình tĩnh nói: “Vô cùng hợp.”
Sắc mặt Ôn Tuyết nhất thời như nuốt phải phân.
“Minh cũng thấy rất đẹp.” Lớp trưởng ngồi một bên ca ngợi.
“Mình cũng thấy vậy, ngại quá, mình đến chậm.”
Bành Giai Giai vừa xuất hiện, lực chú ý của mọi người lập tức được dời đi, đây cũng là một cô nàng biến mục nát thành thần kỳ, thịt nhiều như vậy mà mất sạch sành sanh, kết quả là, đề tài dời đến việc lớn cả đời của phái nữ: giảm cân.
Lục tục, khách khứa cũng đến đông đủ, MC bắt đầu dẫn dắt toàn cục, ánh đèn tối dần, đến khi hành khúc kết hôn vang lên, hiện trường yên lặng, tâm trạng tuyệt vời khiến lòng người dao động đột nhiên dâng lên, vô số những bong bóng trong suốt từ trên trời bay xuống, tô điểm cho không khí lãng mạn đến cực điểm.
Ôn Nhung quay đầu nhìn cô dâu chú rể bước lên thảm đỏ, bản thân cũng không phát hiện ra, lúc này nụ cười của cô nhẹ nhàng đến mức nào, lời chúc phúc cùng mong đợi phát ra từ nội tâm. Trên đài, MC kể lại chuyện yêu đương từ khi cô dâu chú rể mới quen đến khi yêu nhau, thực ra chẳng đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng lại là câu chuyện đẹp đẽ ấm áp nhất, nắm tay cả đời, bên nhau đến già, có thứ gì khiến cho người ta hạnh phúc hơn nữa sao?
Ôn Nhung nhìn chú rể, không hiểu sao trước mắt loáng một cái, tự động gắn khuôn mặt của Lâm Tuyển vào. Không biết anh ta mặc lễ phục vào trông sẽ thế nào, cô thích đàn ông mặc lễ phục màu đen, anh già kia nhất định sẽ đỏm dáng muốn mặc đồ trắng cho coi, nhưng chắc cũng rất đẹp mắt đây. Lễ đính hôn sắp được cử hành, cô ngoài mặt buông tay mặc kệ, nhưng trong lòng cũng ngứa ngáy khó chịu, có cô gái nào lại không quan tâm đến thời khắc quan trọng như vậy, cho dù không phải hôn lễ chính thức, nhưng cũng là một loại hứa hẹn.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà dâng trào một chút, cùng với hôn lễ tiến vào lúc quan trọng, nụ cười cũng càng vui vẻ.
Ánh đèn sáng lên, tiếng vỗ tay vang lên, Ôn Nhung thu hồi tầm mắt, mới vừa quay đầu, ánh mắt chạm phải người đối diện, Phó Tô giật mình, nhanh chóng nâng ly rượu lên, quay mặt đi.
Khai tiệc, mọi người ăn ăn uống uống, cô dâu chú rể vẫn còn đang đi kính rượu từng bàn, ba bàn bọn họ trước đã tự mình náo nhiệt. Lần này không thua gì họp lớp cả, người ba bàn cứ đi tới đi lui, mời rượu lẫn nhau, quàng vai khoác tay, tình cảm bạn học hết sức bùng nổ.
Bàn của Ôn Nhung là nhiều người la cà nhất, có vị tôn đại thần Phó Tô ngồi đây, có ai không biết anh là Trạng Nguyên thi tốt nghiệp khóa bọn họ học năm đó, giáo thảo* một cây, bạn gái xứng đôi chính là hoa khôi của trường, chính là người ddang ngồi bên cạnh. Còn có Ôn Nhung, nữ hiệp ngàn chén không say trong truyền thuyết xâm nhập lòng người, mọi người không dám đấu một mình với cô, ws* yêu cầu uống tập thể.
* giáo thảo = anh chàng đẹp trai nhất trường.
ws = bỉ ổi (ngôn ngữ mạng, viết tắt)
“Phó thiếu, sắp có chuyện vui chưa?”
Gia thế của Phó Tô mọi người đều biết, bạn học hay gọi anh là Phó thiếu.
Ôn Tuyết ngồi một bên, mặt đỏ rần, nhưng Phó Tô lại nhàn nhạt đáp lại: “Không có.”
Bạn học cười ha ha, Ôn Tuyết cứng mặt, trừng Phó Tô, Phó Tô làm bộ như không thấy.
Nói đến chuyện vui, bạn bè nhiều năm không thấy cũng bắt đầu bát quái, một anh chàng rất giống Mã giáo chủ rít gào trong lớp năm đó yêu cầu mọi người tự khai báo giá trị thị trường của bản thân. Có người thẳng thắn khai ra có mấy người đã đi qua cuộc đời mình, nhưng cuối cùng đều thành quá khứ, cũng có người sầu khổ còn chưa tìm được ý trung nhân, nói đến nói đi vẫn lại nói đền trên đầu Ôn Nhung, chính cô còn chưa mở miệng, bên kia Bành Giai Giai đã cười ra tiếng trước “Chuyện vui của Ôn Nhung cũng sắp tới rồi đó.”
Một trận ồ lên.
Này này, phản ứng thế là sao, cô có đàn ông kỳ quái lắm sao.
Mấy người bạn vừa kêu lên lập tức truy hỏi: “Ôn Nhung, thật không hả?”
Dưới cái nhìn chăm chú nhiệt tình của cả đám, Ôn Tiểu Nhung cảm thấy rất mắc cỡ, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu.
Bành Giai Giai thần thần bí bí nói: “Mình gặp người thật rồi nhớ.”
Câu này lập tức khiến cho người khác hiếu kỳ, Bành Giai Giai nói tiếp: “Là một vị đẹp trai, còn là kim cương vương lão ngũ nha.”
Khụ khụ, chẳng qua là một ông chú đẹp trai.
Từ từ, Giai Giai sao biết được Lâm Tuyển là kim cương?
Nghĩ sao, cô cũng hỏi vậy, Bành Giai Giai cười nói: “Ha ha, khéo thật đấy, mình biết vị kia nhà cậu nha, chú mình với anh ta là bạn.”
Chú? Ôn Nhung suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ ra một người, Bành Duệ.
Kim cương vương lão ngũ, kim quy, tiến hóa thêm chút nữa chính là nhà giàu có, phản ứng của các bạn học rất phong phú, hâm mộ ghen ghét đều có, cảm thán ôi cảm thán, chuyện này xưa như cổ tích.
Ôn Nhung rất ít khi trở thành tiêu điểm, nhưng lúc này nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của ba bàn, Ôn Tuyết bị người ta vắng vẻ, đã có điểm mất hứng, đến lúc có người khen Ôn Nhung càng ngày càng xinh đẹp, không nhịn được nói: “Tỷ tỷ, chị phải túm chặt người đàn ông tốt như vậy, đối xử thật tốt với con trai anh ta, làm mẹ kế cực khổ lắm đó.”
“...”
Hiện trường yên lặng trong một giây.
Trong đầu mọi người lập tức thoáng qua một vài liên tưởng không CJ*.
* CJ = thuần khiết (từ mạng)
Thì ra là một người lớn tuổi, lại còn là tái giá, cái này cũng chẳng có gì đáng hâm mộ.
Ôn Nhung nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của em gái, lần đầu tiên rất muốn cho nó một phát ném qua vai trước mặt mọi người, song, Như Bích cô nương từng nói với cô, vĩnh viễn đừng nên tranh cãi với mấy đứa ngu, bởi vì nó sẽ đem sự thông minh của bạn kéo đến trình độ của nó, sau đó dùng kinh nghiệm phong phú đánh lại bạn!
Ôn Nhung hít sâu một hơi, cười cười: “Chị sẽ.”
“Cũng may mà nhờ có chị gả đi, nhà chúng ta mới có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”
Cái này... Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Cô em gái này, chị cô nhường cô lâu quá, cô quên chị cô trừ bình tĩnh ra, còn rất bạo lực sao?!
“Ừ, không cần cám ơn.” Ôn Nhung bĩu môi, “Yên tâm tiếp tục quẹt thẻ tín dụng của em đi, sẽ không bị khóa đâu.”
Ôn Tuyết không ngờ Ôn Nhung sẽ phản kích, tức giận vạn phần: “Chị... ”
“Em đủ rồi!”
Ôn Nhung sửng sốt, thấy Phó Tô lạnh mặt quát Ôn Tuyết.
Ôn Tuyết bị quát khiến cho chấn động, giống như bị nhục nhã rất lớn, ngay sau đó phản pháo lại càng lợi hại: “Anh có ý gì, quát em làm gì, em đâu có nói sai. Chính anh không phải là không muốn chị ta gả cho Lâm Tuyển!”
Sắc mặt của Phó Tô khó coi đến cực độ: “Ôn Tuyết, cô câm miệng cho tôi.”
“Làm sao, em nói sai sao? Anh che chở chị ta làm gì, đừng quên anh là bạn trai của ai!” Ôn Tuyết bị não tàn nhập hồn, miệng không dừng lại được.
“Cô cho là tôi không dám bỏ cô?”
Những lời này nói ra, chứng tỏ Phó Tô đã thực sự nổi giận!
Ôn Nhung rất ít khi thấy anh tức giận, mặt anh luôn không chút thay đổi, giống như ai cũng chọc anh mất hứng, nhưng anh cũng không hay tức giận.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ngốc, không ai dám tiến lên giảng hòa.
Nếu là bình thường, Ôn Tuyết lập tức sẽ nhũn xuống, nhưng hôm nay vì có Ôn Nhung, cô ta bị kích thích cực hạn, giống như mất đi lý trí kêu lên: “Được, nếu anh dám bỏ tôi, hôm nay tôi sẽ nói ra tất cả mọi chuyện!” Tay cô ta chỉ về Ôn Nhung đang đầy mặt khó hiểu, “Dám không?”
Ánh mắt Phó Tô nhìn cô ta thực sự lạnh buốt đến thấu xương.
Một lát sau, Phó Tô giống như cố nén cảm xúc, chợt đứng dậy, một câu cũng không nói, mặt căng thẳng gắt gao, dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người bước ra khỏi bữa tiệc.
Ôn Tuyết ném khăn ăn xuống, xách túi theo sát bước ra ngoài.
Mọi người đều sững sờ, huyên náo một trận, chủ nhân cũng phát hiện ra tình hình không ổn, tới đây hỏi thăm, những người khác ngượng ngập trở lại chỗ ngồi của mình.
Tâm trạng của Ôn Nhung rất tệ, cô cũng không muốn ở lại cho lắm.
“Ôn Nhung, không sao chứ?”
“Không, không sao.”
Ôn Nhung có lệ đáp một câu.
“Aiz, lần đầu tiên tôi thấy Phó Tô tức đến như vậy.”
Ôn Nhung liếc nhìn người bên cạnh, anh ta là người ngồi cùng bàn với Phó Tô thời cấp hai, quan hệ cũng khá thân, tên là Lý Niên Kiều.
Ôn Nhung không đáp lại, chỉ nghe anh ta nói tiếp: “Hồi đi học tôi đã thấy cậu ta không thích Ôn Tuyết tẹo nào, sao bây giờ lại ở cùng một chỗ với cô ta, kỳ quái.”
Ôn Nhung không có tâm tư gì đáp lại, thuận miệng nói: “Anh ấy làm sao có thể qua lại với người mình không thích, anh nghĩ nhiều quá.”
“Thật.” Lý Niên Kiều rất cố chấp, “Tôi ngồi chung bàn với cậu ta ba năm, điểm này mà còn không nhìn ra? Thành thật mà nói, người cậu ta thích phải là em.”
Trong chớp mắt, trái tim buồn bực của Ôn Nhung cơ hồ như ngừng đập.