Đại trạch Kỉ gia luôn phi thường náo nhiệt, đặc biệt là từ sau khi Hai người Tiêu Kỉ đến đây.
Thứ ba, mấy phú bà về hưu, ôm cháu nội đến thăm Tiêu Trần, thuận tiện thỉnh giáo kĩ thuật đan len.
“Đây, lá trà lần trước nói.” Khương Như phân phó nữ giúp việc đem đến cái chai đã đóng gói tốt, giao cho nhóm bạn thân khuê phòng đang ôm kim chỉ. “Trà nông gia cùng áo choàng đỏ thẫm, cam đoan đều là cực phẩm.”
Bốn vị phu nhân vui vẻ nhận lấy, vừa móc sợi len vừa giới thiệu.
“Đây là cháu nội tôi, Vương Diệu.” Vương phu nhân kéo qua nhóc béo trong lòng bảo mẫu, đem bé đẩy lên trước mặc khưng như, Tiêu Trần. “Kêu bà nội, ca ca.”
Vương Diệu chớp mắt to, lui ra phía sau vài bước, tránh ở sau lưng Vương phu nhân, khiếp sợ nhìn thấy người xa lạ.
“Không có tiền đồ!” Vương phu nhân tượng trưng vỗ hai cái vào mông cháu nội, cười mắng: “Ông nội nó lấy cho nó cái tên này, chính là muốn nó làm rạng rỡ tổ tông. Nhưng bà nhìn một cái, giống như cây cải thìa!”
“Tôi thấy là đáng yêu.” Khương Như từ trên bàn trà, cầm một nắm kẹo nhét vào túi nhỏ củ Vương Diệu.
Vương phu nhân xem thấy cháu nội bộ dạng si ngốc, liếc mắt một cái nói: “Còn không mau cám ơn bà nội?”
Bé sợ sợ. Vương Diệu run a run a, lủi vào trong góc sofa.
“Mấy bà xem nó, xem nó!” Vương phu nhân nghiêm mặt nói: “Nhận đồ cũng không biết cám ơn, ra thể thống gì?”
Tiêu Trần ngăn Vương phu nhân lửa giận trào dâng, tay phải vươn ra sau lưng sờ mó, trong lòng bàn tay nhiều ra tiểu bạch thỏ lông xù. Anh phất tay, hướng về phía Vương cục cưng lắc lắc dụ dỗ. “Đến, Diệu Diệu có muốn tiểu bạch thỏ không a?”
Ô, Diệu Diệu muốn. Vương cục cưng trong lòng bàn tay nắm chặt buông ra, lại nắm chặt lại buông ra. >_<// Bé không dám đến lấy. Ô ô, Vương Diệu mếu mếu mắt bắt đầu ướt át.
Vương phu nhân vỗ trán nói: “Tiểu Như, các bà nói đứa nhỏ này, có thể hay không lúc ở bệnh viện ôm lộn rồi? Tuyệt không giống ba nó ông nội nó!”
“Tiểu Vương a, lúc nhỏ sáng tỏ, lớn lên chưa chắc tốt. Bây giờ như vậy, không nhất thiết lớn lên cũng như vậy.”
“Tôi cảm thấy cháu nội bà khỏe mạnh kháu khỉnh, thực làm người thích.”
“Tiểu Vương, là bà nghĩ nhiều.”
Tiêu Trần trong lúc người khác thất chủy bát thiệt, chuyển động xe lăn, tiến lên vài thước. Thừa lúc lực chú ý củ Diệu Diệu đều tập trung ở trên tiểu bạch thỏ trong tay anh, Khom người một phen túm lấy Vương cục cưng, ôm ở trên đùi.
Con ngươi Diệu Diệu ướt át ngẩng đầu nhìn Tiêu Trần, trong lúc nhất thời không rõ đến tột cùng sao lại thế này. Bé quay đầu nhìn bảo mẫu, lại nhìn sang bà nội. Cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, hơi hơi mở ra, làm bộ muốn khóc.
Tiêu Trần lập tức vỗ ngực đứa nhỏ trấn an, đem thú bông nhét vào trong tay béo của Diệu Diệu. “Tiểu bạch thỏ cho con, thích không?”
Diệu Diệu ôm thỏ lông rậm, nhẹ nhàng gật đầu. Đáy mắt vẫn hàm chứa nước mắt.
Tiêu Trần tiếp nhận giấy ăn nữ giúp việc đưa đến, giúp Vương cục cưng lau lau, trêu ghẹo nói: “Diệu Diệu lại khóc, tiểu bạch thỏ sẽ đi đó.”
Không, không cần đi, thỏ thỏ là của Diệu Diệu. Ô, Vương Diệu hít hít cái mũi, tay nhỏ bé dụi dụi mắt, ôm chặt lấy thỏ bông trong lòng.
Thật thú vị. Tiêu Trần Trần xoa nhéo hai má mập mạp của Diệu Diệu.
“Ca ca, có thỏ thỏ của em hay không?”
Tiêu Trần cảm giác tay áo bên phải bị lôi kéo, anh quay lại nhìn. Chỉ thấy một búp bê xinh đẹp, đứng ở bên xe lăn, trong tay túm cổ tay áo anh. “Cục cưng tên là gì?”
“Em gọi là Đổng Đình, Đình trong lôi đình. Ca ca có thể gọi em Đình Đình.” Đổng cục cưng chờ mong nhìn chằm chằm Tiêu Trần, mở ra nắm tay nhỏ bé, khát vọng được cầm quà.
Tiêu Trần phì cười đổi tay, từ sau lưng lấy ra một lão hổ lông vàng.
Đổng Đình đưa tay tiếp nhận, đem khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát lông hổ, cọ qua cọ lại. “Cám ơn ca ca, Đình Đình thực thích lão hổ.”
Đổng phu nhân ở một bên đáp lời: “Tiêu Trần, lại để cháu tiêu tốn.”
“Không có gì, bọn nhỏ thích là tốt rồi.” Tiêu Trần nhìn lên hai bé khác, cục cưng giống như chuột bạch nhỏ nhát gan, một trong hai đứa còn mặc quần hở mông*.
(*một loại quần dành cho em bé, phần đáy có miệng, theo baidu thì đây một phong tục ở TQ. Chữ này tác giả viết sai chính tả, làm tìm muốn chết ==|||)
Tiêu Trần lấy ra rùa bông cùng kỉ bông, Tiêu phu nhân Hà phu nhân thay cháu nội cảm ơn. “Tiêu Trần, cháu biết chúng ta mang cháu nội đến, đặc biệt mua? Quá mức khách sáo rồi!”
“Sao lại nói vậy.” Tiêu Trần vừa chỉ cách đan cho Đổng phu nhân, vừa cười nói: “Cháu bị thương, các dì đưa thuốc tặng đồ ăn. Hôm nay bất quá là quà gặp mặt, dì rất khách khí!”
“Đúng vậy! Các bà khách khí cái gì?” Khương Như đan len, một móc có một móc không tiếp lời. “Tiêu Trần, con xem một chút. Có phải móc như vầy không?”
Tiêu Trần đùa với Vương cục cưng cùng Đình Đình, tranh thủ thời gian chỉ điểm cho Khương Như. “Muốn đan hoa văn, nên chọn loại len sợi lớn. Mẹ có thể dùng hai sợi len lớn, một sợi len nhỏ, luân phiên đan. Không chỉ màu sắc đẹp, hơn nữa sợi kín, giữ ấm được.”
“Tiêu Trần, cháu nói dùng màu gì thì đẹp?”
Tiêu Trần nhìn len trong tay Hà phu nhân, ngẩng đầu hỏi: “Dì đan cho ai?”
Hà phu nhân cười nói: “Con dì.”
“Như vậy, màu xanh đen không tồi.” Tiêu Trần lựa ra hai loại sợi len to và nhỏ, giải thích: “Sợi to màu nhạt hơn, thích hợp đan hoa văn toàn thân. Sợi mỏng tương đối sậm, có thể đna cổ áo cổ tay.”
“Đến.” Tiêu Trần đem sợi len xanh đen bắt lên kim đan bằng trúc, một đâm một móc, chậm rãi làm thử cho Hà phu nhân xem. “Trước đan ba châm, sau đó rút ra sợi len ở giữa, lại quay lại đem kim thứ nhất đâm lại đây.”
“Nga, nguyên lai là như vậy.” Hà phu nhân gật đầu, vuốt sợi len vẽ ra hoa văn, vui vẻ ra mặt. “Mẫu hoa văn này thật phóng khoáng.”
“Mỗi khi đến hai mươi châm liền thêm một sợi nhỏ, quần áo đan xong, càng sống động.”
“Không thể tưởng được, móc mấy châm đơn giản, lại đan ra hoa văn xinh đẹp như vậy.” Hà phu nhân vô vỗ cái trán nói: “Cũng nhờ Tiêu Trần chỉ, dì phải mau nhớ rõ.”
“Ca ca!” Đổng Đình giật nhẹ vạt áo Tiêu Trần, bĩu môi nói: “Không cho cùng các bà chơi, chơi với em.”
Đổng phu nhân trừng mắt giận dữ nói: “Nhóc thối! Vì sao không cho ca ca nói chuyện với bọn ta?”
“Con nói đúng mà!” Đình Đình ưỡn ưỡn ngực áo in hình cún hoạt hình, nâng cằm nói: “Cô giáo nói, bạn nam chơi với bạn nam, bạn nữ chơi với bạn nữ. Bà không được quấn quít lấy ca ca!”
-_-
“Trong lớp cũng có bạn giống các bà, bạn nữ lôi kéo bạn nam, chúng con đều gọi bạn ấy xấu hổ xấu hổ!” Đình Đình phối hợp lời nói chính mình, lắc lắc đầu.
>_<///
Các phu nhân trên sofa kinh ngạc nhìn Đình Đình, giương miệng á khẩu không trả lời được.
Đổng phu nhân ngẩn người, đối với đám người Khương Như phất tay, mở miệng nói: “Không cần để ý đến nó, quay về lại bảo ba nó hảo hảo sửa chữa!”
Đình Đình lộ ra bộ dáng khinh miệt, xem thường nói: “Con chỉ biết con gái hay méc nhất! Chỉ biết nói xấu người khác!”
“Con ——!” Đổng phu nhân giận không có chỗ phát, một tay kéo Tiêu Trần trên xe lă, chuẩn bị tiếp tục thỉnh giáo. Đối cháu nội nhắm mắt làm ngơ không thèm nhìn đến!
Ai ngờ, Đình Đình phi một cái, nhảy vào ôm ấp của Tiêu Trần. Đem Diệu Diệu trong lòng Tiêu Trần đẩy qua một bên, chặt chẽ bám trụ địa vị trước mắt. “Muốn cướp người, con tuyệt đối không thua! Ba nói, muốn cái gì, phải nắm chặt trong lòng bàn tay!”
Khương Như che miệng cười, đâm một châm nói: “Tôi nói tiểu Đổng, nó mới bao nhiêu tuổi? Các người dạy nó nhiều như vậy a?”
Đổng phu nhân ủ rũ nói: “Tốt thì không học, học toàn cái xấu!”
“Đừng nói như vậy. Tiểu Đồng, cháu nội bà thẳng thắng mạnh khỏe. Bà xem nó nói chuyện, bào chữa lưu loát a!” Kế sau Vương phu nhân, Hà* thị cũng oán giận cháu mình không không chịu thua kém. “Đâu như Hà Phàm nhà tôi, sợ đầu sợ đuôi. Kêu nó gọi một tiếng bà nội, giống như muốn mệnh nó. Các bà nói, có phải hay không tên đặt không tốt? Đều tại ông nội nó, nói cái gì mà bình phàm chính là phúc!” Hà* phu nhân liếc mắt cháu trai trong lòng bảo mẫu, mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
(*trong bản raw ở đây ghi Tiêu thị nhưng mình nghĩ là nhầm, vì đứa nhóc được nói là Hà Phàm, còn cháu nội Tiêu phu nhân là Tĩnh Tĩnh)
Đổng phu nhân lắc lắc ngón tay với Tiêu phu nhân, lắc đầu thở dài: “Ông nội nó nói có lý, chuyện gì đều phải dùng tâm bình phàm xem xét. Cháu nội bà, béo đô đô, không khóc không nháo, tiểu hài tử rất ít đứa yên tĩnh. Tôi thà rằng có một đứa ngoan hiền.” Nói xong, trừng mắt nhìn Đổng Đình một cái.
“Đình Đình, ngoan.” Tiêu Trần sờ sờ đầu Đổng Đình, ôn nhu nói: “Tự mình chơi với lão hổ chốc lát. Chờ ca ca nói xong, mang các em đi hoa viên ăn bánh pudding được không?”
Đổng Đình xem bộ dáng Tiêu Trần khó xử, xoay người, nhìn nhóm Đổng phu nhân, ra vẻ già dặn nói: “Có chuyện gì mau nói, đừng động thủ động cước! Không được khi dễ ca ca!” Lập tức, mông lại chuyển hướng, ôm hổ bông xoa xoa nói: “Ca ca, đừng sợ. Em cho anh chỗ dựa!”
>0< Tiểu tử này nghĩ, các bà là bạch cốt tinh ăn thịt Đường Tăng sao? Cần phòng bị như vậy các bà?
^_^ Lấy nhu thắng cương, từ cổ chí kim. Tiêu Trần lặng lẽ ở trong lòng giơ ngón tay thắng lợi.
Hai mươi phút sau, mấy người Đổng phu nhân đan len, vừa nói vừa cười. Đều nói hôm nay thu lợi thật nhiều, học không ít châm pháp cùng hoa văn. Đang muốn bắt Tiêu Trần thực hiện lời hứa, thình lình tiếng khóc một bên vang lên, làm cho nhóm người trong phòng khách trở mình không kịp.
Ô —–
“Tĩnh Tĩnh, đừng khóc.” Tiêu phu nhân đoạt bé con trong lòng bảo mẫu, vỗ vỗ hống hống: “Ngoan, ngoan, đừng khóc.”
Ô oa —–
Tiêu phu nhân không kiên nhẫn nói: “Sao lại không nghe lời như vậy a? Ba con lấy cho con tên gì, kêu Tĩnh, căn bản một chút cũng không an tĩnh!”
“Nó vẫn còn nhỏ.” Khương Như tiếp nhận trấn an. “Tiểu Tĩnh Tĩnh ngoan, không khóc.”
Ô oa ô oa —–
Vài vị phu nhân tay chân luống cuống vây quanh Tiêu Phàm cục cưng, vừa sờ tã, vừa kêu nữ giúp việc pha sữa. Bình sữa vừa đến, hống bé uống, tiểu tổ tông chết sống không chịu ngậm núm vú vào miệng. Tiếng khóc lại vang một bậc, khảo nghiệm áp lực màng tai có thể thừa nhận của mọi người.
“Thiệt phiền phức!” Đình Đình che lỗ tai, đem mặt vùi vào trong vòng tay* Tiêu Trần.
(*thật ra chỗ này là nách, cơ mà….)
Tiêu Trần nhẹ lay Đổng Đình, đẩy đẩy Diệu Diệu sớm đem chân anh làm sofa. “Trước xuống đi, để anh xem đệ đệ.”
Đình Đình nghiêm mặt, liếc Phàm Phàm cởi truồng. Lo lắng một lát nói: “Ca ca, đệ đệ ngừng khóc, anh vẫn nên ôm em nga!” Nói xong, trèo xuống xe lăn.
“Vậy ca ca còn có thể ôm Diệu Diệu không?” Bàn tay Diệu cục cưng đáng yêu giống viên gạo nếp, nắm vạt áo Tiêu Trần, nhẹ giọng hỏi.
“Em nói cái gì đó?” Đổng Đình không vui. Mắt hổ trừng Vương Diệu, tầm mắt sắc bén giống như phi dao, ngươi tới ta đi.
Vương Diệu cũng không giống Vương phu nhân nói nhát gan như vậy, nói không chừng vẫn là thành phần phẫn trư ăn thịt hổ. Bộ dạng phấn nộn, thật đánh yêu. Tiêu Trần ôm cục cưng trong tay Vương phu nhân, cởi bỏ từng kiện đồ lót, tinh tế kiểm tra. Quả nhiên, Tiêu Trần từ trong quần áo trên người Tĩnh cục cưng, lấy ra một cây kim may. Tiêu Trần xoa điểm đỏ trên bụng nhỏ của cục cưng, giúp bé giảm đau.
“Đây là có chuyện gì?” Tiêu phu nhân hướng về phía bảo mẫu rít gào. Trong quần áo cháu nội cư nhiên giấu kim may, nếu không có Tiêu Trần cẩn thận, còn không xảy ra án mạng? Hơn nữa, Tĩnh Tĩnh mới một tuổi rưỡi, sẽ không nói, chỉ biết khóc, bao nhiêu nguy hiểm a!
“Cô làm bảo mẫu như thế hả? Cho đứa nhỏ mặc quần áo, không biết kiểm tra trước một chút a?”. Vương phu nhân quát.
Hà phu nhân mắng: “Cô có biết trông đứa nhỏ không a? Kim đâm lên bụng, Tĩnh Tĩnh mới bao nhiêu? Cô không phải hại người đấy chứ?”
Tiêu Trần ngăn lại mấy vị phu nhân tức giận, mặc lại quần áo cho cục cưng. “Từ từ nói, không cần mắng. Chiếu cố đứa nhỏ không dễ dàng, nhất thời không cẩn thận cũng khó tránh.” Tiêu Trần ôm lấy cục cưng vào lòng nhẹ nhàng đung đưa, lúc có lúc không vỗ về.
Bảo mẫu Tiêu gia sắc mặt trắng bệch, nghe lời Tiêu Trần nói, như được đại xá. Khúm núm giải thích. “Tôi có một kiện quần áo bị thủng, nghĩ muốn vá lại. Đang vá một nửa, tiên sinh gọi điện thoại tới, tôi đi tiếp. Sau đó trở lại phòng, quần áo bị người cầm đi giặt sạch. Sau đó, tôi tìm thật lâu, cũng không tìm được kim. Không nghĩ đến, sẽ ở trên người thiếu gia.”
Quần áo nhà bọn họ là giặt cùng nhau, kim từ trong quần áo của bảo mẫu, rơi xuống trên áo bông của cục cưng, cũng không phải không có khả năng. Rất trùng hợp, nếu không đến nhà tiểu Như, gặp được Tiêu Trần, nhà mình ai có thể phát hiện? Tiêu phu nhân trong lòng nghĩ mà sợ, mái hiên của Tiêu Trần cũng không thể không mua, hừ lạnh trầm giọng nói: “Chuyện khi nào?”
“Hai tháng.”
Tiêu Trần tay giữ bình sữa, đút Tĩnh cục cưng béo đô đô, nói: “Về sau, trong lúc thêu thùa may vá, người rời đi liền cất kim vào hộp. Tình nguyện phiền toái một chút, cũng không cần có vạn nhất.”
“Tôi nhớ kĩ, tôi nhất định nhớ kĩ.” Bảo mẫu liều mạng gật đầu. Cô đã ngoài bốn mươi, có thể tìm được công việc này đã không dễ dàng. Nếu, bởi vì loại lý do này mà bị sa thải, còn gia đình còn dám thêu cô? Già trẻ dưới quê, còn chờ tiền lương mỗi tháng của cô.
Tiêu Trần chuyển hướng Tiêu phu nhân nói: “Dì à, cô ấy chiếu cố cục cưng lâu như vậy, hẳn là hiểu rõ sở thích của Tĩnh Tĩnh. Lại nói, tiểu hài tử đổi bảo mẫu không quen, cho cô ấy thêm một cơ hội đi?”
Tiêu phu nhân nhìn Tiêu Trần hống cháu nội, trừng mắt bảo mẫu bên người nói: “Hôm nay, tôi nể mặt Tiêu Trần biện hộ cho cô, lưu cô lại. Sau này, nhất định phải cẩn thận. Nghe rõ chưa?”
“Vâng, vâng! Cám ơn phu nhân, cám ơn thiếu gia!” Bảo mẫu cúi đầu lên tiếng trả lời. Trong lòng mắng chính mình sơ ý, cám ơn trời đất phù hộ cô gặp được thiếu gia như vậy. Nếu không, cô phải làm sao bây giờ?
Khương Như vỗ vỗ lưng Tiêu phu nhân, khuyên giải an ủi: “Tĩnh Tĩnh để cho Tiêu Trần trông, đừng lo lắng. Ai, 10h30. Đi, cùng nhau ăn cơm trưa đi.”
Nhóm phu nhân đẩy Tiêu Trần, ôm cháu nội đi vào nhà ăn. Tiêu Trần gọi các cục cưng, giúp một đám rửa sạch tay nhỏ.
Đổng Đình, Vương Diệu một trái một phải, ngồi hai bên Tiêu Trần, hỏi chút câu hỏi ngạc nhiên cổ quái. Tĩnh cục cưng có lẽ cảm giác được Tiêu Trần lấy đi kim đâm trong quần, một chút cũng không ly khai Trần Trần. Chỉ cần anh buông tay, lập tức khóc nháo không ngớt.
“Ca ca, anh thích cún con không?” Đình Đình dùng nĩa xiên cần tây, hất qua một bên. Bé chán ghét hương vị cần tây, còn có cà rốt.
“Anh thích cún con, mềm mềm, rất nghe lời.” Tiêu Trần ăn cần tây, thầm nghĩ, ăn ngon! Đầu bếp làm sao biết anh thích cần tây dùng nước lèo nấm tươi luộc ra? Ừm, nhất định là Kỉ Tích nói. Tiêu Trần cao hứng nghĩ, lại ăn một ngụm. Thấy hành vi Đình Đình kén ăn, đau lòng thức ăn do Kỉ Tích chỉ điểm. “Đình Đình, em nên ăn nhiều cần tây, nhiều dinh dưỡng.”
Đình Đình bĩu môi: “Nhưng mà, rất khó ăn.”
Tiêu Trần giảo hoạt đảo đảo mắt, nhìn qua bên kia, xoa đầu Diệu Diệu nói: “Diệu Diệu thật lợi hại, ăn hết cần tây rồi. Tới lúc ngủ trưa, ca ca kể chuyện xưa cho em nghe.”
“Dạ.” Diệu Diệu thẹn thùng gật đầu.
“Hừ! Không phải chỉ là cần tây sao? Làm khó được em sao?” Đình Đình thấy Tiêu Trần khen ngợi Diệu Diệu, đáy lòng vô cùng chua, đánh cược đem từng cọng cần tây nhét vào mồm. Hương vị không có kém như bé tưởng tượng. Ăn xong, bé trợn ánh mắt đen bóng, ngóng nhìn Tiêu Trần, chờ khích lệ.
Thật giống cún con. Tiêu Trần vén cọng tóc bay rối cho Đình Đình, cười nói: “Anh chỉ biết Đình Đình ngoan nhất. Như vậy, ca ca cùng em ngủ chung.”
Đình Đình nghe thấy nhất thời mặt mày hớn hở, đắc ý nhìn Diện Diệu bên kia trừng bé.
Mười hai giờ rưỡi, đứa nhỏ bắt đầu lim dim. Tiêu Trần mang theo nhóm cục cưng, tiến vào phòng ngủ. “Cô không cần theo.” Tiêu Trần phân phó nữ giúp việc, ôm Hà Phàm ngồi trong vòng tay mảnh khảnh của nữ nhân, nói với bảo mẫu bốn nhà.
“Cậu một người, chiếu cố nổi không?” Bảo mẫu Hà gia cố ý nhìn chằm chằm chân Tiêu Trần nói.
Tiêu Trần quay mặt sang, đánh giá đối phương nói: “Cô yên tâm, có người sẽ giúp tôi.”
“Vạn nhất cảm lạnh thì sao?” Bảo mẫu Hà gia xoay người hướng Hà phu nhân khẩn cầu. “Phu nhân, để cho tôi bồi tiểu thiếu gia ngủ đi?”
“Cô có ý gì? Nói Tiêu Trần sẽ làm đau đứa nhỏ?” Khương Như đanh mặt nói: “Tôi nói cho cô biết, Tiêu Trần so với cô còn cẩn thận hơn.”
“Tiểu Như, sao lại tức giận?” Hà phu nhân cười làm lành: “Tôi còn không tin Tiêu Trần?” Hà phu nhân muốn trách bảo mẫu nhiều chuyện, nhưng đối phương cũng là suy nghĩ cho cháu nội mình, không thể quở mắng. Chỉ phải lạnh giọng: “Được rồi, bảo mẫu Từ. Đến một bên ngồi đi. Không cần nghĩ mấy chuyện vớ vẩn.”
Bà chủ lên tiếng, bảo mẫu chỉ phải nhìn lên thang lầu, nhìn theo đám người Tiêu Trần biến mất ở chỗ rẽ.
Lão Côn ôm Tiêu Trần lên lầu, tiến vào phòng khách. Nữ giúp việc đã trải chăn xong, dẫn bọn nhỏ đi WC, rửa tay rửa chân xong, Tiêu Trần giúp bọn nhỏ cởi quần áo.
“Phàm Phàm, lại đây.” Tiêu Trần ngoắc, gọi cục cưng rúc vào đuôi giường.
Phàm cục cưng bất động, đáng thương hề hề nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần dứt khoác bò thân mình, kéo lấy Phàm Phàm.
Hà Phàm bỗng nhiên hai tay ôm đầu, chui vào chăn bông.
“Làm cái gì vậy? Chơi trốn tìm sao?” Đình Đình cảm thấy hứng thú hỏi.
Tiêu Trần cảm thấy không phải đơn giản như vậy. Anh không để ý Phàm cục cưng run rẩy, thay bé cởi quần áo. Thậm chí, áo lót trên người cũng cởi.
Diệu Diệu vươn đầu, hiếu kỳ nói: “Trên người em ấy sao lại chỗ đỏ, chỗ tím như thế?”
Tiêu Trần một phen ôm Phàm cục cưng phát run, hôn bé, quấn bé vào chăn bông. Tay trái ấn chuông điện gọi nữ giúp việc.
“Ca ca, Diệu Diệu cũng muốn hôn nhẹ.”
“Hôn em trước.” Đình Đình không cam lòng lạc hậu, một chưởng đẩy Diệu cục cưng ra.
Tiêu Trần kéo hai cục cưng tranh giành tình yêu, nhét một đám vào chăn bông. “Các em không thích nghe chuyện xưa sao?”
“Hôn rồi nghe!” Đình Đình kiên trì.
“Đúng.” Diệu Diệu nhỏ nhẹ lên án: “Ca ca không thể chỉ hôn anh ấy, cũng phải hôn Diệu Diệu.”
“Cục cưng đừng nháo….”
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa cắt ngang lời Tiêu Trần nói, anh vỗ vỗ thân mình đứa nhỏ, ý bảo mọi người yên lặng. “Tiến vào.”
Lão Côn đi vào cửa hỏi: “Tiêu thiếu gia, có chuyện gì?”
“Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ.”
Lão Côn nghi hoặc nói: “Phu nhân sao? Không cần tôi mời bà ấy lên?”
Tiêu Trần xua tay nói: “Không, tôi sẽ nói chuyện điện thoại với bà. Mẹ không phải đang ở cùng bạn bè sao? Mười phút sau, ông đem điện thoại bên trong phòng khách cho bà, nói là Kỉ Tích gọi tới.”
“Được.” Lão Côn đóng cửa rời đi.
Tiêu Trần hống Tiêu Tĩnh nhỏ nhất đi vào giấc ngủ, kể cho mấy đứa nhỏ truyện cổ Grimm. Hôn nhẹ trán đứa nhỏ, chở Đình Đình Diệu Diệu nhắm mắt lại, ôm lấy Phàm cục cưng đang run rẩy. Cầm lấy điện thoại bên giường, bấm hai số.
Tu tu —— Tu tu —— cạch, thông rồi. Tiêu Trần vén sợi tóc hai bên, lắng nghe.
“Alô? Kỉ Tích hả?”
Tiêu Trần cười nói: “Mẹ, là con. Mẹ đừng lên tiếng, coi như là Kỉ Tích gọi cho mẹ.”
“Ai ya, có chuyện gì?”
“Mẹ, mẹ nghe nhé. Con phát hiện trên người Phàm Phàm, có rất nhiều vết thương. Hình như là trường kì bị người đánh, lưu lại.” Tiêu Trần nhẹ giọng nói.
“Cái gì?” Khương Như thét chói tai. “Không có gì, không có gì. Kỉ Tích tên nhóc thối, còn nói giỡn với mẹ!”
Tiêu Trần biết nửa câu sau, là nói cho đám Đổng phu nhân nghe. “Mẹ, đừng kích động. Trước không cần nói cho dì Hà, con nghĩ, chỉ sợ là bảo mẫu làm.”
“Có thể sao? Trong nhà cũng không phải chỉ có một mình cô ta.”
Tiêu Trần hiểu được Khương Như bởi vì có đối phương ở đây, không thể nói rõ ràng ý tứ. “Mẹ, mẹ nghĩ xem. Một bảo mẫu, chiếu cố đứa nhỏ ăn, mặc, chơi. Một ngày, cơ hồ hai mươi bốn giờ đều đi theo đứa nhỏ. Nhưng mà, ba mẹ bé đâu? Có lẽ, một tuần chỉ thấy mặt một lần. Bọn họ làm sao biết, trên người đứa con có bị thương hay không? Phương diện này, mẹ có thể hỏi dì Hà.”
“Con nghĩ phải làm sao bây giờ?”
“Để Phàm Phàm ngay mặt chỉ tội, cách này không được, bé sẽ sợ. Bảo mẫu cũng sẽ không thừa nhận.”
“Kỳ thật, chỉ cần đuổi việc cô ta là được rồi.”
Tiêu Trần vỗ về lưng nho nhỏ của Phàm Phàm nói: “Làm vậy, đứa nhỏ cả đời không thoát được bóng ma. Bé nên tự mình nói cho ba mẹ, không phải dựa vào chúng ta.”
“Con thật có tâm a! Mẹ nghe lời con.”
“Cám ơn mẹ.”
Khương Như cười nói: “Con là con mẹ, cảm ơn cái gì? Muốn mẹ làm gì bây giờ?”
Tiêu Trần khẽ vuốt miệng vết thương trên người Phàm cục cưng, suy tư nói: “Có thể, để đứa nhỏ ở lại được không?”
“Được, mẹ thử xem.”
“Còn có, nói dì Hà lại đây cùng con nói chuyện.” Tiêu Trần nhắc nhở: “Đừng làm bảo mẫu nghi ngờ.”
“Mẹ làm việc, con yên tâm.”
Tiêu Trần nhấn nút ngắt, nâng cánh tay Phàm cục cưng, hôn nhẹ hai má nộn nộn nói: “Phàm Phàm không sợ. Đến, ngoan ngoãn ngủ.” Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ cục cưng, hát bài hát ru, cùng bé đi vào giấc ngủ.
Cốc cốc.
“Mời vào.”
Hà phu nhân bước vào phòng ngủ, nữ giúp việc phía sau đóng lại cửa phòng.
“Tiêu Trần, có chuyện gì?” Hà phu nhân đi lên phía trước, ngồi bên giường, nhẹ giọng nói.
Tiêu Trần kéo chăn bông bao lấy Phàm Phàm.
“Trời ạ!” Hà phu nhân kinh hô.
“Suỵt —-!” Tiêu Trần dựng thẳng ngón trỏ, để trước miệng.
Hà phu nhân không dám tin nhìn cháu nội cả người xanh tím, cầm lấy tay Tiêu Trần hỏi: “Đây là có chuyện gì a?”
“Cháu cỡi quần áo cho Phàm Phàm, phát hiện được.” Tiêu Trần bình tĩnh nói: “Dì Hà, dì có biết Phàm Phàm bị ngược đãi không?”
Hà phu nhân không đành lòng nhìn nữa, quay đầu trả lời: “Con dì cùng dì không ở chung nhà. Hôm nay là bởi vì muốn mang vội tới cho tiểu Như nhìn xem, mới bảo người ôm lại. Chẳng lẽ, làm mẹ nó đánh?”
“Dì, thời gian ba mẹ Phàm Phàm công tác, dì biết không?” Tiêu Trần không đáp hỏi lại.
“Ba nó là giám đốc chuỗi cửa hàng bách hóa, họp a, xã giao a. Một tuần, sợ rằng có bốn năm ngày, ở lại công ty.” Hà phu nhân cắn môi nói: “Mẹ Phàm Phàm, làm phim ảnh, càng không có khái niệm thời gian. Một tháng, có thể gặp mặt hai lần, đã là nhiều rồi.”
Tiêu Trần phân tích: “Theo dì nói, cháu nghĩ ba mẹ Phàm Phàm không rảnh đánh bé. Xem thương này, sợ mới là chuyện hai ba ngày. Chỉ có thể là bảo mẫu.”
“Cô ta có lá gan này?” Hà phu nhân không tin.
Tiêu Trần giúp cục cưng đắp chăn bông. “Sao không có lá gan? Trong nhà trừ bỏ cô ta còn có ai? Tiểu hài tử khó chiếu cố nhất, sẽ khóc sẽ nháo, bao nhiêu người có tâm tư dỗ dàng? Huống chi, cũng không phải con cô ấy.”
“Này…..” Hà phu nhân nghẹn lời.
“Dì có thể nói, bảo mẫu chưa từng bị ba mẹ Phàm Phàm mắng qua?” Tiêu Trần nhìn thẳng nhược điểm con người nói: “Bảo mẫu cũng là người, cô ta sẽ tùy vào thái độ khách hàng, làm ra hàng động tương ứng. Tại chỗ người lớn chịu ủy khuất, chẳng lẽ không thể phát tiết lên trên người đứa nhỏ?”
Hà phu nhân lửa giận cuồng khởi. “Cô ta sao có thể như vậy? Mất hứng, không làm thì được rồi. Vì cái gì đánh Phàm Phàm? Nó còn nhỏ như vậy.”
Tiêu Trần nhướng mi: “Vốn, cháu cũng sẽ không đoán bừa như vậy. Bất quá, vừa rồi lúc lên lầu. Bảo mẫu nhà dì, giống như đặc biệt không muốn buông đứa nhỏ ra. Buổi sáng, đều ôm Phàm Phàm, không cho người khác thân cận. Cháu cảm thấy có vấn đề.”
Hà phu nhân càng nghe càng tức, lấy điện thoại cầm tay ra, muốn gọi điện cho con trai, mắng hắn cẩu huyết lâm đầu.
Tiêu Trần ngăn trở: “Dì Hà, chuyện này mặc kệ gì muốn báo cảnh sát, hay là giải quyết riêng. Chờ Phàm Phàm chính miệng nói, các gì lại xử lý.”
“Vì sao?” Hà phu nhân khó hiểu. Chiếu theo cách nghĩ của bà, hận không thể lập tức cho bảo mẫu hai bạt tay, dám đánh cháu nội bà.
“Dì nói không sai, Phàm Phàm rất nhát gan.” Tiêu Trần vỗ đứa nhỏ trong lòng, tiếc thương. “Nếu, Phàm Phàm nói cho ba mẹ, hoặc là nói với dì, bảo mẫu đánh bé. Bé hiện tại, hẳn là cũng giống Đình Đình, dám nói dám cười. Phàm Phàm như vầy, phải đi khám bác sĩ tâm lý, dì biết chứ?”
Tâm Hà phu nhân trầm xuống.
“Nhưng là, nếu bé có thể nói cho mọi người sự thật. Chỉ cần qua được ải này, Phàm Phàm chẳng khác nào tốt hơn phân nửa. Các dì sau này, lại cẩn thận quan tâm bé. Cháu nghĩ, khi bé lớn lên, chuyện này sẽ chậm rãi phai nhạt.”
Hà phu nhân nghẹn ngào bắt lấy tay Tiêu Trần: “Tiêu Trần, dì không biết nói gì cho phải. Nếu không có cháu, cháu nội của dì có lẽ xong rồi.” Hà phu nhân vung tay ngăn Tiêu Trần muốn nói, mắt hồng hồng nói: “Dì biết nặng nhẹ, cháu không cần khiêm tốn. Chuyện lớn như vậy, dì với ba mẹ Phàm Phàm chẳng hay biết gì. Cháu nhìn thấy Phàm Phàm mới nửa ngày, liền lo cho nó nhiều như vậy, dì thật sự không biết như thế nào cảm ơn cháu.”
Anh lúc nhỏ bị mẹ đánh mắng, là bà ngoại cứu anh. Nói thật ra, trong loại cảnh ngộ này, cho dù đơn giản có người vươn tay, chạm vào mình, đều là một loại an ủi. Anh có năng lực này, vì cái gì không cứu chứ? Tiêu Trần rút khăn giấy trên tủ đầu giường, mỉm cười nói: “Dì Hà, chỉ cần các người về sau quan tâm Phàm Phàm nhiều hơn. Chính là lời cảm ơn tốt nhất cho cháu.”
Hà phu nhân cả đời mạnh mẽ, từng đứng trên lầu năm mươi nhà cao tầng, chỉ điểm giang sơn. Bà chưa từng gặp qua, nam nhân ôn nhu vị tha như Tiêu Trần. Nguyên bản, bà cảm thấy Tiêu Trần ngàn tốt vạn tốt, vẫn là con dâu nữ tốt hơn. Chung quy, vẫn nói lời dễ nghe. Nhưng giờ phút này, bà không khỏi ghen tị với Khương Như. Đứa nhỏ thật tốt, đáng tiếc, không phải con rể nhà mình.
1h30 chiều, lão Côn ôm Tiêu Trần xuống lầu, đặt anh lên xe lăn. Phàm Phàm nắm áo khoác Tiêu Trần, một khắc không rời. Bé hiểu được, ca ca trước mắt là người tốt nhất.
“A—–! Bánh pudding! Em muốn ăn.” Diệu Diệu trên tay mang theo thỏ bông trắng, để Tiêu Trần đút ăn.
Đổng Đình há mồm, nuốt phần vốn đút cho Diệu Diệu. Chậc lưỡi nói: “Ăn ngon.”
“Bại hoại!” Diệu Diệu hất đầu qua một bên, tức giận bất bình.
Tiêu Trần buồn cười lắc đầu: “Đừng cãi, muỗng này cho Diệu Diệu.”
^_^ Diệu Diệu a ô một ngụm, ăn vô cùng vui vẻ.
“Thiếu gia, để tôi đút đi?” Từ bảo mẫu Hà gia, thuận thế muốn tiếp cận Phàm cục cưng.
Tiêu Trần đưa tay chặn lại. “Bọn nhỏ theo tôi rất tốt, chính cô tự ăn đi.”
“Như vậy sao được? Tôi phải chiếu cố tiểu thiếu gia.” Từ bảo mẫu nghiêm trang cự tuyệt.
Tiêu Trần cười nói: “Chính là, Phàm Phàm thích tôi đút bé.” Nói xong, múc một muỗng pudding, đưa tới miệng Phàm cục cưng.
Ánh mắt Từ bảo mẫu thẳng tắp nhìn chằm chằm Hà Phàm, nghiêm túc nói: “Lại đây với dì, dì đút con.”
Phàm Phàm nghe, thân mình nhỏ co rụt lại. Túm vạt áo Tiêu Trần, vẫn không nhút nhích.
Hà phu nhân hận không thể tiến lên đá vào chân Từ thị, nhưng sợ đả thảo kinh xà, âm thầm áp xuống lửa giận nói: “Tiêu Trần thích đút, cứ để cho cậu ấy đút là được rồi. Cô tranh cái gì?”
Từ bảo mẫu cảm giác, Hà Phàm từng chút thoát khỏi tầm tay mình. Không khỏi nóng lòng nói: “Phu nhân, không thể nói như vậy. Ba mẹ tiểu thiếu gia, đem bé giao cho tôi, tôi phải phụ trách.”
Phi! Phụ trách của cô, chính là đem đứa nhỏ đánh thành như vậy? Hà phu nhân, Khương Như biết sự thật trong lòng khinh thường.
“Cô là ai a? Dám nói với Tiêu ca ca như vậy?”
Từ bảo mẫu chợt thấy phía sau một đạo kình phong quất tới, lưng đau đớn một trận. Xoay người nhấc tay liền đánh, bị nam nhân cao lớn phía sau túm chặt tay.
“Duyên Duyên là tiểu hài tử, cô mắng một tiếng là được, còn thật thẳng tay đánh trả sao?”
“Xứng đáng!” Duyên Duyên hướng Từ bảo mẫu làm mặt quỷ.
“Duyên Duyên, sao sớm như vậy đã về?”
Duyên Duyên nghe được Tiêu Trần hỏi, lập tức xoay người đáp: “Duyên Duyên nhớ ca ca, gọi điện thoại cho ba đón em về.” Duyên Duyên cười tủm tỉm nhìn Khương Như nói: “Bà nội, phải thay con giữ bí mật. Không cần nói cho mẹ.”
“Được.” Khương Như cười đáp ứng.
Duyên Duyên thấy bên người Tiêu ca ca vây quanh nhiều đứa nhỏ, tuổi không sai biệt lắm so với mình như vậy, mất hứng. Bảo Kỉ Thi thả bé xuống, nhằm phía Tiêu Trần, đẩy Đình Đình Diệu Diệu ra. “Tiêu ca ca là của tớ.”
Đình Đình chống thắt lưng, tay phải ôm hổ bông, chu cái miệng nhỏ nhắn khó chịu nói: “Ca ca, cũng là của tớ.”
“Ca ca, anh không cần Diệu Diệu sao?”
Tiêu Trần nhìn quanh năm đôi mắt tha thiết, thầm nghĩ, rốt cuộc biết cảm giác ngũ mã phanh thay.
“Nguyên lai, có nhiều người như vậy, theo em giành Trần Trần a?”
Tiêu Trần đột nhiên bị ôm cổ, vội vàng quay đầu lại hôn môi đại nam hài nói: “Kỉ Tích, về rồi?”
“Ừm, may mắn về sớm. Nếu không, Trần Trần sẽ bị chia cắt.” Kỉ Tích nói giỡn: “Mấy đứa nghe, ca ca chính là của chú. Không cho giành với chú!”
“Chú út bá đạo!” Duyên Duyên huy quyền kháng nghị.
Diệu Diệu khó hiểu nói: “Ca ca vì cái gì là của chú?”
Kỉ Tích tâm tình tốt, kiên nhẫn giải thích. “Ca ca là vợ chú. Giống như ba mẹ mấy đứa ấy.”
Đình Đình hiểu rõ: “Ba mẹ cháu không thường cùng một chỗ. Lúc chú không ở đây, có phải có thể cho cháu ở cùng ca ca hay không a?”
“Đúng rồi!” Mấy tiểu quỷ theo sau gật đầu.
Mọi người vây xem nghe thấy đồng loạt cười. Cười qua đi, lại cảm thấy đứa nhỏ đáng thương, ba mẹ không thường cùng một chỗ, còn có cái gì niềm vui gia đình? Khó trách, thích Tiêu Trần ôn như vậy.
Đồng hồ treo tường điểm 5h30, nhóm phu nhân vốn định cáo từ. Tuy nhiên, đứa nhỏ giở trò xấu không đi. Chỉ phải lưu lại dùng cơm chiều, thẳng đến tàn tiệc, đứa nhỏ vẫn níu Tiêu Trần, không chịu rời đi.
“Để bọn nhỏ ngủ lại một đêm đi?” Khương Như khuyên nhủ.
Hà phu nhân sớm cùng Tiêu Trần thương lượng qua, không để ý bảo mẫu tranh luận, người đầu tiên gật đầu đồng ý.
Đổng phu nhân cùng bảo mẫu Đồng gia, hai người lôi kéo Đồng Đình đi.
Đình Đình ôm chặt lấy chân bàn, trừng mắt Phàm Phàm, thần tình ghen tị. “Vì sao nó có thể ở, con không thể?” Đình Đình hừ lạnh: “Con tuyên bố, hôm nay phải ở lại!”
“Con cho là, con là chủ tịch a?” Đổng phu nhân nhịn không được cười mắng.
“Ba nói. Chờ con lớn lên, chính là chủ tịch! Bà thích ứng trước đi!” Đình Đình một bộ dáng tiểu đại nhân, đá văng bảo mẫu muốn tiến sát lại.
Tiểu hải tử, biết học theo. Thử hỏi, ai có thể chống lại mấy cái kèn kêu la?
>_< Rơi vào đường cùng, chỉ có thể đại quân đoàn hạ trại Kỉ gia.
Ban đêm, đứa nhỏ lại ầm ĩ lên.
“Sao con phải ngủ với dì?” Diệu Diệu lá gan càng lúc càng lớn ra, mang theo thỏ trắng nhỏ nói: “Con muốn ca ca.”
“Tránh ra, con muốn trải đệm trong phòng ca ca ngủ!” Đình Đình một phen đẩy bảo mẫu nhà mình.
Duyên Duyên chỉ vào Diệu Diệu, Đình Đình nói: “Mẹ, bọn họ đều như vậy, sao con không thể ngủ trong lòng ca ca?”
Kết quả có thể nghĩ, tổ uyên ương của Kỉ Tích Tiêu Trần bị công phá. Hai lớn năm nhỏ, cùng chen lên giường lớn. Tiêu Trần để Phàm Phàm ngủ giữa anh với Kỉ Tích, Duyên Duyên cùng Đình Đình vì tranh đoạt, ai ngủ vị trí bên phải Tiêu Trần, đánh một trận. Bị Diệu Diệu một bên chiếm lĩnh tiên cơ.
Chiến tranh hôm nay, kết thúc trong đêm khuya. Trong hai tuần này, chúng tiểu quỷ đối với tranh đoạt vị trí trong lòng, làm không biết mệt.
Đáng nhắc tới là, Phàm Phàm thoát ly khỏi bảo mẫu mười ngày, nói với ba chuyện bị ngược đãi. Trừ bỏ số phận Từ thị đáng lo ngại, hết thảy đều vui mừng. Cha mẹ bọn trẻ, cũng bởi vì con cái lâu không về nhà, chính mình tỉnh lại. Cũng hứa hẹn một tuần ít nhất hai ngày, trải qua cùng con.
Đương nhiên, vị trí trong lòng Tiêu Trần, sớm không gì phá nổi. Bọn nhỏ thỉnh thoảng, khẩn cầu cha mẹ dẫn bọn nó đến Kỉ gia chơi. Một đám âm thầm thề, lớn lên muốn cưới ca ca làm cô dâu. Khó trách, Kỉ Tích qua nhiều ngày, vẫn vô duyên vô cố hắt xì.
Bất quá, lại nói, đứa nhỏ thật sự đáng yêu a!