Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 99: Tên khốn lắm miệng




Ngày hôm sau là cuối tuần, không có vụ án nào phải xử lý, Cố Tây Châu nghỉ phép, hắn ngủ một mạch đến lúc mặt trời lên đỉnh đầu vẫn không thèm rời giường.
Đến khi có người kéo rèm ra, ánh nắng chiếu vào cánh tay Cố Tây Châu, lúc này hắn mới dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, ngồi dậy.
Rèm cửa đương nhiên là bị quỷ kéo ra, Cố Tây Châu vốn định trêu chọc Cố Chi Chi hai câu, nhưng vì chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn há miệng mắc quai, cuối cùng lời trêu chọc nghẹn lại trong họng.
Rửa mặt xong, Cố Tây Châu đã nghe thấy tiếng chương trình thời sự từ phòng khách truyền đến, hắn nghiêng người nhìn ra phía bên ngoài, TV trong phòng khách đang bật, Cố Chi Chi đang xem thời sự.
Mãi cho đến bữa trưa, một người một quỷ mới nói với nhau câu đầu tiên trong ngày, vẫn là Cố Chi Chi đơn phương đưa ra "mệnh lệnh".
Cố Chi Chi: Đồ gà, đi vứt rác đi.
"Được được được, cậu nói gì cũng được hết." Cố Tây Châu không càu nhàu, xách rác đi xuống lầu, đi vào thang máy, Cố Tây Châu cúi đầu thoáng nhìn qua túi rác màu đen trong tay, mở ra liền phát hiện không thấy đống giấy đâu cả.
Vứt rác xong, tiếng chuông điện thoại của Cố Tây Châu vang lên, hắn nhấc máy, vội vàng nói hai câu với người bên đầu dây bên kia, sau đó vội vội vàng vàng về nhà, cầm chìa khóa nhà nói với Cố Chi Chi: "Phát hiện thi thể một người đàn ông ở bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại."
Cố Tây Châu nghe tên trung tâm thương mại, nhịn không được lắc đầu, trung tâm thương mại này hắn rất quen nha, chính là cái rụng cửa kính đè chết tên phạm nhân chạy trốn mà Cố Chi Chi đuổi theo kia.
Người sở hữu trung tâm thương mại này chính là Tư Dư, cũng không biết hiện tại Tư Dư thế nào, lúc trước thì cửa kính trung tâm thương mại rụng ra đè chết hai tên phạm nhân bỏ trốn, sau đấy thì đến vụ thi thể giấu trong xi măng, bây giờ lại là phát hiện tử thi trong trung tâm thương mại.
Cố Tây Châu lắc đầu, vừa lái xe vừa gọi điện thoại.
"Tút ----"
Người đàn ông anh tuấn nghe thấy chuông điện thoại của mình vang lên giữa cuộc họp, lấy di động ra khỏi túi quần, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, ngẩn ra một chút, khóe môi hơi câu lên.
Anh không coi ai ra gì, đi ra ngoài nghe điện thoại: "Alo, sao thế?"
"Sao, vừa mới đó đã có việc cần anh hỗ trợ rồi à?"
Cố Tây Châu cười nhạo một tiếng, điện thoại của hắn có kết nối bluetooth với hệ thống trên xe, vừa lái xe vừa trả lời Tư Dư ở đầu dây bên kia: "Tôi là loại người đó sao? Cần anh hỗ trợ mới gọi?"
"Chính là em."
Nghe đối phương đáp trả không chút khách khí, Cố Tây Châu bất đắc dĩ nói, "Anh nói gì thì chính là cái đó. Tôi vừa nhận được báo án, trung tâm thương mại của anh xảy ra chuyện, anh biết không?"
Cố Tây Châu nói xong, phía bên kia rất lâu sau vẫn không thấy đáp lời, hắn thầm nghĩ trong lòng: Xem ra Tư Dư hẳn là chưa biết chuyện này.
"Có một người chết," Cố Tây Châu nói, "Tôi nói này, anh nói vận khí của anh không đến nỗi nào, nhưng sao tôi cảm thấy từ khi tôi quen anh đến giờ, tôi chưa thấy anh may mắn ở đâu luôn ấy."
"Lần đầu tiên gặp mặt là tấm kính đè chết hai người, lần thứ hai là nơi công ty kiến trúc dưới danh nghĩa của anh xây dựng phát hiện thi thể giấu trong xi măng, lần này thì trực tiếp ngay tại bãi đỗ xe ngầm có một người chết."
Bên cạnh cửa sổ sát đất, người đàm ông tóc đen đưa tay sờ sờ đầu mũi, đối với những sự kiện chết người Cố Tây Châu kể cũng không để tâm lắm, anh lơ đãng nói: "Em không nói tôi cũng không nhận ra đâu, tôi phát hiện từ khi gặp được em, tôi cứ luôn xui xẻo như vậy."
"Đm." Cố Tây Châu cạn lời, "Mặc kệ anh."
Nghe thấy tiếng ngắt máy, Tư Dư cất di động, không quay lại phòng họp, để một đống giám đốc bộ phận chuẩn bị trình bày với anh bơ vơ, quay ra nhìn nhau cả lượt.
Đại boss của tôi ơi, đây là tình huống gì vậy chứ?
Cố Tây Châu lái xe như bay đến mục tiêu, trung tâm thương mại này nằm trên một con đường sầm uất, xung quanh nườm nượp người đến người đi, bên ngoài trung tâm thương mại còn có người đang mua sắm, đèn đóm huy hoàng không nói, toàn bộ trung tâm thương mại tràn ngập một loại cảm giác hùng vĩ.
Ở nơi như thế này vậy mà lại xuất hiện một khối thi thể.
Lúc Cố Tây Châu đến nơi, người trong đội cảnh sát hình sự đã đến được một lúc lâu, Phương Chấp đang giữ một người đàn ông mặc quần áo hưu nhàn, trong tay cầm giấy bút lấy lời khai.
Cố Tây Châu nhấc dải băng cảnh báo, bước vào, Hướng Nguyên liền nói: "Tới rồi?"
Cố Tây Châu gật đầu hỏi: "Tình hình hiện tại sao rồi?"
"Trên người nạn nhân có hai vết dao, một cái cắt ngay cổ họng làm nạn nhân không thể phát ra âm thanh, một dao trực tiếp đâm thủng sau gáy, thủ pháp giết người của hung thủ rất gọn gàng, toàn bộ quá trình chỉ dùng không đến một phút, tôi cho rằng đây không phải lần đầu hung thủ thực hiện hành vi giết người." Hướng Nguyên cũng là lần đầu thấy thủ pháp giết người sạch sẽ lưu loát đến vậy, bổ sung, "Còn có hung khí mà hung thủ sử dụng là một con dao gọt hoa quả cực kì bình thường, muốn dựa vào hung khí để tìm hung thủ căn bản là không thể nào."
"À, đúng rồi," Hướng Nguyên tiếp tục bổ sung, "Trên con dao gọt hoa quả không có bất kì dấu vân tay nào, hẳn là lúc gây án hung thủ có đeo găng tay."
Nghe vậy, Cố Tây Châu nhàn nhạt liếc nhìn một cái, đeo găng tay, đi đến bên cạnh ô tô của nạn nhân.
Là một chiếc Audi, hiển nhiên là điều kiện kinh tế của chủ xe không tồi.
Cố Tây Châu tinh tế đánh giá thi thể bên trong.
Nạn nhân ngồi ở ghế lái, máu chảy đầm đìa từ cổ xuống, tây trang ướt sũng máu, phía trong xe như thể vừa trải qua một cơn mưa máu, trên cửa kính ô tô toàn là máu phun ra từ cổ nạn nhân.
Anh ta há hốc miệng, dường như muốn nói cái gì đó trước khi chết, nhưng cuối cùng cũng chẳng kịp nói ra điều gì đã bị người ta sát hại.
Đối với cảnh sát mà nói, thi thể như vậy cũng không tính là đáng sợ, cách thức tử vong cũng không tính là kinh khủng nhất, nhưng thủ pháp lưu loát sạch sẽ của hung thủ làm bọn họ cực kì lưu tâm.
Hung thủ hành động ở nơi phố xá sầm uất, thủ pháp giết người lại sạch sẽ lưu loát.
Hung thủ là sát thủ chuyên nghiệp, hoặc có thể là phạm nhân giết người hàng loạt đào tẩu.
Cố Tây Châu bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, hắn rũ mắt nhìn cổ của thi thể.
Lúc hắn lui về phía sau thì phát hiện ra ổ khóa hàng ghế sau cùng bên với ghế lái có dấu vết bị cạy, hẳn là hung thủ trước tiên tìm xe của nạn nhân, cạy khóa hàng ghế sau, vào đó ẩn nấp chờ nạn nhân trở về xe, thì trực tiếp ra tay.
Hung thủ không chỉ có thủ pháp chuyên nghiệp, ngay cả cạy khóa của hông cũng như vậy, cứ cho là không phải sát thủ chuyên nghiệp thì hẳn cũng là tội phạm dính đến mạng người. Cố Tây Châu nghĩ đến đây liền cảm thấy to cả đầu, tòa trung tâm thương mại này có phải là có độc không thế? Lần tước thì cả tấm kính rơi xuống đè hết hai tội phạm đang chạy trốn, lần này lại còn có thể gặp loại chuyện này ở bãi đỗ xe?
Cố Tây Châu xoay người mở cửa ghế sau, không khác biệt lắm so với những gì hắn suy nghĩ, khóa cửa đã bị cạy, căn bản không cần dùng chút lực nào, hắn đảo mắt nhìn qua, một con dao gọt hoa quả đặt ngay trên hàng ghế bọc da.
Cố Tây Châu quay người tìm Phương Chấp. Cậu đang ở bên kia lấy lời khai của người báo án.
Người báo nguy chính là chàng trai trẻ tuổi mặc quần áo hưu nhàn mà Cố Tây Châu nhìn thấy lúc mới tiến vào, đứng cách đó một đoạn là một cô gái, cô gái này đứng rất xa, cả người run bần bật.
Lúc này, chàng trai đang miêu tả tình huống lúc đó cho Phương Chấp: "Hôm nay tôi có hẹn ăn cơm với bạn gái ở đây, sau khi chúng tôi dùng bữa xong, đi thang máy xuống hầm, tìm được chỗ để xe của mình, chiếc xe chéo chéo phía đối diện kia chính là xe của tôi.
"Vốn dĩ tôi cũng không để ý, chính là bạn gái tôi nhìn thấy, cô ấy vừa ngồi vào xe liền chỉ vào chiếc AÚc Dươngi đối diện, nói kính xe sao cứ kì kì, cứ như là có máu vậy... Cô ấy nói thế tôi mới để ý tới cửa kính xe có vài vết máu liền xuống xe đi qua muốn xem xét tình hình một chút, ai ngờ...
"Quỷ biết chuyện gì xảy ra! Dù sao tôi đến đó mới thấy, thấy một người cả người toàn là máu, làm tôi sợ muốn chết!"
"Cậu thường xuyên đến đây sao?" Cố Tây Châu hỏi.
"Đúng vậy, mấy cửa hàng tốt tốt một chút ở khu này đều ở quanh đây," Chàng trai giải thích, "Muốn mua hàng xa xỉ gì đó cũng chỉ có tòa này mới có, các nơi khác không có đâu, bạn gái tôi thích nơi này, cho nên chúng tôi thường xuyên tới."
Cố Tây Châu nhướng mày, "Lúc phát hiện thi thể, xung quanh chỗ này trừ hai người ra còn ai nữa không?"
Chàng trai suy nghĩ chốc lát, sau đó lắc đầu, "Tôi không thấy có ai cả, lúc ấy tầm 12 giờ, đa số mọi người đang ăn trưa trong trung tâm thương mại, dưới bãi đỗ xe thì tôi không để ý lắm, để tôi hỏi bạn gái một chút."
Chàng trai chỉ cô cái mặc bộ váy liền thân màu hồng phấn đang đứng ở xa xa, sau khi đi qua cậu chàng nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô, nói mấy câu xong, quay lại xác nhận với Cố Tây Châu là hai người bọn họ đều không thấy ai.
Hỏi rõ ràng tình huống xong, Phương Chấp cảm thấy không có điểm nào đáng ngờ, ghi lại thông tin của hai người xong, theo phản xạ quay qua nhìn Cố Tây Châu, Cố Tây Châu tiến đến viết một tờ giấy đưa cho đối phương, nói: "Cảm ơn các vị đã hỗ trợ, nếu như nhớ ra manh mối nào nữa, xin hãy liên hệ với chúng tôi."
"Được." Chàng trai nhận tờ giấy, liếc nhìn số điện thoại trên đó nhưng không lưu lại, ôm vai bạn gái đi ra ngoài.
Tiễn người xong, Cố Tây Châu lại quay lại quan sát thi thể một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía camera hồng ngoại ở một góc xa, đã hiểu được cơ bản tình hình lúc đó, việc còn lại cũng chỉ có đến phòng điều khiển.
"Rốt cuộc cậu giám sát cái kiểu gì đấy? Hả? Sao lại để xảy ra chuyện lớn như vậy?" Một người đàn ông trung niên nổi giận đùng đùng với một người mập mạp đứng đối diện.
"Thực sự xin lỗi, Úc tổng, chỉ là nhất thời sơ sẩy... Chúng tôi đã gọi người đến xem, quá trình giết người còn không đến một phút, không ai chú ý..."
"Không chú ý? Cậu nghĩ tôi mời các cậu đến để làm cái gì? Để ăn không à?"
"Lúc ấy vào đúng giờ cơm trưa, trung tâm thương mại lúc nào cũng có người ra vào, ai biết người mặc đồ đen, đeo khẩu trang đó lại đi vào để giết người đâu?"
"Cậu giải thích với tôi bây giờ thì có ích gì sao?" Người đàn ông được gọi là Úc tổng kia phát hỏa đấm vào tường, "Tôi nói cho cậu biết, đại boss đã biết chuyện trung tâm thương mại có người chết rồi đấy."
"Cũng không biết là tên khốn nạn nào lắm miệng nói cho đại boss... tốt nhất đừng để tôi biết, nếu không tôi..." Úc Dương xoa xoa đỉnh đầu vốn chả có mấy tóc, thở phì phì.
"Vốn dĩ vấn đề không lớn, nhưng mà hiện tại đã bị đại boss biết được, chúng ta chắc chắn có người xui xẻo!"
"Anh ta đến cả cuộc họp ở công ty con cũng không thèm tham gia nữa, giờ đang trên đường tới đây, lần này khẳng định phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm cho chuyện này."
Bốn quản lý cao cấp của trung tâm thương mại đang nói chuyện thì nhìn thấy Phương Chấp mặc cảnh phục cùng với Cố Tây Châu mặc thường phục thì tức khắc thu hồi cảm xúc, người đàn ông được gọi là Úc tổng thập phần lễ phép dò hỏi: "Đồng chí cảnh sát, có gì yêu cầu chúng tôi làm ư? Chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp điều tra với các vị."
Ngữ khí của vị tổng giám đốc mà Tư Dư mới mời về này thực thành khẩn, có thể thấy được ông ta thật lòng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Cố Tây Châu liếc mắt nhìn ông ta, thuận miệng nói: "Trước tiên đưa chúng tôi đến phòng điều khiển đi."
"Cái này... Chờ một chút, tôi cần phải chờ luật sư của tập đoàn chúng tôi tới đây..."
"Không được." Cố Tây Châu lạnh nhạt nói, "Tôi không có thời gian chờ các ông xử lý dư luận hay đùn đẩy trách nhiệm, tôi yêu cầu xem hình ảnh theo dõi ngay lập tức."
"Chuyện này..." Úc Dương khó xử nói, "Luật sư của tập đoàn chưa tới đây, tôi thật sự không dám tự mình chủ trương."
Cố Tây Châu nhướng mày nhìn ông ta, hiển nhiên không định chờ luật sư đến, Úc Dương còn nói thêm, "Tôi gọi điện cho luật sư của tập đoàn trước, hỏi anh ta một chút, tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này."
"Ông vừa nói đại boss của các ông sắp tới?" Cố Tây Châu liếc Úc Dương một cái, hắn đặc biệt muốn nói cho Úc Dương, hắn chính là kẻ lắm miệng đó đấy...
"Đúng vậy."
Cố Tây Châu hỏi: "Đại boss mà ông nói là Tư Dư?"
Úc Dương nghe thấy Cố Tây Châu nói ra tên Tư Dư, ngẩn ra một chút, theo phản xạ gật đầu, "Đúng vậy, vị cảnh sát này, anh quen biết ông chủ của chúng tôi sao?"
Cố Tây Châu lấy điện thoại ra gọi cho Tư Dư, âm thanh vừa vang lên được vài tiếng điện thoại đã bị ngắt.
Cố Tây Châu: "......" Đây là cái tật xấu gì chứ?
Hắn vừa nghĩ vậy thì thấy một chiếc Maybach màu đen lái đến, dừng trước mặt hắn, người bước xuống dùng giọng nói rõ ràng, mang theo một chút khàn khàn, nói: "Đừng gọi nữa, tôi tới rồi."
"Sao anh lại đến đây?" Cố Tây Châu hỏi.
"Tôi ở ngay gần đây đúng lúc em gọi," Đôi mắt thâm thúy của Tư Dư nhìn hắn, nói: "Vừa khéo hôm nay tôi ở bên này nghe một công ty khác báo cáo, cách đây không xa lắm."
"Nên tôi đến đây xem tình hình, em cần bọn họ hỗ trợ gì, cứ nói thẳng." Tư Dư vừa dứt lời, Cố Tây Châu liền cảm nhận được có một ánh mắt đang dừng trên người hắn.
Úc Dương nhìn về phía Cố Tây Châu, cười còn khó coi hơn cả khóc: Đây chính là tên lắm miệng kia! Sợ là bát cơm này của ông khó giữ rồi!
Cố Tây Châu hào sảng liếc hắn một cái, còn cười đáp lại, "Đi thôi, đại boss của các ông đã lên tiếng rồi, đưa chúng tôi lên đi."