Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 93: Vòng quay ngựa gỗ




"Ngươi có thể buông tay ra không?" Nó chỉ chỉ bàn tay Cố Tây Châu đang ấn đầu nó xuống, "Ta thật sự rất rất đau, ngươi phải buông ta ra ta mới có thể đưa ngươi đi chen hàng chứ."
"Ờ." Cố Tây Châu nhìn chằm chằm con quỷ, "Mi sẽ không bỏ chạy đúng không?"
"Không, không đâu, ta là nhân viên công tác của công viên giải trí, không thể rời bỏ cương vị, rời bỏ cương vị sẽ vĩnh viễn không được chết......"
"Mi muốn chết như vậy, để ta đánh chết không phải nhanh hơn sao?" Cố Tây Châu hơi nhướng mày hỏi.
"Quỷ có thể đánh quỷ, nhưng ngươi không đánh chết được ta, đây là quy tắc, nhân viên công tác trong công viên giải trí sẽ không chết." Nói rồi gương mặt còn một nửa của nó trở nên căm giận bất bình, "Vì sao du khách được chết, bọn ta lại không được.... Aizzz...."
"Ồ? Đánh không chết, ta đây thử xem."
Bịch---
Theo âm thanh phát ra kia chính là một đấm rơi xuống mặt con quỷ, mọi thứ xảy ra quá nhanh, con quỷ còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đánh thêm một trận tơi bời, nó đờ đẫn cả người.
Cố Tây Châu phát hiện con quỷ này cũng giống con quỷ có tiếng xiềng xích trên người, hắn với mới có ý tưởng giết nó, vừa mới động sát tâm liền phải chịu lực cản trở quỷ dị từ thế giới này.
"Ngươi đừng đánh nữa.....Huhuhu... Ta chỉ là một con quỷ bình thường thôi mà..." Nó khóc nức nở, ngữ khí vô cùng đáng thương: "Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì chứ?"
Nỗi sợ ập đến, nó cảm thấy cực kì bất lực, chỉ đau mà không chết được, nó chỉ có thể ngao ngao kêu gào thảm thiết!
Cố Tây Châu đã thử vài lần, phát hiện chỉ cần hắn muốn giết con quỷ này sẽ phải chịu trói buộc, nhưng mà trên người nó không có tiếng xiềng xích loảng xà loảng xoảng, hắn nhắc nhở con quỷ một phen: "Cận thận đừng có ăn nói lung tung với người khác, chút nữa đi ra ngoài biết phải nói thể nào chưa?"
"Hả! Nói, nói cài gì?"
Cố Tây Châu nhìn bộ dáng ngây ngốc của con quỷ, giơ tay vỗ vỗ gương mặt nó, nói: "Ta chưa từng đánh mi, ta chỉ cho mi xem vé VIP của ta, ngươi thấy vé này liền đồng ý cho ta chen hàng, hiểu chưa?"
"......À." Con quỷ có chút mông lung, nó đứng lên, trộm liếc nhìn bộ não chính mình rớt trên mặt đất, rất muốn nhặt lên, lúc nó chết đã không hoàn chỉnh rồi, tốt xấu gì cũng phải để lại bộ não cho nó chứ!
"Cái kia... Ta có thể nhặt lên xong rồi đi cùng ngươi ra ngoài được không?" Con quỷ sợ hãi liếc nhìn Cố Tây Châu, chỉ cái đống không thể miêu tả nổi trên mặt đất, dè dặt hỏi.
Cố Tây Châu buông tay ra, khẽ gật đầu.
Được Cố Tây Châu cho phép xong, con quỷ nhanh tay lẹ chân nhặt khốt óc nát thuộc về mình lên, nhét lại vào trong đầu.
Có đầu óc thật là tốt.
"Đi thôi," Cố Tây Châu liếc mắt nhìn con quỷ một cái, "Đi nhanh."
Ở bên ngoài, Tư Dư nhíu mày, nhìn hàng dài xếp hàng trước mặt, Cố Tây Châu đi đã 7-8 phút chưa trở về, anh đã có phần sốt ruột, đúng lúc đang tự hỏi có nên tạm thời rời khỏi hàng đi đến chỗ nhân viên công tác hay không thì thấy một con quỷ đội mũ, mặc quần áo lao động màu lam đi ra từ bên trong, đi phía trước nó là Cố Tây Châu.
"Uhmmmm, ta đã nghe vị tiên sinh này giải thích tình hình rồi, các ngươi có vẻ là những vị khách có việc gấp, các ngươi mua vé VIP đúng không?"
Mã Kỳ thấy con quỷ thì ngẩn ra một chút rồi lập tức móc vé vào cửa để ở túi áo sơ mi ra: "Đúng vậy, chúng tôi có vé VIP, chúng tôi có việc gấp, tham quan xong phải rời đi ngay!"
Mặt con quỷ lạnh tanh, gật đầu, hơn nữa còn làm động tác mời: "Mời các vị đi theo ta."
A Kha nhìn thấy một màn này, cả người ngẩn ra, lúc này mới để ý thấy vé vào cửa trong tay Mã Kỳ không giống vé của bọn họ, cô cùng bạn đồng hành của mình liếc nhìn nhau, lại nhìn hàng dài rồng rắn xếp hàng, gấp giọng hỏi: "Chúng tôi cũng đên cùng bọn họ! Có thể đi cùng chứ?"
Con quỷ nhìn chằm chằm A Kha, sau đó yên lặng quay đầu nhìn Cố Tây Châu, đôi mắt cá chết trừng lớn sắp rớt cả ra ngoài, ý muốn hỏi lại: Đại ca, những người này đi cùng ngài ư?
Cố Tây Châu cũng liếc nó, gật gật đầu.
"Ồ, cùng nhau à, được, các ngươi cũng đi cùng ta đi," Nhận được ánh mắt của Cố Tây Châu, nó trầm mặc một lát, "Đi thôi đi thôi, đều đi cùng ta cả đi."
Mấy người xung quanh cũng quây lại, nhao nhao nói rằng họ đều đi cùng nhau tới đây, Cố Tây Châu cũng không phản bác.
Cố Tây Châu thấy Tư Dư đứng phía sau, lộ ra thần sắc nghi hoặc, hắn thò lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Mấy con quỷ ở cửa giết người vì bọn họ chen hàng, bây giờ nó giúp bốn người chúng ta chen hàng còn hợp tình hợp lý, dù sao chúng ta cũng có vé VIP, nhưng nó lại đồng ý cho cả những người khác nữa..." Tư Dư cảm thấy có chút không hiểu nổi, 'Cảm giác cái này không phù hợp với thói quen của thế giới nhiệm vụ cho lắm."
"Ha ha, chẳn hẳn là bởi thế giới này tương đối đặc thù ha, không phải ai cũng có chỉ số thông minh cao như anh, có thể đoán được là còn có vé VIP!"
Cố Tây Châu hihihaha đánh trống lảng qua chủ đề này, lấy vé VIP ra, nhướng mày nói: "Bé trai kia ngồi xe đụng rồi, anh nhìn mặt sau vé xem, lại có thêm một hạng mục."
Tư Dư không tỏ vẻ gì, đưa tay xoa cằm, nói: "Đợi tất cả mọi người lên được vòng quay ngựa gỗ xem tình hình thế nào đã rồi nói tiếp."
Con quỷ mặc quần áo lao động màu xanh lam ấn một cái nút, vòng quay ngựa gỗ mộng ảo dừng lại, quỷ ngồi trên ngựa gỗ bước xuống, dường như cảm thấy vòng quay ngựa gỗ này có chút tẻ nhạt vô vị, bày ra vẻ mặt tiếc nuối.
Mấy con quỷ xếp hàng phía sau bình thản ngoài dự tính với việc có người chen hàng.
Bọn họ chỉ còn 31 người ở đây, mà một lượt chỉ có thể để 18 người lên vòng quay ngựa gỗ, nghĩa là 13 người cuối cùng nhất định phải ngồi cùng 5 con quỷ, đương nhiên là có người không muốn ngồi cùng với quỷ.
Cố Tây Châu vừa bước được hai bước đã thấy không ít người vội vôi vàng vàng lách vào.
"Đm, bọn họ đây là có ý gì! Rõ ràng là dùng vé VIP của chúng ta, vậy mà lại không cho chúng ta lên trước!" Mã Kỳ nhìn chằm chằm 18 người dẫn đầu chen chúc đi vào, nhịn không được oán giận một câu.
Tư Dư không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn 18 người ngồi trên ngựa gỗ, nói: "Không sao hết, bọn họ ngồi trước cũng có thể giúp chúng ta thử xem có nguy hiểm gì hay không."
Mai Tiêu nãy giờ vẫn luôn theo sát bọn họ, nhỏ giọng nói: "Cái này thì có thể có cái gì nguy hiểm, vừa nãy bao nhiểu quỷ ngồi rồi, chúng nó đều đi xuống không sứt mẻ gì, cũng chả phải là ngồi tàu lượn siêu tốc."
Con quỷ ấn nút khởi động xong, yên lặng đứng một bên.
Tiếng nhạc vui vẻ bật lên, có điều không giống bài hát vừa nãy, là đoạn đầu <Thư gửi Elise>, Cố Tây Châu vốn đang không để ý lắm lại nghe thấy Tư Dư nhỏ giọng nói một câu: "Chú ý quan sát."
Cố Tây Châu nghe vậy, ánh mắt theo đó dừng lại trên vòng quay ngựa gỗ màu hồng phấn, trong lúc hắn đang nghĩ chưa có hình ảnh khủng bố kinh người nào xuất hiện thì âm nhạc dần dần kết thúc, nhóm tiếp theo tiến vào, đột nhiên mấy con ngựa gỗ tựa như có sinh mệnh, chúng quay đầu mở miệng ăn tươi nuốt sống người đang cưỡi trên lưng chúng!
"A ------"
Đối lập với tiếng người chơi gào thét chói tai, nhóm quỷ xếp hàng quanh vòng quay ngựa gỗ nhón chân, vẻ mặt mong chờ có thể được ngồi lên đó!
Âm thanh gặm nuốt xương cốt, máu và thể dịch chảy từ miệng ngựa gỗ xuống, vũng máu đọng dưới chân chúng như một minh chứng rằng chỉ mới nãy thôi, chúng vừa ăn thịt người.
Mã Kỳ há miệng thở dốc, hít hà một hơi, bắt đầu cảm thấy may mắn mình không có trong nhóm đầu tiên ngồi ngựa gỗ!
Diệp Xu lạnh lùng nhìn 11 người may mắn còn lại, trên vòng quay ngựa gỗ vừa nãy có 7 người bị ăn thịt, sắc mặt cô không tốt lắm, lúc này lại nghe tiếng nhân viên công tác thúc giục, nói: "Đến các ngươi rồi, đi lên đi!"
Diệp Xu đi lên trước, hạ giọng nói: "Chọn con ngựa đã ăn thịt người! Ăn xong rồi, không đói nữa!"
Cố Tây Châu quay đầu liếc nhìn Diệp Xu rồi lại nhìn Tư Dư, thấy Tư Dư gật đầu với hắn, chứng tỏ Tư Dư đồng ý với những gì Diệp Xu nói, Cố Tây Châu khẽ gật đầu, Mai Tiêu bên cạnh cũng nghe thấy Cố Tây Châu bọn họ nói chuyện, âm thầm ghi tạc trong lòng.
Vị trí của bọn họ vốn dĩ là ở phía sau, đám người đi lên xong đều đến bên cạnh con ngựa không ăn thịt người, có điều bọn họ đều không ngồi lên ngựa, đến lúc bốn người có vé VIP bọn họ đi lên xong, tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng dừng trên người bọn họ.
Bốn người Cố Tây Châu, Mã Kỳ, Diệp Xu, Tư Dư lập tức đi đến trước con ngựa gỗ có máu. Thấy động tác của bốn người bọn họ, có người nhanh chóng phản ứng, ngồi thẳng vào con ngựa gỗ có máu.
Có người muốn cướp vị trí của Cố Tây Châu bị hắn trực tiếp quăng qua vai ném xuống đất. Mã Kỳ cũng gặp phải tình huống tương tự. Tư Dư dường như không quá để ý đến mình ngồi đâu, bị người ta đoạt anh cũng lười nói nhiều, chỉ nhàn nhạt quan sát người đàn ông tóc vàng đó.
Một người đàn ông cao to thấy Diệp Xu là phụ nữ liền đi qua đẩy Diệp Xu ra đoạt lấy chỗ ngồi. Diệp Xu căn bản không phải là đối thủ của anh ta, mấy con ngựa đã ăn thịt người đã bị 6 người chiếm lấy, còn một con còn lại thì có một con quỷ đứng cạnh. Mã Kỳ khó xử nhìn Diệp Xu, nói với cô: "Cô ngồi chỗ tôi đi."
"Nhưng mà...."
Mã Kỳ nhìn cô, "Không phải cô muốn sống à? Tôi không hy vọng sau khi ra khỏi đây liên có một người phụ nữ nhảy lầu tự sát, gây phiến toái cho cục cảnh sát chúng tôi!"
Mã Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo, kiên quyết đổi chỗ của mình cho Diệp Xu.
Không có ai tranh chỗ của Cố Tây Châu, có điều hắn thấy Tư Dư không có chỗ, hẳn là mấy con ngựa gỗ đó muốn ăn hắn còn phải mất ít nhiều công phu, vị trí này thật ra có thể nhường cho Tư Dư.
"Anh tới ngồi chỗ tôi nè!" Cố Tây Châu nói với Tư Dư.
Nghe Cố Tây Châu nói, Tư Dư hơi nhướng mày, khóe môi gợi lên một độ cong đẹp mắt, xua tay với hắn: "Em ngồi đi, tôi chọn chỗ khác."
Cố Tây Châu nhíu mày, thấy Mã Kỳ cũng đang đi chọn ngựa giống Tư Dư, hắn vẫy tay với Mã Kỳ, "Sếp ơi lại đây nhanh, ngồi chỗ của tôi này."
Mã Kỳ ngẩn ra, có chút không tưởng tượng nổi, hỏi: "Vậy cậu phải làm sau? Cậu ngồi đâu?"
"Anh mau ngồi xuống kẻo lại có người cướp mất," Cố Tây Châu chỉ chỗ bị quỷ chiếm lấy, nói, "Tôi ngồi đó!"
Sau khi nhường vị trí cho Mã Kỳ xong, Cố Tây Châu đi đến chỗ bị quỷ chiếm mất kia, những người còn chưa tìm được chỗ chỉ thấy Cố Tây Châu cúi người nói với con quỷ kia mấy câu, nó liền đứng lên nhường chỗ.
Cố Tây Châu vỗ vỗ bả vai con quỷ kia, hạ giọng nói: "Yên tâm, ngồi xuống chỗ kia đi, đảm bảo chết sớm đầu thai sớm!"
Con quỷ du khách kia hoài nghi nhìn Cố Tây Châu một cái, nửa tin nửa ngờ đi đến chỗ mà Cố Tây Châu chỉ, ngồi xuống.
"Tư....."
Cố Tây Châu còn chưa dứt lời đã bị Tư Dư chặn lại: "Chính em ngồi vào đó đi, 11 con còn lại cũng có con không ăn thịt người. Dựa vào đầu óc của em, tôi sợ em không phán đoán được."
Cố Tây Châu: "......"
Cố Tây Châu ngồi lên lưng ngựa, oán giận nhìn chằm chằm bóng dáng Tư Dư -----
Sao miệng người này lại độc như vậy chứ!
Bọn họ còn 6 người chưa có chỗ, Tư Dư cũng không lập tức tìm ngựa ngồi xuống, anh đứng giữa mấy con ngựa, tự ngẫm, những người khác lục tục chọn ngựa gỗ ngồi xuống ở những phút cuối cùng, chỉ còn một người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm Tư Dư, dường như muốn xem xem Tư Dư chọn con nào!
Cuối cùng chỉ còn lại hai con ngựa gỗ, vào thời điểm quyết định, Tư Dư dừng trước một con ngựa gỗ, người đàn ông này sải chân bước nhanh đến ngồi trước.
Tư Dư liếc mắt nhìn hắn ta, không nói lời dư thừa, trực tiếp từ bỏ chỗ ngồi đó.
Mười giây cuối cùng, anh đi đến trước mặt con quỷ, cúi người nói mấy câu với nó giống như Cố Tây Châu, con quỷ kia lại nhường chỗ của mình.
Sau khi trao đổi với quỷ xong, Tư Dư nhàn nhạt nói với người đàn ông vừa đoạt chỗ với anh: "Chúc anh may mắn, kỳ thật ban nãy tôi định nói với anh hai con ngựa còn lại đều không thể ngồi."
Người đàn ông đoạt chỗ nghe vậy, mặt thoắt cái trắng bệch, hoảng sợ chất vấn: "Mày, mày có ý gì?"
Hắn ta vừa dứt lời, vòng quay ngựa gỗ đã khởi động, tiếng nhạc lại vang lên giống như ban nãy.
Đúng lúc tiếng nhạc dừng lại, Mã Kỳ theo bản năng nhắm mắt, máu tươi nóng hổi bắn lên mi mắt hắn, đồng thời hắn có thể nghe thấy tiếng cắn nuối xương cốt rõ ràng xung quanh!
Mười ba người chết một, năm quỷ chết bốn!
Chỉ có năm con ngựa đói tương ứng với năm con quỷ, chỉ là có một con quỷ xui xẻo cùng với một người xui xẻo chọn sai chỗ, vốn dĩ bọn họ đều có thể toại nguyện!
Trước khi rời khỏi vòng quay ngựa gỗ, không hiểu sao trên mặt đất có thêm môt tờ giấy, Cố Tây Châu nhìn kỹ, tờ giấy kia có vẻ là bài tập về nhà của học sinh tiểu học.
Tư Dư tiện tay nhặt giấy vở lên, đứng ở ngoài vòng quay ngựa gỗ giơ lên xem kĩ càng, làm lơ ánh mắt của mọi người xung quanh.
Cố Tây Châu đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: "11 con ngựa còn lại, rốt cuộc sao anh biết được con nào đói bụng con nào không?"
Ánh mắt Tư Dư chăm chú nhìn tờ bài tập về nhà, lơ đãng nói: "Nhìn tai nó ấy, bảy con ngựa ăn thịt người lỗ tai dựng lên hướng về phía trước, lúc ngựa thoải mái sẽ dựng tai, mà ăn no thì chắc chắn là thoải mái rồi."
Lúc này ngoại trừ mấy người Cố Tây Châu, ánh mắt những người khác nhìn Tư Dư đều thay đổi, e dè, khiếp sợ.
Bởi vì người chết duy nhất chính là người cuối cùng tranh chấp với Tư Dư, lời Tư Dư nói lúc cuối hiển nhiên có ý là anh đã biết hết, nhưng không nói cho kẻ đoạt chỗ kia.
"Mọi người đều là cùng một đội... Như vậy... Không tốt lắm đi?" Có người nói, ánh mắt nhìn Tư Dư có ý trách cứ.
Diệp Xu cười lạnh một tiếng: "Sao mà không tốt? Tôi thấy anh ta ích kỉ vậy, chết cũng tốt! À, ban nãy có người cướp chỗ của tôi, sao các người không giúp tôi khiển tránh anh ta, bắt anh ta trả chỗ cho tôi? Bây giờ biết nói rồi à? Tôi còn tưởng các người câm hết rồi cơ!"
"Cướp chỗ ngồi phải chết, xứng đáng!" Cố Tây Châu lạnh lùng nhìn mấy người đó, nói tiếp: "Các người tốt nhất là im miệng cho tôi, ăn nói tử tế thì hiện tại chúng ta còn tính là hợp tác, còn nếu các người cảm thấy bạn đồng hành của tôi quá đáng, các người có thể rời đi, tự mình xếp hàng!"
Cố Tây Châu dứt lời, nháy mắt mọi người lặng ngắt như tờ.
Ai có thể tách khỏi bốn người bọn họ chứ, cả đoàn chỉ có 4 vé VIP có thể chen hàng chơi các trò chơi trong công viên giải trí, không có bọn họ, mọi người chỉ có thể tuyệt vọng xếp hàng chờ đợi!
A Kha quan hệ với bọn họ không tệ lắm đứng ra giảng hòa: "Rồi, rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa, trước tiên chúng ta xem xem tờ giấy kia viết cái gì đi! Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời khỏi đây, mọi người nói đúng không?"