Hai người ngồi xổm dưới bệ cửa sổ như chim sẻ sợ cành cong, run run.
"Ý anh là chỉ cần có liên quan đến vụ mất tích của Hà lão thái đều sẽ thành mục tiêu của nó ư, nhưng tôi nhớ là mọi người trong thôn đều từng ăn thịt đó mà nhỉ." Cố Tây Châu nhướng mày, làm động tác cắt cổ, "Vậy có khi nào ngày mai tất cả mọi người trong thôn sẽ đều...."
Tư Dư: "Sẽ không chết hết đâu, ít nhất Từ Hạo sẽ không chết."
"Hắn?"
Tư Dư: "Động não một chút đi, nãy tôi vừa cho nó biết kẻ giấu xác, thi thể Hà lão thái bị giấu trong dạ dày bọn họ."
Cố Tây Châu: "Anh cứ nói thẳng cho tôi không được sao?"
Tư Dư: "Không được."
Cố Tây Châu nghĩ nghĩ, nói: "Tôi nhớ ra rồi, hắn ta từng nói hắn không hề ăn thịt người, cho nên hắn không bị tính là kẻ giấu xác."
"Ừ."
......
Cùng với tiếng nói chuyện của bọn họ, hai người ở cách vách đột nhiên thấy cửa sổ bị người ta đẩy ra, một gương mặt quen thuộc thò vào.
"Hai con đà điểu các người, run xong chưa?" Cố Tây Châu không hề khách khí, nói.
Hai người Vu Nhất Chu và Tiếu Nam vừa mới nghe xong Cố Tây Châu và Tư Dư nói chuyện, cũng không khẩn trương đến vậy nữa, "Tốt, tốt hơn nhiều rồi, các anh đều không sao cả chứ?"
"Không sao."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vừa nãy trong phòng các anh xảy ra chuyện gì vậy?"
Cố Tây Châu liếc Phương Chấp còn đang ngẩn người, không biết nên nói dối thế nào cho qua chuyện, sau khi tiến vào phòng Lâm Mộng, Tư Dư đã dặn rằng tác dụng của đạo cụ trong tay Phương Chấp này rất dễ khiến người khác mơ tưởng, tốt nhất vẫn nên giấu kỹ.
Vu Nhất Chu thấy mấy người họ không trả lời, tuy rằng trong lòng rất tò mò nhưng cũng không cố gặng hỏi, vừa rồi ít nhiều gì họ cũng vừa cứu ông và Tiếu Nam một mạng, may mắn sống sót cũng làm Vu Nhất Chu ý thức được một điều ------- Hóa ra tham vọng được sống của mình lại mãnh liệt như vậy, lúc nằm ở trên giường bệnh sống không bằng chết, thậm chí ông đã nghĩ chỉ cần chết là sẽ không còn đau đớn, thế nhưng hôm nay ông lại cảm thấy may mắn mình vẫn còn sống.
Ông liếc nhìn con số màu đỏ cổ quái trong hư không, chỉ cần không ngừng sống sót trải qua thế giới nhiệm vụ, tương đương với "vĩnh viễn", có ai lại nguyện ý từ bỏ vĩnh sinh lựa chọn tử vong ư?
Không, không ai muốn chết cả.
"Tối nay chúng nó không đến nữa đâu," Tư Dư tiếp tục nói: "Mọi người đi ngủ đi."
Năm người trở về phòng mình, Phương Chấp nắm mặt gương nhỏ trong lòng bàn tay, chính là chiếc gương nhỏ này cứu bọn họ.
"Thứ này cậu giữ bên mình thật kỹ, đừng tùy tiện nói cho người khác, một khi chủ sở hữu tử vong, đạo cụ sẽ biến thành vật vô chủ," Tư Dư dặn dò, "Trong thế giới nhiệm vụ, muốn giết chết một người thực dễ dàng."
Cố Tây Châu gật đầu tỏ ý tán đồng.
Tỷ như thế giới trước đó, nếu như bọn họ không nói cho những người khác quy luật của tuyến đường tử vong, e rằng phần lớn đều sẽ chết.
"Em hiểu rồi, cảm ơn Tư ca." Phương Chấp nhỏ giọng nói.
"Được rồi, ngủ cả đi." Tư Dư nói, "Tôi phải sắp xếp lại những tin tức thu thập được trong mấy ngày nay một chút."
Sáng sớm hôm sau, mấy người Cố Tây Châu vừa ngồi vào bàn cơm dưới lầu thì nghe thấy tiếng đập cửa "uỳnh uỳnh uỳnh" đầy gấp gáp.
Mấy người liếc nhìn nhau rồi lại nhìn qua bầu trời trong vắt bên ngoài, hẳn là không phải lão già cùng với yêu quái đầu heo kia đến gõ cửa.
Cố Tây Châu hỏi: "Ai vậy?"
Bên ngoài không có ai trả lời.
Bọn họ chuẩn bị qua loa, Cố Tây Châu mởi của ra, người ngoải cửa lui về phía sau hai bước, sau đó dùng ánh mắt đánh giá lom lom nhìn Cố Tây Châu xong vèo một cái liền vọt vào trong văn phòng, rúc xuống dưới bàn làm việc.
"Làm sao vậy? Sao lại đột nhiên chạy đến văn phòng phá dỡ và di dời?"
"Đừng sợ, bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Từ Hạo không nói lời nào, chỉ dùng tay chỉ bên ngoài, biểu cảm sợ hãi tột độ.
"Từ Hạo?" Tiếu Nam nhướng mày, "Hắn làm sao vậy?"
"Không biết." Cố Tây Châu lắc đầu, tiếp tục nói: "Chúng ta hỏi hắn thế nào hắn cũng đều không trả lời, tôi ra ngoài xem tình hình ra sao."
Phương Chấp vội vàng nói: "Cố ca, em đi cùng anh."
"Được." Cố Tây Châu lên tiếng, nói với Tư Dư bên cạnh: "Tôi đi một chút rồi về, anh trông coi nhé."
Tư Dư phất tay, ý bảo Cố Tây Châu yên tâm. Cố Tây Châu rời đi, lúc này trên đường chẳng có một ai giống hệt hôm qua, Phương Chấp cảnh giác nhìn tứ phía, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một bóng người.
Cố Tây Châu pha trò: "Xem ra không chết sạch."
"Ừm." Phương Chấp đã quen với cách nói chuyện của Cố Tây Châu, gật đầu thuận theo, Phương Chấp chạy ba bước gộp làm hai, đuổi theo người phía trước, Cố Tây Châu để ý thấy sau khi Phương Chấp gọi người kia lại xong thì đột nhiên lùi về sau hai bước, giật mình kinh hãi. Người phụ nữ nói chuyện với Phương Chấp quay lưng về phía Cố Tây Châu đã xoay người rời đi, Cố Tây Châu nhanh tay đỡ lấy cậu, hỏi: "Làm sao thế?"
Nhìn Phương Chấp muốn nói lại thôi, hắn quay đầu nhìn người phụ nữ vẫn chưa đi xa, vỗ vỗ bờ vai cậu, nói: "Đi, chúng ta vừa đi vừa nói."
Cố Tây Châu nói xong, đỡ Phương Chấp đi, Phương Chấp quay đầu lại thoáng nhìn qua người phụ nữ đã đi xa, "Tên bụng cô ấy có một lỗ hổng."
Cố Tây Châu sửng sốt, sau đó họ liên tục gặp được vài thôn dân trong tình trạng giống như người phụ nữ ban nãy, lòng hắn đã có đáp án.
Cố Tây Châu gõ cửa văn phòng phá dỡ và di dời, "Là tôi Cố Nhiễm đây, mở cửa, chúng tôi về rồi."
"Đây!" Vu Nhất Chu lên tiếng, vội vã chạy lại mở cửa.
Cố Tây Châu thấy Từ Hạo đang ngồi bó gối, run bần bật trên sàn văn phòng.
Tư Dư hỏi Cố Tây Châu: "Tình hình bên ngoài sao rồi?"
"Trên bụng thôn dân đều có một lỗ hổng."
".........."
Cố Tây Châu nói câu này nhẹ tựa lông hồng nhưng lại trực tiếp làm Tiếu Nam sụp đổ: "Chúng ta chắc chắn phải chết, lần này còn trốn sao nữa... trốn sao đây...."
Cố Tây Châu hơi có chút mất kiên nhẫn, sao lần nào cũng gặp phải đồng đội dễ suy sụp như vậy chứ, hắn thật sự chẳng muốn an ủi mấy người này chút nào, nhưng Phương Chấp lại khác, mặc dù chính mình rất sợ hãi nhưng vẫn nhẫn nại đi an ủi Tiếu Nam, cho Tiếu Nam một chỗ dựa.
"Bây giờ mọi người trong thôn đều chết cả rồi, đêm nay chúng ta phải làm sao?" Vu Nhất Chu nhỏ giọng nói.
Tư Dư liếc nhìn Vu Nhất Chu, chỉ nói một câu: "Chưa phải là chết cả."
Vu Nhất Chu đột nhiên lạnh sống lưng, nhìn thoáng qua Từ Hạo đang ngồi trên mặt đất run bần bật cực kì đáng thương, khóe miệng giật giật nhưng cũng không nói gì cả.
Cố Tây Châu trêu chọc Tư Dư: "Quả nhiên là lang sói nha."
Tư Dư: "...Chỉ là NPC mà thôi, thời điểm tất yếu chỉ có thể là hắn chết hoặc chúng ta chết, hơn nữa những người khác đều đã chết mà ông lão kia vẫn chưa hết oán hận, các cậu không nghĩ tới điều gì ư?"
Mặt Tiếu Nam ngây ra.
Vu Nhất Chu và Phương Chấp trăm miệng một lời: "Từ Hạo không phải người chứng kiến, hắn là kẻ giết người, hắn và đồ tể hợp mưu?"
Cố Tây Châu trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Cậu nói làm anh nhận ra, kẻ giết người là Từ Hạo, không phải đồ tể, hơn nữa bọn họ cũng không hợp mưu.
"Nhớ Lâm Hào không? Ngày Lâm Hào chết đó, Từ Hạo thấy thi thể Lâm Hào, chúng ta lại thấy là heo, mãi đến khi hắn nói cho chúng ta biết xong, chúng ta mới thấy được hình ảnh chân thật.
"Sau khi đồ tể chết, đầu hắn bị đổi thành đầu heo kỳ thật là một loại gợi ý, gợi ý cho chúng ta rằng đồ tên là một tên óc heo."
Tư Dư gật đầu, ăn ý tiếp lời Cố Tây Châu: "Đúng vậy, chính là ý này, kỳ thật những gì đồ tể thấy đều giống những gì chúng ta thấy ban đầu, ở trong mắt hắn, thi thể Lâm Hào là thịt heo chứ không phải người, hắn không biết mình bán thịt người, mọi người trong thôn cũng không biết.
"Nhưng Từ Hạo lại biết, như vậy tại sao Từ Hạo lại biết chính xác đồ tể bán thịt người? Các cậu nghĩ là vì sao?"
Tư Dư đã gợi ý đến vậy, Vu Nhất Chu có chút hoảng sợ chỉ vào kẻ điên trên mặt đất, nói: "Là Từ Hạo động tay động chân sau lưng hắn!"
Tư Dư gật đầu: "Đây chỉ là suy đoán của chúng ta, bắt lấy hắn, chúng ta cùng đi tìm thứ kia."
Năm người trói chặt Từ Hạo, lôi đến nhà ông lão, Cố Tây Châu gật đầu với Tư Dư, Tư Dư tiến đến gõ cửa.
"Các vị tìm được bạn già của tôi rồi sao?"
Trên người ông lão cũng có một lỗ hổng, chứng tỏ... ông cũng từng ăn chỗ thịt đó.
Cố Tây Châu trực tiếp đẩy Từ Hạo về phía ông lão, nói: "Được rồi, đừng giả đò, hắn chính là hung thủ giết hại bạn già của ông, người giao cho ông, nhanh đưa đạo cụ đây!"
Ông lão nhìn thật sâu vào mắt Cố Tây Châu, sau đó một bàn tay cầm theo dao phay của yêu quái đầu heo đẩy mở cửa phòng ông lão, đi ra từ bên trong, xách Từ Hạo như một con heo, mang vào.
Sau đó tiếng kêu thảm thiết như chọc heo truyền ra từ bên trong, cùng với tiếng dao phay chém vào xương cốt.
"Phập phập phập."
"Này... Có phải quá tàn nhẫn không?" Vu Nhất Chu nuốt nước miếng, nghĩ đến biểu cảm tuyệt vọng của Từ Hạo, có chút không đành lòng.
"Tàn nhẫn?" Tiếu Nam cười lạnh: "Chờ đến khi chú thấy những thứ bên trong cánh cửa... những ký ức đó...chú sẽ hiểu một chút này không có gì là tàn nhẫn cả, báo ứng mà thôi."
Ông lão lấy mấy tờ giấy dúm dó từ trong túi ra, Cố Tây Châu tùy ý nhìn thoáng qua, ước chừng có bảy tám tờ, ông lão cho Cố Tây Châu bọn họ mỗi người một tờ, vừa mới định cất lại hai tờ còn dư vào trong túi... Ông bị người ta cướp.
Ông lão cúi đầu nhìn hai bàn tay trống không:???
"Nhiều vậy thì cho tôi đi, dù sao ông cũng đâu có dùng được." Cố Tây Châu đoạt hai tờ giẩy trong tay ông lão, nói.
Ông lão: "....."
Cố Tây Châu nhướng mày: "Ông có ý kiến?"
Ông lão: "....."
Cố Tây Châu mở tờ giấy ra liền thấy ---- đây là một tờ thông báo tìm người còn để ngỏ, ở giữa còn chừa chỗ để dán ảnh chụp.
"Thứ này có ích lợi gì?" Cố Tây Châu giơ tờ thông báo tìm người trong tay lên hỏi.
Ông lão nở nụ cười tạm coi là hiền lành: "Thông báo tìm người đương nhiên là để tìm người."
Lời ông lão nói là lẽ đương nhiên, không chỉ đương nhiên mà ngữ khí còn có chút trêu chọc, nói xong thân thể ông lão dần dần tan vỡ, trước mặt mấy người xuất hiện một cánh cửa.
"Sao tôi cảm giác như ông ta hố chúng ta vậy? Tờ thông báo tìm người rách nát này cũng được xem là đạo cụ?" Cố Tây Châu nhướng mày.
"Ừ, cứ rời đi đã rồi nói sau."
"Cũng chỉ có thể như vậy, không ngờ kẻ giết người vậy mà lại là Từ Hạo." Cố Tây Châu nhìn máu vẫn luôn chảy ra từ cánh cửa nhà ông lão, hắn vặn vẹo nắm tay, bước vào.
......
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ." Cố Tây Châu nhìn bàn tay khô vàng của mình, qua nhiều lần trải qua ký ức trong cánh cửa, hắn biết, hiện tại mình đang bám vào người ông lão.
Ông lão đang xào rau, dầu khói bốc lên làm ông khó chịu, nghe thấy tiếng động bên ngoài, vội vàng nói với bà lão: "Đừng vội, đừng vội, có cơm liền đây."
Ông lão vui tươi hớn hở nói, Cố Tây Châu cảm nhận rõ ràng tâm tình của ông... Rất ngọt, ông chưa từng vì người vợ đã lú lẫn ngây ngốc mà ghét bỏ bà.
Ông rất yêu bà.
Mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể nhìn thấy tình yêu mà ông dành cho bạn đời của mình.
Bạn già của ông không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo, người phụ nữ như vậy ở thời đại đó so với gấu trúc còn hiếm hơn, nhưng ông lão không để tâm, ông có thể làm tất cả việc nhà.
Ông và Hà lão thái là tự do yêu đương, họ quen nhau ở đội sản xuất, từng bước đi đến kết hôn sinh con, cả đời chưa từng cãi nhau, luôn ngọt ngào như vậy.
Hôm đó xào rau xong gọi bạn già ăn cơm, Mạc Gia Khánh phát hiện bạn đời mất tích, lòng gấp như lửa đốt, ông ra đường gặp ai cũng hỏi, thế nhưng ông không tìm được Hà lão thái, con trai con gái ông về đến nhà, ông khóc nấc tự trách.
"Đều tại ta, đều tại ta không để ý bà ấy, bà ấy mới đi lạc," Ông lão khóc lóc, "Không biết giờ bà ấy đã ăn cơm chưa, có đói không, có lạnh không..."
"Ba, trong túi quần áo của mẹ có phương thức liên hệ với nhà mình, ba đừng lo lắng quá, sẽ có người đưa mẹ trở về." Con trai Mạc Gia Khánh an ủi ông.
Cố Tây Châu đoán Hà lão thái đã chết ngay cùng ngày bà mất tích, thời gian đột nhiên tua nhanh, sau khi Hà lão thái mất tích nửa năm, con trai con gái Mạc Gia Khánh hy vọng cha có thể dọn đến ở cùng bọn họ nhưng đều bị ông cự tuyệt.
"Không được, ta không đi, mẹ các con trở về tìm không thấy ai thì phải làm sao bây giờ?" Ông lão dùng lý do y hệt để cự tuyệt con mình, hai đứa con bởi vì công việc mà không thể thường xuyên về nhà, ít nhiều có chút khó xử, chính là không sao xoay chuyển được ông lão, cuối cùng đành lựa chọn thỏa hiệp.
Sau đó thời gian lại trôi, Cố Tây Châu thấy người bên đội quy hoạch nhiều lần tìm đến ông lão, còn gọi cả con trai con gái ông, ý đồ thuyết phục ông dọn đi.
"Trừ phi tao chết! Không thì không đi! Tuyệt đối không dọn đi!"
Sau một lần khắc khẩu với bên phá bỏ và di dời, ông lão trở vào nhà, vì tức giận mà nghẹn một ngụm khí... Cố Tây Châu cảm nhận được thân thể ông lão lạnh lẽo không còn một chút độ ấm, ngay lúc Cố Tây Châu cho rằng ông sẽ biến thành quỷ thì ông lại mở mắt đi ra ngoài mua đồ ăn, nấu cơm như mọi ngày, như một người sống, mọi thứ vẫn tiếp diễn như vậy cho đến khi con ông về nhà thăm cha....
Người con trai phát hiện cha mình nằm trên giường, cả người đã hư thối, hoảng sợ kêu lên, mãi đến lúc này Mạc Gia Khánh mới biết chính mình đã chết.
Mạc Gia Khánh biến thành quỷ vẫn tiếp tục chờ người bạn đời mất tích trở về nhà, ông ở lại thôn Hoàng Thủy rất lâu, mãi đến khi tất cả đều bị dở bỏ, xây lên những tòa nhà mới. Lúc đào móng người ta khai quật được một lượng lớn hài cốt ở gần thôn Hoàng Thủy, vài thập niên trước từng có chiến tranh, trong thôn Hoàng Thủy này từng có một cái hố chôn sống, hài cốt bạn đời Mạc Gia Khánh cũng được phát hiện trong lúc đào móng.
Vì trước đó từng phát hiện một hố chôn sống nên di hài Hà lão thái bị nghĩ nhầm là di hài của người hy sinh trong chiến tranh.
Ông lão phẫn nộ, ông biết vợ mình không phải là mất tích, mà là bị người ta giết.
Báo thù!
Ông muốn báo thù!
Là kẻ nào? Là ai đã giết bà ấy?!
Tiếp theo hình ảnh lại chuyển, ở nơi vốn dĩ là thôn Hoàng Thủy nay xây lên một tiểu khu mới, có thể chứa cả mấy ngàn người, kỳ quái chính là tiểu khu này --- ngày nào cũng có người chết.
Cố Tây Châu vẫn luôn nhìn qua góc nhìn của ông lão, hắn biết những điều đó đều do ông lão làm!
Bây giờ hắn đang thấy tương lai sao? Hay là cái gì?
Cố Tây Châu trầm tư, sau đó nháy mắt ý thức hắn mơ hồ, hết thảy mọi thứ trước mắt bỗng nhiên sáng bừng.
Sau khi ra khỏi, Cố Tây Châu xoa xoa giữa chân mày, Phương Chấp và Tư Dư cũng đang ở đó.
"Móa, cái cuối cùng là gì vậy? Tương lai ư?" Cố Tây Châu nhướng mày nỏi.
Tư Dư gật đầu: "Nếu không xác định được Từ Hạo là hung thủ, khả năng đây chính là tương lai sẽ xảy ra."
Phương Chấp không rét mà run: "Từ Hạo kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tư Dư nói: "Từ Hạo giết Hà lao thái, tôi suy đoán có thể là bởi vì Từ Hạo trộm thịt của đồ tể, vô tình nhìn thấy Hà lão thái lạc đường, trong lúc cấp bách hắn giết Hà lão thái, sau đó đem Hà lão thái về nhà, lúc xử lý thi thể, hắn lọc thịt bà ấy ra..."
"......" Lòng bàn tay Phương Chấp toàn là mồ hôi lạnh.
Cố Tây Châu liếc nhìn Tư Dư, bộ dáng bé ngoan hiếu kì: "Anh tiếp tục đi, không cần nghĩ đến cảm giác của tôi đâu."
"......" Tư Dư ngao ngán nói tiếp: "Hắn cắt thịt lão thái thành lát, băm thành thịt vụn, mỗi ngày đến giữa trưa dùng thịt đó đổi lấy thịt heo đã cắt tử tế của đồ tể, cho nên đồ tể không biết mình bán thịt người, người trong thôn không biết mình ăn thịt người, chỉ có Từ Hạo biết."
"Đồ tể kia oan quá..." Phương Chấp nói.
Cố Tây Châu cướp lời: "Hắn chết không oan, Từ Hạo cắt thịt khẳng định không chuẩn, hơn nữa vì muốn mau chóng xử lý thi thể đó, chắc chắn sẽ đem thịt đến quầy thịt của đồ tể nhiều nhất có thể. Đồ tể biết chỗ thịt đó rất nhiều, nhưng hắn lại không đi tra nguyên nhân, ngược lại giúp Từ Hạo giải quyết thi thể. Coi như là hắn tự làm tự chịu."