Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 67: Âm thầm tiếc nuối




Thấy ánh mắt hoài nghi của nó, Cố Tây Châu bóp cổ nó, cố ý run tay, làm ra bộ dáng sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Cảm giác được tay nhỏ của ta run rẩy không? Kỳ thật ta sợ hãi lắm ý."
Từ lúc bị Cố Tây Châu bóp cổ nó đã nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy, cả "quỷ" đều không ổn...
"Bây giờ ta buông cổ mi ra, mi trả lời câu hỏi của ta, được không?" Cố Tây Châu nở nụ cười tự nhận là thân thiện chết đi được.
Nó: QAQ
Thấy nó liều mạng gật đầu, Cố Tây Châu buông lỏng tay ra.
Bời vì quy tắc lối tắt tử vong lần này là một quy tắc không đoán trước được làm cho Cố Tây Châu bối rối đồng thời nghĩ lại cũng có chút sợ hãi.
Nếu không phải sau khi tiến vào thế giới đã đồng ý với Tư Dư tuyệt đối không đi loại, phải thời thời khắc khắc theo Tư Dư thì chỉ cần kém may mắn một cái không chừng cũng đã phát động lối tắt tử vong, hắn bây giờ cũng đã sớm lạnh toát.
Tưởng tượng đến mấy cái đó, tâm tình Cố Tây Châu cũng thấy không thoải mái.
Cố Tây Châu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: "Đơn giản chút, làm thế nào để tìm được cửa ra?"
Nó lắc đầu: "Ta không biết."
Để ý thấy ánh mắt Cố Tây Châu lạnh đi, nó cảm thấy có khả năng sẽ có gì đó không ổn sắp xảy ra.
"Chát!"
Một cái tát rơi xuống đầu nó, vẻ mặt nó hoang mang, không hiểu sao người người này cứ muốn đánh nó.
"À," Cố Tây Châu nhướng mày nói, "Ngoan ngoãn phối hợp, đừng có không biết với ta!"
Nó: "Nhưng mà ta không biết thật!"
Sau vài lần ------
"Hức hức hức.... Ta thật sự, thật sự..... không biết... Hức hức...."
"Ngươi có đánh chết ta... Ta cũng không biết... Hức hức hức"
Cố Tây Châu nghe mấy lời này xong, thấy nó khóc đến thảm, phát ra âm thanh có chút lớn liền kề ngón tay lên bờ môi mỏng, nói: "Hửm, nhỏ giọng chút, cái người đang ngủ ở cách vách kia, đánh quỷ á, còn tàn nhẫn hơn ta nhiều, mi lớn tiếng như vậy, nhỡ đâu anh ấy nghe thấy tỉnh dậy, mi lại phải chịu thêm một trận."
Nó đang khóc chít chít nghe vậy nháy mắt dừng lại, sắc mặt trắng bệch nhìn thoáng qua ánh đèn sáng trong căn phòng cách vách.
Tẩn gia hỏa này thêm vài cái, nó đều nói không biết, Cố Tây Châu đoán nó cũng không dám lừa mình liền hỏi nó: "Mi nói mi không biết, vậy mi biết mi biến thành quỷ như thế nào không?"
Nó lắc đầu: "Không biết."
Cố Tây Châu bốc hỏa, phát vào đầu nó, nhếch miệng, "Ta hỏi mi cái gì mi cũng không cần suy nghĩ đã nói không biết, không chịu phối hợp có đúng không?"
Thân thể nó run rẩy, lại bật khóc thút thít, người khác khóc thì sẽ rơi lệ, nó khóc chính là thất khiếu đổ máu, giọng cũng run run ủy khuất: "Ta không hề, ta thật sự không biết!"
"Vậy mi biết cái gì?" Cố Tây Châu trừng mắt.
Nó suy nghĩ thật lâu, lắc đầu.
"Tốt lắm." Cố Tây Châu hít sâu một hơi, đùng một cái lại đập cho nó một phát.
Nó: "Ngươi cái người này thật sự không nói đạo lý mà! Ta thật sự không biết!....Hức hức hức, tại sao ta biến thành cái dạng này cùng không biết!"
Cố Tây Châu: "Nhỏ giọng!"
Nó: "Ưm..."
Cố Tây Châu liếc qua ánh sáng trên ban công, tiếp tục nói: "Được rồi, cái khác cho là mi không biết, vậy người phụ nữ tóc ngắn trong trường hẳn là mi từng gặp rồi đi?"
Nó thức thời gật đầu như gà con mổ thóc.
"Vậy ba người trong báo viết 1 là cô gái điên rời nhà gặp tai nạn xe cộ, 2 là kẻ lang thang 5 ngày không ăn cơm đói chết, 3 là nữ công nhân dệt bị người ta bám đuổi giết hại, có liên quan gì đến người phụ nữ tóc ngắn kia?" Cố Tây Châu hỏi.
Lúc này nó lại trầm mặc thật lâu, Cố Tây Châu nhìn về phía nó, nhiều thêm vài phần chờ mong, những gì con quỷ này biết khẳng định rất quan trọng.
Một người một quỷ giằng co hồi lâu, khoảng chừng 2 phút sau, dưới ánh mắt mong chờ cổ vũ của Cố Tây Châu, con quỷ kia há miệng hít một hơi dài, tựa hồ cố lấy dũng khí thật lớn, mở miệng nói: "Không biết."
Cố Tây Châu xanh mặt, tung ra một quyền, trên sàn toàn là máu.
Nó: "Sao lại đánh ta nữa!"
Cố Tây Châu: "Không biết mà mi còn nghĩ lâu như vậy?"
Nó: "Hu hu hu, nếu như ta lập tức trả lời ngươi, ngươi lại nói ta ---- không chịu suy nghĩ đã trả lời, là đang trả lời cho có lệ với ngươi."
"Mi...." Cố Tây Châu xoa xoa cái trán, xem như hắn gặp được đối thủ, con quỷ ngốc này chỉ làm người ta muốn đánh chết nó quách đi, "Được, vậy mi nó về nữ công nhân bị mi giết chết kia đi."
"Chắc mi phải biết cô ấy đúng chứ?" Cố Tây Châu nhướng mày.
Nó cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Tây Châu, ướm thử: "Nói cái gì bây giờ, quá trình ta giết người với ta chết đều có viết trên báo hết rồi."
Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Ta muốn nghe mi nói lại từ đầu đến cuối."
......
"Cố ca?" Thấy Cố Tây Châu đi ra đã lâu mà chưa có dấu hiệu trở lại phòng, tiếng cười quái dị cùng với tiếng bước chân cũng theo Cố Tây Châu đi WC mà tạm thời biến mất, điều này làm cho Phương Chấp có chút lo lắng, cậu bước xuống khỏi giường, rụt rè nói với ra bên ngoài, "Anh không sao chứ?"
Cố Tây Châu nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phòng bên cạnh, vội vàng trả lời: "Không sao, bụng không thoải mái lắm, chờ một chút, đừng đi ra! Anh ổn ngay ấy mà."
Phương Chấp sắp ra đến ban công ừ một tiếng, cũng không hoài nghi gì.
Cố Tây Châu thở phào một hơi, đúng lúc này hắn nghe thấy một thanh âm, hỏi Phương Chấp: "Cậu ấy đâu?"
Tiếng Phương Chấp ---- "Cố ca ở trong nhà vệ sinh."
"Đm... Cậu ta tỉnh lúc nào!"
Để ý thấy biểu cảm Cố Tây Châu biến hóa, thừa dịp hắn không chú ý, con quỷ kia vèo một cái chạy vào trong phòng bên cạnh.
Cố Tây Châu trừng mắt nhìn con quỷ biến mất ở ban công cách vach, nhướng mày, xoay người nhảy lại về ban công phòng mình, ba bước thành hai trở lại phòng, thấy Tư Dư đã tỉnh, hắn cười tủm tỉm vẫy tay với Tư Dư, "Tỉnh rồi à."
Tư Dư liếc hắn một cái, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Cố Tây Châu trở lại phòng, tiếng bước chân cũng theo đó lại một lần nữa vang lên, Phương Chấp nằm bên cạnh Cố Tây Châu, lấy tay che hai tai lại, khẩn trương hề hề nhìn chằm chằm tứ phía.
Cố Tây Châu lật chăn leo lên giường, lạnh giọng nói: "Muốn chết? Mi đi tới đi lun, muốn ta ngủ thế nào?"
Phương Chấp vốn tưởng con quỷ kia sẽ "Khặc khặc khặc" cười quái dị, thế nhưng trăm triệu lần không ngờ tới tiếng bước chân kia càng ngày càng xa, có vẻ như muốn rời khỏi phòng bọn họ. Đúng lúc đó Cố Tây Châu nằm ngủ bên cạnh cậu nói thêm: "Rời đi làm gì? Sang phòng bên cạnh dọa người?"
Phương Chấp hoang mang nhận ra ---- tiếng bước chân đột nhiên im bặt.
Bọn họ mà tắt đèn đi thì có thể thấy được trên sàn phòng có một con quỷ thất khiếu đổi máy, u oán ngồi trừng mắt nhìn bóng lưng Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu nằm ở trên giường, hồi tưởng lại những gì con quỷ kia kể lại --- đại khái giống với tin tức trên báo nói, duy chỉ có một điều nhiều hơn trên báo chính là tuổi của nữ công nhân cũng tầm tầm như sinh viên trong trường, khoảng chừng 20 tuổi, có lẽ bởi vì không phải là thông tin gì quá quan trọng nên trên báo không có nhắc tới.
Thừa dịp ăn cơm sáng, Cố Tây Châu quơ quơ vài đũa xong bữa, mang theo mấy người đồng đội đi thẳng đến kí túc xá, dạo một vòng mới tìm được quản lý kí túc.
"Đây, báo này." Quản lý kí túc nhìn thấy Cố Tây Châu biết là người quen, đưa báo hôm qua cho hắn, đồng thời lấy ra báo mới vừa nhận sáng nay cũng đưa cho hắn, "Xem xong thì để trên bàn chú."
Trên báo vẫn còn mùi mực rất rõ, phía trên bị người ta làm ướt một góc, Cố Tây Châu cho rằng hôm nay hẳn cũng là án giết người gì đó, thế nhưng mở báo ra lại thấy một án ngã lầu.
[Công trường thi công, công nhân bất lại ngã tử vong, người mẹ 40 tuổi khóc ngất tại hiện trường.]
"Ngã lầu?" Trình Dược thò đầu qua đọc được, nhìn đến hai chữ ngã lầu, "Mọe.... Ngã lầu? Trên đó ghi là ngã chết ư?"
Tư Dư cần báo, cực kì trấn định, cũng thực bình tĩnh.
Cố Tây Châu vò đầu, nhìn lướt qua tờ báo, trả lời Trình Dược: "Trên báo không viết."
"......" Tiểu Nguyệt trầm mặc một lát, có chút do dự nói, "Vậy về sau chúng ta tìm Tô Tiểu Miên thế nào đây?"
Cố Tây Châu xua tay: "Cái này không cần lo lắng, chúng ta có thể tìm ra giải pháp giống như đường tắt tử vong vậy, xem mấy sinh viên đó không đi tầng nào liền có thể biết được tầng mấy sẽ chết người."
Tiểu Nguyệt nghe vậy, thở phào một hơi, săc mặt cũng tốt lên rất nhiều.
Tư Dư trực tiếp tán thành ý tưởng của Cố Tây Châu, sau khi rời khỏi kí túc xá, suốt dọc đường đi Tư Dư cứ mãi cau mày, Cố Tây Châu lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này ở Tư Dư.
Dạo quanh một vòng trường học cũng đã đến giờ ăn trưa, mấy người cũng xác định bọn họ không thể lên tầng 4 xong thì trực tiếp đến nhà ăn ăn cơm.
Bạch Đông Dương: "Những người này cùng NPC bị người thay thế rốt cuộc có quan hệ gì?"
Hạ Hàng: "Hoàn toàn không nghĩ ra, bọn họ căn bản không có...điểm giống nhau."
Cảm giác đói khát ngày càng rõ ràng, bọn họ ăn mấy thứ này vĩnh viễn không có cảm giác chắc bụng, không lúc thôi nhắc nhở bọn họ cách cái chết chỉ còn ba ngày.
Sắc mặt mọi người đều không tốt lắm, ngay cả Tư Dư cũng có chút trầm mặc.
Cố Tây Châu nhớ là nội dung trên báo, nhìn thoáng qua mọi người đang mặt ủ mày ê: "Kỳ thật bọn họ có điểm giống nhau."
Tư Dư: "Cái gì?"
Cố Tây Châu: "Đều trẻ tuổi có tính là giống nhau không?"
Tư Dư: "Sao cơ?"
Phương Chấp: "?"
Mọi người: "?"
Cố Tây Châu nói: "Mẹ của công nhân ngã lầu chỉ có 40 tuori, như vậy tuổi của cậu ta khoảng trên dưới 20, nữ công nhân chết ngày hôm qua cũng tầm 20 tuổi."
Tư Dư liếc hắn: "Trên tin tức không viết tuối của nữ công nhân kia."
Cố Tây Châu: "Có thể là tôi nhớ lầm đi."
Tư Dư hoài nghi nhìn Cố Tây Châu, không nói gì, sau đó Cố Tây Châu liền thấy Tư Dư đem mấy tờ báo cũ ra xem kỹ lại một lần, những người khác cũng xúm vào hỗ trợ.
"Quả thực nữ công nhân ít tuổi," Tư Dư chỉ vào một mẩu nhỏ trên báo, nội dung là nhà xưởng đó lạm dụng lao động trẻ em giá rẻ, lớn tuổi nhất mới có 19 tuổi, nói với Cố Tây Châu, "Có thể cậu nói đúng, tìm lại nội dung các báo khác xem, chúng ta có thể xác minh một chút!"
Đại khái mất khoảng một tiếng, bọn họ rốt cuộc cũng xác định những người tử vong trên báo tuổi tác toàn bộ đều ở trong phạm vi từ 18-22 tuổi.
"18-22 tuổi, cùng độ tuổi với các sinh viên đang đi học."
Tu dư suy ngẫm về mối liên hệ giữa những cái này, Cố Tây Châu cũng lộ ra bộ dáng trầm tư, tuy rằng căn bản hắn chả nghĩ ra được giữa những điều này có quan hệ gì...
Vẻ mặt tiếc hận của hắn hoàn toàn là đặt ở chuyện: Công nhân trẻ tuổi này chết vì ngã lầu, nghĩa là không có con quỷ nào để hắn đập một trận ép cung.