"Nhanh vậy luôn?" Cố Tây Châu nghe Tư Dư nói, nhất thời chưa lấy lại được tinh thần, lại nói, Cố Tây Châu tưởng chừng đã rất lâu, kỳ thật Tư Dư cầm tờ giấy ghi chút của hắn còn chưa đến một phút.
"Ừm." Tư Dư chậm rãi giải thích: "Tôi xem qua tuyến đường của mấy sinh viên mà cậu đi theo, còn có tôi đi với mấy sinh viên kia, điểm chung là ---- lúc đi đường một khi đã xuất hiện hai lần rẽ trái liên tục, như vậy sau này vô luận là ở nơi nào, bọn họ tuyệt đối sẽ không rẽ phải."
"Ồ!" Cố Tây Châu rất nhanh đã hiểu ý Tư Dư, thật ra quy rắc này rất đơn giản, nếu một người đi trên đường mà rẽ trái hai lần rẽ phải một lần liền bị "xe tải" đâm chết.
"Vẫn còn quá ít mẫu đối chiếu, không thể hoàn toàn khẳng định phán đoán của tôi, suy xét đến tính an toàn, vẫn nên thêm nhiều mẫu một chút." Tư Dư nhẹ giọng nói, "Chúng ta chờ một học sinh đi ra rồi đi."
Cố Tây Châu: "Được."
..........
"Nhường đường!"
Cố Tây Châu và Tư Dư ngồi trên cầu thang, hai người đang nói chuyện đột nhiên nghe thấy một giọng nam hùng hậu.
Một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi đứng phía sau bọn họ, tay trái cầm một đống báo bỏ đi, tay phải cầm một cái bát hổ lốn, nhướng mày nói: "Không có việc gì ngồi ở cổng lớn làm cái gì? Chắn đường vứt rác!"
Người đàn ông trung niên này hẳn là quản lý kí túc xá, nhìn thấy hai người Cố Tây Châu cùng Tư Dư thì không nhịn được oán giận nói, "Sinh viên bây giờ chả chịu học hành tử tế gì hết, lãng phí tiền của cha mẹ."
Cố Tây Châu và Tư Dư đồng loạt đứng dậy nhường đường cho ông.
"Đợi đã!"
Tư Dư nghe thấy tiếng nói ngay bên tai, ngây ra một chút, quay đầu lại nhìn về phía ía Cố Tây Châu.
"Thúc thúc, túi rác đó để cháu vứt cho, chú ăn hoành thánh trước đi, để lạnh không ăn được đâu."
Nghe Cố Tây Châu nói vậy, bác quản lý kí túc nói một tiếng cảm ơn, đưa đống báo chí trong tay mình cho Cố Tây Châu, nhoẻn miệng cười hề hề: "Được, cảm ơn cháu! Có việc gì cần giúp có thể hỏi ta!"
Chờ người đàn ông trung niên rời đi, Cố Tây Châu mở báo ra, sau đó nói: "Không cần chờ sinh viên ra nữa, lối tắt tử vong chính là trái trái phải."
Tư Dư nghe vậy rũ mắt nhìn tờ báo trong tay Cố Tây Châu, đó là tờ báo ngày hôm qua, một dòng tiêu đề đỏ chót cực kì gây chú ý - Kinh hoàng, cô gái điên chạy ra khỏi nhà bị xe tải cuốn vào gầm xe, tử trạng khiến người ta sợ hãi!
Phần giới thiệu trong tin tức này còn đính kém một bản đồ từ nhà người chết đến địa điểm tử vong, con đường nhỏ đi từ nhà cô gái điên đển địa điểm tử vong đúng như những gì vừa rồi Tư Dư phán đoán - rẽ trái, rẽ trái, rẽ phải. Trên báo nói cố gái điên này chính là bị một chiếc xe tải trọng lớn tông phải, cuốn vào gầm xe đúng lúc vừa quẹo phải, bị chẹt qua nhiều lấn sau đó tử vong.
"Sao cậu lại nghĩ đến việc xin báo cũ từ ông bác đó?" Tư Dư hỏi.
Cố Tây Châu nhún nhún vai, chỉ vào dòng chữ đỏ tươi trên tờ báo, nói: "Bác ấy đứng ở đó cầm chồng báo, lúc chúng lay động, mấy chữ "xe tải trọng lớn" to như vậy, muốn không thấy cũng khó."
Tư Dư khẽ gật đầu, hai người xác định lối tắt tử vong xong, vẫn chưa có ý định rời khỏi kí túc xá mà đi tìm quản lý kí túc xá định đi vứt báo ban nãy.
"Chú quản lý kí túc ơi, hôm nay có báo mới không ạ?" Cố Tây Châu đứng ở bên ngoài nói với ông bác quản lý mới nãy, "Cháu muốn xem nội dung báo hôm nay một chút."
"À, là cháu à," Quản lý kí túc vẫn còn ấn tượng với Cố Tây Châu, nếp nhăn nơi khóe mắt díu vào nhau, vẫy tay với hắn nói: "Vào đây, nhưng mà các cháu chỉ có thể xem ở đây thôi, không mang đi được, ta còn chưa đọc."
"Kia, ngay trên bàn."
Cố Tây Châu và Tư Dư liếc nhau, nhìn tờ báo trên bàn, quả nhiên bên trên viết một tiêu đề rất lớn: Kẻ lang thang 5 ngày không ăn gì, chết đói ở đầu đường.
Vốn tưởng sẽ thấy cách chết ly kì nào đó, đói chết cách hắn còn xa, Cố Tây Châu lật qua lật lại toàn bộ tờ báo một lần, nội dung báo chí hôm nay chỉ nói về đúng một người chết là kẻ lang thang này.
Cố Tây Châu cảm ơn quản lý kí túc sau đó gấp báo lại để ngay ngắn vào chỗ cũ, cùng Tư Dư rời khỏi phòng quản lý kí túc.
"Haizz, tôi còn tưởng lại có tai nạn xe cộ gì đó, lại giới hạn được lối tắt, như vậy chúng ta cũng không cần tìm người để đi theo nữa." Cố Tây Châu cong khóe miệng cười lên, đôi tay cắm ở túi quần, thuận miệng nói, hiển nhiên là nhẹ nhàng không ít.
Tư Dư liếc hắn một cái, suy nghĩ, quyết định tạm thời không đả kích tâm lý lạc quan của Cố Tây Châu, nói tránh đi: "Đi thôi, trước tiên đi tìm những người khác, nói cho bọn họ quy tắc này."
"Được thôi." Cố Tây Châu tiếp lời, "Chúng ta phải nhanh lên! Nhưng mà Tư Dư này, não anh phát triển kiểu gì đấy? Sao mà lại thông minh như thế cơ chứ! Đi đường sẽ chết người, ai mà nghĩ đến chứ!"
Tư Dư một chút cũng không phản ứng với lời khen của Cố Tây Châu, ngược lại còn túm cố hắn, nói: "Đi nhanh nào."
Hai người bọn họ cố gắng không để phải rẽ trái hai lần, đi trong trường học không ngừng rẽ trái lại rẽ phải, khoảng chừng 10 phút sau, Cố Tây Châu mới gặp được Phương Chấp, một nhóm 3 người khác có hai người kích hoạt quy tắc tử vong, chỉ có một nữ sinh vận khí may mắc giống như Hạ Hàng và Bạch Đông Dương nên may mắn sống sót.
Còn lại chín người cùng nhau đứng dưới khu giáo vụ, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Trên, trên đường tôi bị vấp té, cho nên mới không rẽ phải...." Cô gái tên Tiểu Nguyệt may mắn còn sống sót sắc mặt trắng bệch, vừa khóc vừa nói, "Nếu không phải tôi tự giẫm phải dây giày, tôi cũng đã..."
"Cậu rất may mắn đó!" Trình Dược nghe cô gái may mắn còn sống sót kể lại chuyện hai người đồng đội chết, nhìn chằm chằm cô nửa ngày, nghẹn ngào thốt ra một câu.
"Được rồi." Tư Dư tiếp tục câu chuyện, lấy ra tờ báo cũ mà Cố Tây Châu nhặt lại, nói: "Đây là báo ngày hôm qua, thêm nữa, tôi cùng Cố Nhiễm còn thấy báo hôm nay trong phòng của quản lý kí túc xá."
Trình Dược nghe vậy, cũng tính là bình tĩnh, hỏi: "Nội dung là gì?"
Cố Tây Châu và Tư Dư liếc nhìn nhau, Cố Tây Châu trả lời Trình Dược: "Tiêu đề là: Kẻ lang thang 5 ngày không ăn gì đói chết đầu đường."
"Đói chết?" Trình Dược nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Có vẻ như không liên quan gì tới chúng ta."
Một đồng đội khác gật đầu phụ họa: 'Đúng vậy, chỉ cần không đi vào lối tắt tử vong là không sao!"
"Đi thôi, chúng ra lên lầu xem người phụ nữ kia có ở đây không." Trình Dược nói.
Tư Dư nãy giờ không lên tiếng, Cố Tây Châu biết chắc chắn anh sẽ không vô duyên vô cớ nói nhiều về cái tiêu đề kia, nếu Tư Dư không nói gì, hắn cũng quyết định tạm thời không hỏi vội.
Đầu cầu thang khu giáo vụ có một cái gương, Cố Tây Châu nhìn chính mình trong gương, nhìn qua dáng vẻ trong thế giới nhiệm vụ này nhu hòa hơn rất nhiều, da dẻ cũng trắng hơn so với thế giới hiện thực, chiều cao cũng thấp hơn một chút.
Phương Chấp thì vẫn là gương mặt trẻ con như trước, có điều so với bên ngoài thì cao hơn!
Thế giới nhiệm vụ quả là chả có tí logic nào, Cố Tây Châu cạn lời.
"Lên lầu thôi, nhớ kĩ lối tắt tử vong." Tư Dư đi phía trước, dặn dò những người khác, "Lúc chạy trốn cũng đừng quên, nếu không không ai cứu được các người đâu."
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, nói đến thế giới này, bọn họ đương nhiên càng thêm cẩn thận, đại đa số bọn nọ đều giống Cố Tây Châu, là lần thứ 3 tiến vào thế giới nhiệm vụ, không giống như lão làng trải qua mười mấy thế giới như Tư Dư nên đều là lần đầu tiên gặp phải quy tắc tử vong ly kì như vậy.
"Đây mới là thế giới thứ 3 của tôi, sao lại khó như vậy chứ?" Cố Tây Châu đi cùng với Tư Dư ở phía trước, nhỏ giọng nói chuyện.
Tư Dư nhìn về phía Cố Tây Châu, vẻ mặt cũng mờ mịt, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: "Tôi cũng thấy kì quá, hai lần trước còn ổn, thế giới nhiệm vụ lần này đáng ra không nên có newbie mới đúng,"
Để ý thấy Tư Dư muốn nói lại thôi, Cố Tây Châu kéo tay anh, nói: "Anh muốn nói gì? Cứ nói thẳng!"
"Trải qua thế giới nhiệm vụ cùng với cậu, khen thưởng còn không được nổi một phần chín so với trước kia." Tư Dư nhíu mày nói.
Cố Tây Châu: "Lão đại cấp 18 đánh quái cấp 3 mà, phần thường ít đi một chút, cũng bình thường!"
Tư Dư nghe cố tấy châu giải thích, miễn cưỡng ừ một tiếng, đi về phía trước.
Cố Tây Châu thấy thế, thở phào một hời, ngước mắt nhìn bóng dáng Tư Dư, trong lòng thầm mắc, thế giới kéo kiệt này, cứ cho là hắn gian lận một chút đi, cũng đâu cần phải trừ tàn nhẫn như vậy chứ?
Tư Dư đi vào, trong văn phòng không cái ai, anh đi đến trước bàn làm việc của Tô Tiểu Miên đứng một lại lại đi đến bên cửa sổ.
Cố Tây Châu cũng đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, hắn thấy người phụ nữ tóc ngắn kia đang đứng dưới lầu, đôi mắt cong cong ngậm cười, thấy hau người Cố Tây Châu và Tư Dư xong liền xoay người đi về phía nhà ăn, trên đường đi còn có mấy học sinh vẫy tay với cô ta.
"Đuổi theo không?" Trình Dược quay đầu nhìn Tư Dư hỏi, Trình Dược lựa chọn nghe theo Tư Dư nên lúc này hiển nhiên muốn hỏi ý kiến Tư Dư.
"Không cần," Ánh mắt Tư Dư nhìn về phía ảnh ngược phản chiếu trên khung thủy tinh ở cửa chính, "Cô ấy tới."
Cố Tây Châu nhìn thoáng qua người trên khung thủy tinh, dựa vào mái tóc dài kia thì cũng không khó đoán được là ai.
"Các cậu đều ở đây cả à!" Lúc Tô Tiểu Miên đi vào, hai mắt đong đầy ý cười, bởi vì trông rất xinh đẹp nên làm còn người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Cố Tây Châu gật đầu.
Tư Dư lấy tờ báo ra, chỉ vào bản tin bên trên, hỏi: "Tô lão sư, cô nhận ra người phụ nữ điên gặp tai nạn xe cộ này không?"
Nghe vậy Tô Tiểu Miên dời mắt nhìn tời báo, xem xét khá là cẩn thận, dùng thời gian rất lâu đọc hêt tin tức, cuối có chút mờ mịt nói: "Không quen biết."
"Cô nghĩ kĩ lại xem." Tư Dư nói lại lần nữa.
Tô Tiểu Miên vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi chắc chắn."
Nói rồi Tô Tiểu Miên nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, mời mọi người: "Mọi người muốn ăn trưa cùng nhau không?"
"Không cần, cô đi đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra ra nguyên nhân."
Nghe thấy Tư Dư từ chối, Tô Tiểu Miên khẽ gật đầu, rất nhanh liền rời khỏi văn phòng.
Tư Dư nhìn cô rời đi xong, vẻ mặt thản nhiên bắt đầu lật tung ngăn kèo bàn cô, những người khác cũng cùng nhau hỗ trợ, đồ đạo trong ngăn kéo nhanh chóng bị lôi ra kiểm tra.
"Vl, nhiều đồ trang điểm như vậy, lại còn túi, tôi còn tưởng trong ngăn tủ toàn là sách vở chuyên ngành chỉ có giảng viên đại học mới đọc cơ!"
"Có vẻ như không có gì hữu dụng."
Cố Tây Châu đứng ở cửa sổ văn phòng, hắn đứng nhìn Tô Tiểu Miên đi ra khỏi khu giáo vụ trong chốc lại hệt như ban nãy, Trình Dược thò đầu qua hỏi: "Phát hiện được gì à?"
Cố Tây Châu nói, "Hôm qua lúc cô ấy đưa chúng ta tới kí túc xá, dọc đường có rất nhiều người chào hỏi cô ấy."
Trình Dược bình luận khách quan: "Cố ấy đẹp như vậy, có người chào hỏi cũng không lạ."
"Đúng vậy, thế nhưng bây giờ, các anh xem, mấy học sinh đó không ai chào hỏi cô ấy cả." Cố Tây Châu chỉ vào Tô Tiểu Miên đang đi càng ngày càng xa.
Tư Dư nói thẳng: "Cô ấy đã bị thay thế thành công."
Vừa dứt lời, mọi người đều im lặng, không khí đột nhiên vô cùng an tĩnh.
Mấy người vội vàng rời khỏi khu dạy học, đến nhà ăn ăn cơm trưa xong lại tìm cả một buổi trưa cũng không tìm ra bất luận manh mối nào.
Ăn xong cơm chiều, từng người trở lại phòng mình, rửa mặt đơn giản xong, Cố Tây Châu nằm trên giường.
"Ục ục ục---------"
Tiếng bụng réo vang, Cố Tây Châu nhìn chằm chằm trần nhà, oán giận nói: "Đói thế nhỉ."
"Em cũng đói."
Cố Tây Châu vừa nói xong, Phương Chấp liền phụ họa.
"Ha ha," Cố Tây Châu cười một tiếng, đột nhiên nụ cười trên mặt cứng đờ, nhớ tới chuyện ban ngày, hắn gõ gõ ván giường, hỏi: "Tư Dư, anh đói không?"
"Ừ."
Cố Tây Châu: "Đậu mọe!"
"Cố ca, gì thế?" Phương Chấp ngồi trên giường nhìn về phía Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu vèo một cái nhảy xuống khỏi giường, ánh mắt dừng trên người Tư Dư, vẻ mặt vô cùng đau trứng, ôn lại tin tức thấy lúc ban ngày kia: "Kẻ lang thang 5 ngày không ăn gì chết đói đầu đường."
"Ờ," Tư Dư liếc mắt nói: "Coi như cậu còn có chút thông minh."
Cố Tây Châu u oán nhìn Tư Dư: "Người phụ nữ chết vì tai nạn xe cộ tương ứng với lối tắt tử vong, cái vụ đói chết này không phải là tương ứng với...."
Tư Dư vô tình đánh gãy suy đoán của Cố Tây Châu, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, nếu trong 5 ngày không thể rời đi, chúng ta đều sẽ đói chết, cho nên tôi mới nói độ khó của thế giới này đáng lý ra không nên có newbie."
"......." Cái này có chút tàn nhẫn a.
"Nguyên bản thế giới nhiệm vụ cấp cho thời gian 12 ngày nhưng trên thực tể chỉ có 5 ngày."
Cố Tây Châu ai oán nói: "Anh đoán ra hết rồi đúng không, sao không bảo tôi bữa chiều nay ăn nhiều thêm một chút chứ!"
Tư Dư mặc kệ, xoay người để lại cho hắn một tấm lưng.
Hiếm có một đêm Cố Tây Châu mất ngủ, cả đêm cứ luôn nửa tỉnh nửa mê, ngủ một chút lại bị đói tỉnh quả là khó chấp nhận được, sáng sớm ra, mọi người ai cũng đeo một đôi quầng thâm to đùng tiến vào nhà ăn như mãnh hổ vồ mồi.
Ăn biết bao nhiêu bánh bao với màn thầu, Cố Tây Châu vẫn chưa thấy thỏa mãn, hắn buồn rầu nhìn thoáng qua bụng mình, chỉ có một cảm giác --- đói quá đi.
Hắn tình nguyện bị quỷ đuổi... Nói đúng hơn là ----- hắn đuổi quỷ...