Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 62: Ảnh chụp




Thấy Cố Tây Châu không nói lời nào, Hướng Nguyên vui vẻ vỗ vai hắn nói: "Cậu về ngủ một lát đi, có kết quả khám nghiệm tôi sẽ gọi cậu."
"Được."
Trở lại văn phòng, lấy giường xếp trong phòng Cố Chi Chi ra, Cố Tây Châu nằm trên đó suy nghĩ vẩn vơ một chút liền mơ màng ngủ mất.
Lạch cạch.
Cố Tây Châu trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng mở cửa.
"Lão Cố, dậy dậy."
Hướng Nguyên thấy Cố Tây Châu tỉnh dậu, đặt tài liệu trong tay lên giường hắn, nói: "Có kết quả giám định rồi, có được chứng cứ liên quan để bổ sung kết án."
Cố Tây Châu ngồi trên giường tùy tiện lật giở tài liệu, xoay người đứng dậy đi giày bước ra ngoài, mở cửa văn phòng, giơ tay với Hướng Nguyên, nói: "Cảm ơn nhá."
Mang chứng cứ đến hoàn thiện bản án, án tử khép lại, Cố Tây Châu lái xe, tiện thể đưa mấy nữ đồng nghiệp không cục về nhà, dọc đường về mấy cô gái vẫn còn tiếp tục thảo luận án tử hôm nay.
Nói tới nói lui, đề tài của mấy cô rẽ ngang thành:
"Cố đội, anh đưa chúng em về nhà muộn thế này, có khi nào bạn gái anh không vui không?" Một cô gái tóc ngắn nhẹ giọng hỏi.
"Sẽ không," Cố Tây Châu cười cười, "Trông tôi giống người có bạn gái sao?"
"Chúng ta làm cảnh sát hình sự, phụ nữ bị đối xử như đàn ông, đàn ông bị đối xử như trâu ngựa, nào có chuyện yêu đương nữa?"
"Chuẩn luôn, chuẩn luôn, cậu nhìn này, mặt tớ nổi đầy mụn rồi, rối loạn nội tiết, aizz..."
"Cố đội, anh tính bao giờ thoát FA đây?" Một cô gái trong đó bát quái hỏi.
Cố Tây Châu suy nghĩ lại lắc đầu nói: "Tôi không vội."
Đưa mấy đồng nghiệp nữ về xong, hắn về được đến nhà cũng đã 11h tối.
Về nhà tắm rửa xong, Cố Tây Châu mặt áo choàng tắm, đi chân trần ra khỏi phòng vệ sinh, dựa vào cạnh cửa dùng ánh mắt lười biếng nhìn tài liệu tự động sang trang trong phòng.
Cố Chi Chi đang lật giở tài liệu mặc kệ hắn, chỉ an tĩnh xem tình hình án kiện, cuối cùng đặt tài liệu trong tay lên bàn, trầm mặc ngồi trên ghế.
Cố Tây Châu nhướng mày sấy tóc, chuông di động đột nhiên vang lên, trái tim Cố Tây Châu cũng nảy lên.
Không phải chứ?
Lại chết người?
Hắn không muốn giờ này còn phải tăng ca đâu!
Bàn làm việc trong phòng bị đụng vào, Cố Tây Châu không nhìn thấy người nhưng hắn biết Cố Chi Chi đang lại gần, động tác nhanh hơn hắn một bước, cầm lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Vẻ mặt Cố Tây Châu rối rắm, cũng may Cố Chi Chi xem di động trong chốc lại rồi lại buông xuống, không xách hắn ném ra cửa.
"Là tin gì thế?"
Cố Chi Chi không để ý đến hắn.
Cố Tây Châu mở điện thoại ra, háo ra chỉ là một tin nhắn wechat từ một nữ đồng nghiệp cảm ơn hắn hôm nay đưa bọn họ về nhà, Cố Tây Châu thở phào nhẹ nhõm
Sấy tóc xong, Cố Tây Châu vốn định nghịch điện thoại một chút rồi ngủ, ngờ đâu vừa tắt đèn, cầm điện thoại rúc trên giường thì nguồn sáng điện thoại trước mặt bị Cố Chi Chi đoạt mất!
"Cậu làm cái gì thế!" Cố Tây Châu nổi giận!
Cố Chi Chi lười quản cảm xúc của hắn, cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng ngủ, căn bản không cho hắn cơ hôm sờ vào điện thoại, Cố Tây Châu nhận định khả năng đoạt lại đồ từ trong tay Cố Chi Chi là quá thấp, có lẽ vì mấy ngày nay quá mệt mỏi, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giấy ghi chú: Ma tu cùi bắp, ngoan ngoãn đi ngủ đi, thức đêm hại thân, cẩn thận đột tử.
Vài ngày sau ---
Biệt thự cao cấp nhà Tư Dư, mỗi lần Cố Tây Châu đến đây đều cảm thấy có chút chói mát, lúc này gặp Tư Dư hắn vẫn thấy có chút bối rối, bởi vì vụ án lần trước, công ty kiến trúc dưới trướng Tư Dư ở Ninh Khánh kia lên báo.
"Căn hộ ở Thiển Thủy hoa viên còn bán được sao? Anh sẽ không phá sản chứ?"
Cố Tây Châu hỏi liên tiếp hai câu.
Tư Dư nghe vậy lắc đầu, không quá để tâm, nói: "Công ty kiến trúc kia tôi cũng chỉ đầu tư một chút tiền."
"Một chút tiền?"
"Ừm, dù sao cũng không nhiều lắm." Tư Dư nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Cố Tây Châu dại ra, đối với Tư Dư mà nói, đầu tư vào một công ty kiến trúc vậy mà chỉ là chút tiền vặt, Cố Tây Châu bắt đầu ghen tỵ.
Bên ngoài, ánh nắng chan hòa, ve sầu kêu râm ran, điều hòa mát lạnh làm cả người hắn đặc biệt thoải mái, thậm chí còn có chút buồn ngủ.
"Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền chứ?" Cố Tây Châu nhỏ giọng hỏi.
Tư Dư liếc hắn một cái, nói: "Không cho cậu biết."
Cố Tây Châu còn muốn lải nhải hai câu, nhưng lại phát hiện đồng hồ đếm ngược trong hư không chạy đến giây cuối cùng đành phải từ bỏ bát quái, nắm lây tay hai người Tư Dư và Phương Chấp.
Sau đó Cố Tây Châu trải qua cảm giác mất hồn ngắn ngủi, mở to mắt lần nữa, bọn họ đã đứng trên một con đường rộng rãi, hắn tinh tế quan sát, nơi này hẳn là trường học.
Ba người đi theo con đường tiến về phía trước, đi đến trước khu dạy học, lúc này ở đó cũng đã có tốp năm tốp ba người tụ tập, ba người Cố Tây Châu vừa xuất hiện lập tức khiến cho những người khác chú ý.
"Chào mọi người, tôi là Cố Nhiễm."
"Tư Diêu Tinh."
"Phương Viễn."
Ba người nói ra tên giả, vài người khác cũng giới thiệu tên mình, Cố Tây Châu đảo mắt nhìn quanh, lần này có tổng cộng 12 người tham gia nhiệm vụ, nhân số có hơi đông.
Tin tức tốt duy nhất là thế giới nhiệm vụ lần này có 3 newbies, ba người kia sắc mặt trắng bệch, được cái vẫn còn khá bình tĩnh, không có kêu cha gọi mẹ, cũng không có phát điên kêu tôi không tin này nọ, có thể coi như là một bắt đầu tốt.
"Phát hiện ra cái gì sao?" Cố Tây Châu nhìn thoáng qua tứ phía, hỏi một người trông có vẻ đáng tin nhất trong số đồng đội đã có mặt ở đấy.
Trình Dược lắc đầu chỉ vào cột cờ trước mặt nói: "Không phát hiện được gì, chỉ có thể xác định đại khái nơi này là trường học, hiện tại có vẻ là ngày nghỉ, trương trường không có ai."
Bọn họ đang nhỏ giọng nói chuyện, đúng lúc này đột nhiên một người phụ nữ xuất hiện.
Thân hình khoảng chừng 1m7, đi đôi giày đế bằng, mái tóc đen nhánh uốn xoăn lọn lớn làm nổi bật lên làn da trắng, càng thêm vài phần phong tình.
Thấy Cố Tây Châu bọn họ, sắc mặt cô trắng bệnh, gấp giọng hô: "Cuối cùng mọi người cũng đến!"
Cố Tây Châu và Tư Dư cùng nhìn về phía cô gái này, giọng điệu của cô vô cùng sốt ruột, xem ra đây chính là NPC mấu chốt ở thế giới này. Sau khi nói chuyện một lúc, Cố Tây Châu mới biết hóa ra lần này bọn họ sắm vai tổ trinh thám điều tra sự kiện thần quái, mà cô gái này chính là nhân vật mấu chốt cầu cứu đến sự giúp đỡ của họ - Tô Tiểu Miên.
Tô Tiểu Miên dẫn theo mười hai người bọn họ đi vào trong khu giáo vụ, lúc này trong văn phòng cũng không có ai, Tô Tiểu Miên dừng lại trước một bàn làm việc, cầm ảnh chụp trên đó lên đưa cho Trình Dược, nói: "Gần đây tôi phát hiện ảnh chụp của tôi không đúng lắm...."
"Xin hỏi, anh cảm tháy người trong ảnh chụp này là tối sao?" Tô Tiểu Miên run giọng hỏi.
Trình Dược cúi đầu nhìn thoáng qua ảnh chụp trong tay, có chút sửng sốt, hắn không phải là người bị mù mặt, điểm tương đồng duy nhất giữa cô gái trong ảnh và Tô Tiểu Miên đại khái chính là hai người đều có vẻ ngoài thật xinh đẹp, cô gái trong ảnh tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt cho người ta một loại cảm giác sắc bén, khác hẳn với kiểu nữ tính của Tô Tiểu Miên.
"Khoảng một tuần trước, tôi phát hiện ảnh chụp của tôi toàn bộ đổi thành dáng vẻ của người phụ nữ xa lạ này!"