Nghe thấy tiếng va đập, Cố Tây Châu và Phương Chấp vội vàng đứng dậy đi ra ban công nhỏ trồng hoa ở lầu hai nhà Tư Dư.
Nhà Tư Dư ở vùng ngoại ô Ninh Khánh, có mấy cổng vào, trong đó có một khu cổng lớn phong cảnh 5A, mà khu biệt thư chỗ Tư Dư là từ khu phong cảnh 5A đi lên một chút, tính ra biệt thự này đắt hơn rất nhiều so với biệt thự khác ở Ninh Khánh.
Bởi vì là biệt thự cao cấp, đương nhiên đường bên ngoài sẽ không hẹp, sân biệt thự có thể để xe, mà trước biệt thự cũng có một cái gara.
Cố Tây Châu nhìn xuống lầu, chỉ thấy chiếc Land Rover hắn dừng trong sân nhà Tư Dư đang tiếp xúc thân mật với một chiếc Maserati màu đỏ.
Chiếc Maserati kia dừng ở đó, một cô gái xinh đẹp thong thả ung dung bước xuống, cô cũng không để ý tình hình xe bị hư hại, cũng chẳng thèm xem chiếc Maserati của mình, lập tức tới gõ cửa, gọi: "Xin hỏi trong nhà có người không? Tôi đụng vào xe anh! Phiền anh ra đây một chút!"
"Cô gái này là hung thần xa lộ đấy à, đường thoáng như thế, xe tôi dừng ở trong sân nhà anh cô ta cũng có thể đâm vào được, chả khoa học gì cả!" Cố Tây Châu quay lại phòng làm việc ở lầu hai, nói: "Tôi xuống mở cửa cho cô ta."
Tư Dư ngồi trên sofa, trên người khoác áo khoác, dựa vào sofa mơ hồ gật đầu, thuận miệng ừ một tiếng.
Cố Tây Châu đi xuống lầu mở cửa.
Cô gái đứng ở cửa thấy hắn thì ngây ra, ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua số nhà, có vẻ như muốn xác nhận các gì, một lát sau mới mở miệng nói: "Xin chào, tôi vừa mới đụng vào xe của chủ nhà, có thể phiền anh gọi chủ nhân ra không?"
Cố Tây Châu nghe cô nói xong nhếch miệng cười hỏi ngược lại: "Sao cô biết tôi không phải chủ nhà?"
"À, trước kia tôi có gặp qua anh ấy." Cô gái dùng giọng nói như chim hoàng anh giải thích, "Có thể phiền anh gọi anh ấy không?"
Cố Tây Châu quay đầu nhìn thoáng qua tầng trên, lạnh nhạt nói: "Anh ấy không khỏe, còn đang ở trên lầu."
"Vậy à?" Cô gái muốn thò đầu vào nhìn thoáng qua trên lầu, có chút mất mát, sau đó Cố Tây Châu nói, "Nếu không tôi gọi người tới đem xe đến xưởng sửa chữa, sửa xong cho anh ấy sẽ đem xe về đây, có thể phiền anh cho tôi phương thức liên hệ chủ xe không?"
"À," Cố Tây Châu nghe vậy lấy di động ra, hỏi cô gái: "Số di động của cô là bao nhiêu?"
Cô gái ngây ra một chút, đọc một dãy số, Cố Tây Châu nhập số vào di động sau đó quay số gọi cho cô gái, sau đó ngắt điện thoại, nhét điện thoại vào túi, nói: "Đó."
Cô gái nhìn chuỗi động tác của Cố Tây Châu, ngẩn ra một lúc, dường như phải lấy hết can đảm để mở miệng nói: "Tôi muốn số điện thoại của chủ xe..."
"Tôi chính là chủ xe." Cố Tây Châu dựa vào bên khung cửa nói.
"À...."
Cố Tây Châu quan sát biểu cảm trên gương mặt cô gái cứng lại, một lát sau e lệ cúi đầu khụ một tiếng, lí nhí nói: "Xin lỗi, vừa nãy không cẩn thận đụng vào xe anh, không phải tôi cố ý, cái kia... tôi, tôi ờm... tôi còn có việc, phương thức liên lạc cho anh rồi, anh sửa hết bao nhiêu tiền nói cho tôi một tiếng, tôi chuyển trực tiếp trả anh!"
Cố Tây Châu nhìn cô vội vã bước trên đôi giày cao gót chạy về phía ô tô của mình, cúi đầu nhìn số điện thoại trên di động suy tư.
Cố Tây Châu lên lầu, Tư Dư đang ngồi trên sofa nhàn nhạt hỏi một câu xem chuyện bên ngoài như nào, Cố Tây Châu mới kể lại một lượt chuyện vừa xảy ra.
"Cô ta nghĩ rằng xe tôi là của anh, vừa mới quệt vào một chút, cô ta nói muốn giúp anh đưa xe đến xưởng sửa chữa tử tế rồi đưa trả về," Cố Tây Châu nói tiếp, "Tôi vừa nói đấy là xe tôi, anh biết cô ta nói cái gì không?"
Tư Dư nhướng mày: "?"
Cố Tây Châu tiếp tục nói: "Cô ta bảo tôi tự đi sửa đi, sửa xong thì báo, cô ta trực tiếp chuyển tiền cho tôi."
"Tôi nhìn ra rồi," Cố Tây Châu bĩu môi, "Cô ta không phải là hung thần xa lộ, là muốn phương thức liên hệ của người nào đó."
Tư Dư: ".......Tôi không quen cô ấy."
"Không cần giải thích, đều là họa từ mặt anh mà ra." Cố Tây Châu tỏ vẻ thấu hiểu.
Tư Dư: "....."
Cố Tây Châu còn nói thêm: "Anh nói xem, phú nhị đại như cô ta sao có thể nhận sai xe chứ!? Đại thổ hào như anh làm gì có chuyện lái cái xe cà tang của tôi nha!"
Tư Dư gật đầu đương nhiên nói: "Loại xe của cậu, tôi không lái."
Cố Tây Châu: Dáng vẻ khinh thường của thổ hào thật là tuyệt nha, vỗ tay bộp bộp bộp cho anh này!
Tư Dư thấy mình đấu khẩu thắng, lại nhớ đến Cố Tây Châu trong thế giới nhiệm vụ làm anh á khẩu không đối đáp được, khóe miệng nhếch lên, thế nhưng đáy mắt vẫn còn lưu lại chút mỏi mệt.
Cố Tây Châu để ý khuôm mặt trắng bóc của anh đỏ bừng, hỏi: "Nhà anh có thuốc không?"
"Không có." Tư Dư mệt mỏi dựa vào sofa, đôi mắt rũ xuống, cả người lộ ra vẻ ốm yếu, nói chuyện cũng thều thà thều thào.
Cố Tây Châu đưa tay sờ trán Tư Dư, nói: "Nhiệt độ của anh vẫn cao lắm, hay là tôi đưa anh đi bệnh viện đi."
"Không cần... Tôi ngồi một lát là ổn rồi." Tư Dư xua tay, "Thế giới nhiệm vụ này cậu giải quyết không tồi."
Cố Tây Châu cười cười, "Thế giới nhiệm vụ này là thế giới thứ hai của Phương Chấp, bản thân nó vốn đơn giản, ngoại trừ cái vòng trắng mà đám trẻ tin là đứng trong đó sẽ chết và người giả quỷ sẽ chết ra thì bản thân thằng bé luôn vị giam cầm dưới nước, không có ý muốn giết người."
Tư Dư thở dài, "Đúng vậy, thằng bé trượt chân rơi xuống hồ nước, hơn nữa cũng chỉ là một đứa nhỏ, không có ý hại người, vì mẹ nên mới mãi không rời đi, cho nên mới biến thành quỷ."
Nhớ lại hình ảnh trước khi Đinh Hàn chết vẫn còn ngồi trong lớp học nói chuyện với bạn cùng bàn, có thể chạy, có thể nhảy, có thể đi, lúc nói chuyện còn mang theo chất giọng thanh thúy chỉ có ở trẻ con, vô cùng đáng yêu, sau khi trầm mặc một lát, Cố Tây Châu gật đầu.
Phương Chấp ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nhớ đến lời cuối cùng Đinh Hàn nói với mẹ, làm cậu nhớ đến người mẹ yếu bệnh qua đời của mình, cậu những tưởng từ lâu mình đã không còn nhớ mẹ nữa, thế nhưng một màn này gợi lên kí ức xa xưa trong cậu, trong phút chốc Phương Chấp có chút không thở nổi, trong lòng co rút đau đớn.
"Cậu không sao chứ?" Cố Tây Châu hỏi.
Phương Chấp lắc đầu, đôi mắt có chút ứng đỏ, không nói gì.
Một lát sau -----
"Thật ra thế giới kia còn có một thiết lập..." Tư Dư bình tĩnh nói, "Hôm đầu tiên chúng ta ngồi xe đến đó, cậu đuổi tên sắc lang kia đi, cho nên người phụ nữ ấy mới không xuống xe vì bị hắn sàm sỡ, mấy ngày tiếp theo mới có thể theo lẽ thường ngày ngày xuất hiện ở cổng trường."
Cố Tây Châu vươn tay cầm ly café trên bàn, nghe vậy trầm mặc một lát: "Nếu lúc đó chúng ta không giúp cô ấy, sẽ có chuyện gì xảy ra?"
Tư Dư nhàn nhạt nói: "Nếu vậy có lẽ cô ấy sẽ không xuất hiện ở cổng trường."
Phương Chấp nuốt nước miếng, hỏi: "Vậy chúng ta tìm được cậu bé đó.... Nó sẽ...."
Tư Dư nhướng mày, lơ đãng nói: "Khả năng là sẽ phát điên."
Phương Chấp: Đột nhiên sợ hãi.
Cố Tây Châu: "....." May là hắn giúp cô ấy, bằng không cũng chỉ còn nước đánh tiểu quỷ đáng thương ấy tơi bời.
Sau khi chắc chắn Tư Dư không sao, ăn xong cơm trưa, lại ngồi nghỉ chốc lát, Cố Tây Châu dứt khoát lái xe đưa Phương Chấp về nhà.
Gần về đến nhà Phương Chấp, cậu chỉ vào chỗ ngoặt, nói với Cố Tây Châu: "Cố ca, hôm nay để em xuống xe ở kia đi, em muốn đi dạo một chút."
"Ừ, được." Cố Tây Châu tùy ý gật đầu, cũng không nói nhiều, sau đó lái chiếc Land Rover bị người ta phá đến xưởng sửa chữa.
Lái xe đến xưởng, Cố Tây Châu cứ cảm thấy mắt mấy người ở đó thấy xe hắn là sáng rực như bật đèn pha.
"Sếp à, xe này sửa cũng phải đến vài vạn nha!"
Cố Tây Châu nhướng mày: "Mấy vạn? Đắt vậy sao?"
Thợ sửa chữa cười hề hề: "Sếp à, đắt gì đâu, chiếc Land Rover cậu lái là dòng mới nhất còn gì, cũng phải gần 300 vạn... Sửa chữa trên dưới này nọ hết mấy vạn này không phải bình thường lắm sao?"
"Từ từ, xe này gần 300 vạn?" Cố Tây Châu túm lấy bác thợ già trước mặt, nhíu mày gấp giọng hỏi.
Bác thợ kiên định gật đầu với Cố Tây Châu: "Chắc chắn đó, chỗ này chúng tôi toàn sửa chữa xe xa hoa như vậy, loại xe này của cậu, tôi sửa qua không ít đâu! Chắc chắn không nhầm!"
"Sếp này, xe này là người nhà tặng cậu? Đến cả giá cậu cũng không biết?"
Vẻ mặt Cố Tây Châu ngây ngốc mờ mịt, gật đầu, giây tiếp theo liền lấy di động ra tìm kiếm.
Ngón tay Cố Tây Châu lướt trên màn hình di động, lại đối chiếu với chiếc Land Rover bị người ta đâm trước mặt mình, quả thật là giống nhau như đúc.
Cố Tây Châu:...
Phú nhị đại kia không nhận nhầm xe, là hắn... Là hắn nhận sai!
Hắn vốn tưởng rằng chiếc xe này của Cố Chi Chi nhiều nhất cũng chỉ ba bốn mươi vạn, ngàn vạn lần không nghĩ tới thế mà lại những 300 vạn!
Lại nhớ đến trước đó Tư Dư nói 'không lái loại xe này', Cố Tây Châu đột nhiên muốn đánh chết thổ hào ghê, xe 300 vạn còn không thèm lái, anh lái máy bay đi được rồi đấy! Một phát hơn tỷ, lái ra phong cách luôn.
Cố Tây Châu rời khỏi đại lý 4S*, phi thẳng về nhà, hắn dùng sức rất lớn đẩy cửa ra, cửa rầm một cái trực tiếp va vào tường.
*Đại lý ô tô 4S là showroom ô tô có mô hình đạt các tiêu chuẩn gồm Sales – Service – Spare Parts – Global System
Cố Tây Châu đóng cửa lại, vọt vào trong nhà, ngồi xuống sofa, tuy rằng không nhìn thấy người nhung hắn đoán lúc này Cố Chi Chi đang ngồi bên cạnh nhìn hắn.
"Cố Chi Chi...Khai mau, một công dân lương cứng thuộc giai cấp phổ thông, tiền thuê nhà mỗi tháng 1 vạn, vì sao cậu lại lái cái xe 300 vạn!"
Chiếc bút trên bàn giật giật do dự một lát viết ra ----- xe 300 vạn gì cơ?
"Cậu đừng có giả ngu, hôm nay xe bị đâm, tôi đưa đến xưởng sửa chữa, thợ sửa chữa bọn họ từng thấy qua nhiều xe như vậy, chắc chắn không nhận nhầm. Đừng tưởng có thể lừa tôi!"
Cố Chi Chi: Ờm.... Xe kia là tôi bán nhà mua.
Cố Tây Châu: "Cậu lại định lừa tôi...."
Cố Chi Chi: Thật.
Cố Tây Châu: "....."
Cố Tây Châu: "Tôi không tin, cậu chắc chắn là Cố - thổ hào - Chi Chi"
Cố Chi Chi: Ờ ờ, tin hay không tùy cậu.
Trầm mặc trong chốc lát, Cố Tây Châu thấy Cố Chi Chi không để ý tới hắn, Cố Tây Châu tìm đông tìm tây, cái gì cũng không có, chỉ có mệt chết, rốt cuộc ủ rũ ngồi ở mép giường.
Giữa lúc Cố Tây Châu đang ngồi ở mép giường ủ rũ, đầu đột nhiên bị ai đó xoa nhẹ.
Cố Tây Châu trầm mặc một lại, hỏi chủ nhân bàn tay ấy: "Thật là bán nhà mua xe à?"
Cố Chi Chi: Đúng.
Cố Tây Châu: "....."
Trong tay hắn nhiều thêm một tờ giấy, bên trên viết ---- Thành thành thật thật đi làm, cần cù chăm chỉ làm người, đừng mỗi ngày tưởng đông tưởng tây mơ mộng hão huyền.