Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 24: Anh hùng của em




Phương Chấp sợ sệt ôm chăn nhỏ của mình, ánh mắt rơi xuống người của Cố Tây Châu và Tư Dư, hỏi: "Em... Em đi ra?"

Cố Tây Châu khoát khoát tay, ý bảo cậu không cần đi, xoay người một cái từ trên giường ngồi dậy, nói với người bên ngoài: "Đến đây, đừng gõ."

Cố Tây Châu đứng dậy mở rộng cửa cho Lỗi ca ở bên ngoài, liền thấy nam nhân hướng trong phòng vọt vào, kỳ thật hắn đối với việc Cố Tây Châu sẽ mở cửa cho hắn có chút ngoài ý muốn.

"Các cậu không sợ tôi đang bị quái vật đuổi theo? Hỏi cũng không thèm hỏi liền mở cửa cho tôi?" Lỗi ca nói.

Cố Tây Châu hừ lớn một cái, vẻ mặt vô tình nói rằng: "Tôi không sợ quái vật như thế, có điều hơn nửa đêm anh tới tìm chúng tôi làm gì?"

"Không thấy tiểu Vũ." Lỗi ca nói, đột nhiên vẻ mặt hắn tái nhợt chỉ xuống dưới giường Phương Chấp.

Cố Tây Châu và Tư Dư theo bản năng nhìn theo hướng ngón tay của hắn, dưới giường Phương Chấp, ở nơi bị khăn trải giường màu trắng che lấp lộ ra một chút quần lụa màu lam, Phương Chấp thấy hai người nhìn gầm giường của hắn, vô ý thức nhấc khăn trải giường lên, dưới gầm giường đen tối không thấy rõ một đôi mắt cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

"Cô, cô tại sao lại ở dưới giường của tôi!" Vẻ mặt của Phương Chấp hoàn toàn ngu ngơ, trong mắt toàn là mờ mịt, cậu hoàn toàn không biết tiểu Vũ lúc nào đến phòng của cậu, còn... Còn ngủ ở dưới giường của cậu!

Đậu má, Phương Chấp trong nháy mắt nghĩ tới điều kiện bọn họ nói lúc ban ngày, ở trong lòng mắng một câu đồ gây rối, nhưng bởi vì nghề nghiệp cậu cũng không nói ra lời nói độc ác gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn nữ nhân hai cái.

Nữ nhân ở dưới giường đau khổ khóc lóc, sau khi bị phát hiện cô ta một câu cũng không nói, từ dưới giường Phương Chấp chui ra ngoài.

Sắc mặt Lỗi ca ở bên cạnh trắng bệch, hỏi: "Thế này, rốt cuộc tính có bao nhiêu người trong phòng ngủ của các cậu?"

Lời này vừa ra, Phương Chấp theo bản năng nhìn về phía nữ nhân kia, nhưng mà nữ nhân kia chỉ ngồi ở dưới đất khóc lóc đau khổ, nước mắt tách tách tách rơi xuống đất, hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của Lỗi ca.

Tư Dư mỉa mai nói: "Khóc cái gì mà khóc, nửa đêm mò tới phòng của ba chúng tôi, tâm tư ác độc của cô đừng tưởng rằng chúng tôi không biết."

Nữ nhân ngồi dưới đất thấy mình bị người khác vạch trần không chút lưu tình, đột nhiên ngừng khóc cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua ba người Cố Tây Châu, từ dưới đất đứng lên liếc mắt nhìn Lỗi ca, nói: "Hừ, anh đúng là người tốt, tỉnh lại không thấy tôi còn đến đây tìm?"

"Vậy chúc anh đêm nay không phải chết ở chỗ này được rồi." Nữ nhân lạnh lùng nói.

Nói xong, nữ nhân vậy mà xoay người sập cửa rời đi căn phòng của bọn Cố Tây Châu, lúc này chỉ có căn phòng của bọn họ có đèn, ngoài cửa đột nhiên thổi qua một cơn gió lạnh.

Nữ nhân bỏ đi chưa tới một phút đồng hồ, đột nhiên trong bóng tối liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, ngay sau đó trong bóng tối ở trên hành làng xuất hiện một bóng người, nó đúng là đang kéo một nữ nhân cả người là máu từ trên hành lang rời đi.

Bọn họ thậm chí không nhìn thấy nữ nhân có bất kỳ giãy dụa nào, lúc này cô đã lẳng lặng nằm xuống, cả người đều là máu tươi.

"Ông trời của tôi ơi!" Lỗi ca sợ đến mức nhắm mắt ngay lập tức, trong nháy mắt hắn có loại cảm giác muốn nôn mửa, hắn chỉ là liếc nhìn bên ngoài một cái, trên hành lang máu tươi chảy đầy đất, mà "thứ kia" so với người bình thường cao hơn rất nhiều, cái cổ giống như rắn xoắn quanh, hắn theo bản năng đóng cửa lại.

Từ ngoài cửa truyền tới tiếng khớp xương bị gặm cắn, máu vẫn theo khe cửa chảy vào căn phòng của bọn họ, Phương Chấp tay trái nắm tay phải, khẩn trương vểnh tai nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài.

Loại âm thanh này ở cửa không ngừng dội lại, nó hình như còn chưa có rời đi, liền ở ngay ngoài cửa phòng của bọn họ.

Phương Chấp lộ ra bộ mặt mờ mịt luống cuống, hắn... rất sợ hãi.

Lúc này ngay cả người bình tĩnh như Lỗi ca nghe âm thanh ngoài cửa cũng đều nổi da gà, hai chân sợ hãi như nhũn ra, té ngồi dưới đất, "Tại sao có thể như vậy, chúng ta đều phải chết, thế giới này một chút cũng không đơn giản, quá khó khăn... Căn bản không có khả năng còn sống ra ngoài, căn bản không có khả năng... "

"Yên lặng một chút, bên ngoài không có tiếng động." Cố Tây Châu lên tiếng ngăn cản Lỗi ca đã có chút phát điên lẩm bẩm.

"Hình như đã dừng." Tư Dư nhẹ giọng nói, quay đầu nhìn về phía Lỗi ca tâm tình sụp đổ, "Anh đứng lên trước đi."

"Đừng bỏ tôi lại một mình, tôi sợ." Lỗi ca khóc thút thít nói, "Tôi chưa từng trải qua thế giới thế này, rõ ràng rất đơn giản, tại sao phải chết rất nhiều người như vậy."

"Không phải kêu anh trở lại một mình, gương của anh ở đây sao?" Cố Tây Châu hỏi.

Lỗi ca có lẽ là thật sự sợ hãi, hai mắt đỏ lên nức nở nói: "Có ở, hôm qua tôi cũng cầm một cái gương về phòng, liền ở trong tủ đầu giường của phòng ngủ."

"Cái gương kia khẳng định có những tác dụng khác, trước đem gương lấy lại đi." Cố Tây Châu xoa xoa đầu, nói với hắn.

Lỗi ca nghe vậy, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía cánh cửa đóng lại, thoạt nhìn đã bị dọa vỡ mật, hắn nghẹn ngào nói: "Tôi, tôi không dám đi ra ngoài, tôi sợ."

Cố Tây Châu liếc nhìn hắn một cái, vỗ vỗ vai nói: "Tôi đi qua phòng anh cầm gương về, anh nói cho tôi biết vị trí cụ thể."

Sau khi Lỗi ca đem vị trí đặt gương nói cho hắn biết, run giọng hỏi, "Một mình cậu có thể gặp nguy hiểm không..."

"Cái này anh không cần phải lo." Cố Tây Châu nhìn thoáng qua Lỗi ca té ngồi chật vật ở bên giường, hai mắt của gã đàn ông đỏ bừng, nước mắt nước mũi lấm lem. nhìn cực kỳ đáng thương.

Tư Dư ngược lại là có phần kinh ngạc nhìn về phía Cố Tây Châu, hắn cảm giác thật sự không nhìn rõ con người Cố Tây Châu này.

Cố Tây Châu rời phòng trực tiếp đi đến căn phòng bên cạnh, trên giường ở căn phòng bên cạnh đặt một khối gương đầy vết rạn, khối gương này hẳn là mặt gương Tiểu Vũ chính mình lấy đi.

Sau khi hắn dựa theo vị trí Lỗi ca nói tìm được cái gương, đang định đi thì cái gương trong tay hắn đột nhiên xuất hiện tình huống khác thường, một bàn tay tái nhợt đột nhiên vươn ra từ bên trong, tóm lấy cổ tay của hắn.

Cố Tây Châu bị cái tay kia nắm, nhưng không buông cái gương trong tay mình ra, hắn lật tay nắm lấy bàn tay tái nhợt kia, đem chủ nhân bàn tay kéo ra bên ngoài ——

Ba người đang ở trong phòng chờ Cố Tây Châu trở về, đột nhiên nghe được một hồi tiếng kêu thảm thiết từ trong bóng đêm truyền đến.

Phương Chấp không để ý tới sợ hãi, trực tiếp vọt vào trong căn phòng cách vách, trong bóng tối một bóng người thon dài đang đứng ở trong phòng, từ thân cao và hình thể Phương Chấp có thể đoán được đây là Cố ca.

"Cố ca, anh không sao chứ?"

Trong bóng tối Cố Tây Châu nhìn Phương Chấp và Tư Dư chạy đến, lại đảo mắt nhìn mặt kính trong tay, cái tay kia đã không thấy.

"Không có việc gì." Cố Tây Châu không mặn không nhạt mở miệng, "Về phòng trước đi."

Ba người về đến phòng, Lỗi ca bên kia nhìn thấy Cố Tây Châu bình yên vô sự mà trở về, lộ ra bộ mặt hoang mang ngỡ ngàng, "Cậu, cậu không có việc gì?"

"Ừm." Cố Tây Châu ừ một tiếng.

"Vừa rồi là âm thanh gì?" Lỗi ca sợ hãi run cả người, có điều thấy Cố Tây Châu bình yên vô sự, hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Cố Tây Châu: "Thứ đồ quỷ quái kia muốn chui ra từ trong gương của anh, nhưng mặt kính quá nhỏ, kẹp đau nó, nó là bởi thế mới kêu quái dị lên."

Lỗi ca: "..." Ai thèm tin cậu nói xằng nói bậy!

Phương Chấp: "..."

Tư Dư: "..."

Cố Tây Châu: "Trước tiên ngủ đã, đêm nay nó sẽ không xuất hiện nữa."

Một đêm không mộng mị, ngoại trừ Cố Tây Châu ra buồn ngủ của ba người còn lại hoàn toàn không có, rõ ràng lời nói của Cố Tây Châu cũng không thể khiến mấy người tin tưởng, ba người miễn cưỡng gắng gượng trợn mắt chờ bình mình tới.

Sáng sớm, Lỗi ca thấy Tiểu Vũ xuất hiện ở nhà ăn, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.

Tiểu tỷ tỷ, chúng ta đi vẽ vật thực đi." Tay của Cố Tây Châu vỗ lên vai của cô gái, nét mặt mang theo nét cười thản nhiên.

Lâm Mộng: "Được, được nha."

Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn nghĩ hôm nay Lâm Mộng hình như có chút sợ hãi Cố Tây Châu, mỗi lần nói chuyện cùng Cố Tây Châu đều sẽ căng thẳng, Lỗi ca sửng sốt một chút.

Sau khi tìm Lâm Mộng vẽ tranh xong, bọn họ xác nhận số người sống sót là bốn, mặc dù đêm qua bọn họ cũng đã hiểu rõ tình hình.

Trên đường trở về, Cố Tây Châu đột nhiên kéo Tư Dư một cái, Tư Dư cau mày một cái: "?"

" Còn có hôm nay và ngày mai sẽ là ngày cuối cùng, chờ lát nữa chúng ta đi lên lầu nhìn một chút, thế nào?"

" Không, không được..." Lỗi ca do dự nói.

Phương Chấp lại gật đầu đồng ý lời nói của Cố Tây Châu, "Chúng ta đã xem hết lầu dưới, căn bản không có thông tin hữu dụng, trừ lên lầu ra không có biện pháp khác, hơn nữa... Những người đó cũng chưa nói không cho chúng ta lên lầu đi?"

" Ừm." Tư Dư gật đầu, nói, "Ừ... Có thể thử xem."

Bọn họ trở lại biệt thự, sau khi qua loa ăn cơm trưa xong, Lỗi ca nhìn Lâm Mộng lên lầu nuốt nước miếng một cái, khó khăn hỏi: "Chúng ta thật sự phải đi lên?"

Cố Tây Châu gật đầu nói: "Đương nhiên phải đi lên, chẳng lẽ tối nay anh muốn ngủ một mình?"

" Không... Không muốn."

Ngủ một mình nhất định sẽ chết! Lỗi ca vội vàng giải thích, chỉ sợ chính mình nói chậm một câu, ba người liền bỏ lại hắn không quản.

Bốn người lò mò lên trên lầu.

Cố Tây Châu đẩy căn phòng thứ nhất ra, trong phòng cũng không có người, đây cũng là phòng sách của chủ nhân nam, rất nhiều rất nhiều tấm ảnh được bài trí bên trong thư phòng, là ảnh chụp một bé gái năm sáu tuổi, ảnh chụp từ nhỏ đến lớn, mãi cho đến tấm cuối cùng bọn họ rốt cuộc xác nhận đây là bản thân Lâm Mộng.

" Chủ nhân nam này đúng là thích con gái mình, vậy mà đặt nhiều hình như vậy." Lỗi ca theo bản năng nói.

Phương Chấp đem ảnh chụp cầm lên, nhìn một chút, cau mày nói: "Trong thư phòng chỉ có ảnh chụp của Lâm Mộng, một tấm hình của mẹ Lâm Mộng cũng không có?"

" Cái này có gì lạ?" Lỗi ca ngẩn ra, hỏi.

Phương Chấp lắc đầu, cậu chỉ là dựa vào trực giác làm cảnh sát cảm thấy phương diện này có lẽ có vấn đề gì.

" Được rồi, chúng ta đi căn phòng bên cạnh nhìn một chút." Cố Tây Châu nói.

Tay của hắn nhẹ nhàng xoay chốt cửa, gian phòng này đúng là căn phòng của Lâm Mộng, cô đang ngủ trưa, giống như trẻ con co rúc ở trên giường, bên giường của cô còn đặt một cái ghế cho trẻ con, bên trong gian phòng đặt hai bức tranh, là bức tranh bọn hắn chưa từng gặp qua.

Bức tranh thứ nhất —— vẫn là hồ chứa nước kia, chỉ là ba người vào tranh trong hình lại là ba thanh niên bọn hắn chưa từng thấy qua.

Mặt ba thanh niên mỉm cười, nhìn thẳng phía trước, trong con ngươi của bọn họ chiếu ngược ra một cô gái mỉm cười —— là Lâm Mộng.

Dưới chân bức tranh viết bốn chữ nhỏ —— Anh hùng của em.

Bức tranh thứ hai —— phía trên vẻ một đứa trẻ vừa mới ra đời, trong tay ôm một con gấu bông lông xù xù.

Cũng ở chân bức tranh viết mấy chữ bằng bút than gỗ —— mami yêu con.

" Là ai...?" Đúng lúc đó nữ nhân nửa mê nửa tỉnh mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm ra.