Sau khi hạ quyết tâm, ngày hôm sau, thừa lúc rảnh rỗi khi đến bệnh viện thăm Phương Chấp, Cố Tây Châu sử dụng viên xúc xắc Tư Dư đưa cho hắn. Phương Chấp ngồi trên giường bệnh, sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều so với lúc Cố Tây Châu tìm được cậu, có thể thấy rõ được mấy hôm nay các nhân viên y tế đã chăm sóc cậu rất tận tình.
Phương Chấp tò mò quan sát Cố Tây Châu, cậu đã sớm biết dạo gần đây Cố Tây Châu luôn mang theo viên xúc xắc này. Cố Tây Châu cũng không gạt cậu, cho nên Phương Chấp biết đây chính là một đạo cụ.
Cố Tây Châu đổ xúc xắc, nó xoay tròn trên bàn một lúc rồi chậm rãi dừng lại, Phương Chấp đang nhìn chăm chăm vào đó thở phào một hơi, ừm, vẫn ổn, vẫn là 6.
Đạo cụ này mà giao cho người khác, nếu như không phải trong lúc nguy cấp, e rằng chẳng ai tình nguyện dùng nó. Dù sao 1-3 và 4-6, đen và đỏ, tỉ lệ 50/50, chỉ mỗi Cố ca lần nào cũng đổ ra số 6.
Quan sát Cố Tây Châu tung xúc sắc, Phương Chấp thì không nghĩ gì nhiều, nhưng lúc tung xúc xắc ra, trong lòng Cố Tây Châu luôn mặc niệm —— trước khi về nhà, ta muốn gặp Phục Dịch Nhiên.
Cố Tây Châu 'cầu nguyện' xong, quay đầu nhìn về phía Phương Chấp, nhìn chằm chằm cánh tay bị thương sau này không thể nhấc vật nặng của cậu, trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy khó chịu. Nếu như lúc đó hắn ở cùng ở Phương Chấp thì chuyện đã không đến mức đó.
Phương Chấp nhún vai, phát hiện ra ánh mắt của Cố Tây Châu thì lộ ra gương mặt cười tươi rói, cố tình bẻ gãy dòng suy nghĩ của Cố Tây Châu, nói: "Cố ca, anh rửa giúp em quả táo với, em muốn ăn."
"À, được." Cố Tây Châu đứng dậy tùy ý cầm lấy một quả táo đi rửa sạch cho Phương Chấp.
Hai người nói chuyện câu được câu chăng, đột nhiên điện thoại Phương Chấp đổ chuông, nhìn thấy tên người gọi đến, cậu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhấc máy.
Cố Tây Châu không biết hai anh em nói chuyện gì trong điện thoại. Hắn cũng không có hứng thú nghe lén chuyện riêng tư của người khác, nghĩ rồi hắn đứng dậy nói với Phương Chấp: "Anh về trước đây."
"Vâng, bye bye Cố ca." Phương Chấp gật đầu với Cố Tây Châu.
Lần này lúc đưa Phương Chấp bị thương tới bệnh viện, vì tình huống khẩn cấp nên Cố Tây Châu quên mất không báo cho em gái Phương Chấp. Đợi đến lúc Phương Chấp tỉnh lại, cậu không muốn em gái lo lắng nên đương nhiên cũng không nói. Nhìn hai anh em nói chuyện đến là vui vẻ, Cố Tây Châu đóng cửa phòng bệnh lại, rời đi.
Mới vửa đến cửa bệnh viện, Cố Tây Châu liền thấy một chiếc xe hơi phi vào nhanh như chớp, đỗ xịch trước mặt hắn, cửa xe nháy mắt bật mở, một người đàn ông trẻ tuổi cực kì anh tuấn bước xuống, bắt lấy tay hắn, nói: "Anh lại đây giúp tôi một chút."
Cố Tây Châu cũng không chần chừ, bởi vì bên trong xe hơi là hai người bê bết máu: một nam một nữ, bụng người phụ nữ nhô lên, có lẽ là đang mang thai, hai người này hẳn là một cặp vợ chồng.
Tất cả nhân viên y tế xung quanh đều chạy tới hỗ trợ, ba chân bốn chẳng đặt hai người bị thương lên cáng, nhanh chóng đẩy đến phòng phẫu thuật. Sau khi thấy không còn việc gì nữa, Cố Tây Châu rời khỏi bệnh viện.
Người đàn ông đưa bọn họ tới đây vừa mới đi tạm ứng viện phí trở về thì gặp Cố Tây Châu, hắn lập tức ngồi xuống ghế trống bên cạnh rút thuốc lá ra, gõ nhẹ điếu thuốc đang chuẩn bị châm thì một điều dưỡng viên đi qua lườm hắn cháy mặt.
Người đàn ông đứng hình, xòe tay bất đắc dĩ, sau đó nói chuyện phiếm với Cố Tây Châu ngồi bên cạnh: "Vừa rồi cũng may là tôi lái xe đi ngang qua nhìn thấy đôi vợ chồng này, chiếc xe đụng phải họ đã chạy trốn mất, nếu không phải lúc đó tôi đi ngang qua thì họ thảm rồi."
Cố Tây Châu thầm nghĩ, người đàn ông anh tuấn trước mặt này cũng không tệ lắm.
Người đàn ông tiếp tục đĩnh đạc nói chuyện: "Lúc chiếc xe gây tai nạn đâm vào, đáng nhẽ người đàn ông kia không thương nặng thế đâu, chỉ cần đánh lái sang phải là anh ta sẽ không thảm như vậy, có điều người này cố tình không đánh lái. Anh biết là vì sao không?"
Cố Tây Châu ừ một tiếng, không có ý định tiếp tục nói chuyện với hắn ta, đối với nguyên nhân người bị thương không đánh lái hắn cũng không để ý, nhưng người đàn ông trước mặt này không thấy Cố Tây Châu đáp lời thì tự mình kể: "Bởi vì vừa vặn lúc đó bên phải có một cây cột điện, nếu như đánh lái sang phải, người phụ nữ này sẽ không được như bây giờ."
Cố Tây Châu: "Chậc...Tôi có việc, đi trước."
"Ồ."
Cố Tây Châu thấy không còn gì, đang định rời đi thì người đàn ông phía sau đăm chiêu hỏi: "Này, nếu như anh là người đàn ông kia, anh sẽ chọn thế nào?"
Cố Tây Châu không để ý tới hắn ta, đi thẳng đến cửa thang máy. Nếu là hắn......Hắn sẽ lựa chọn thế nào? Còn phải nói sao?
Tư Dư.
Nếu giữa hắn và Tư Dư chỉ một người có thể sống, hắn chọn Tư Dư.
Chỉ hy vọng tất thảy nhanh chóng đi đến kết cục, mặc kệ kết quả là gì, hắn thật sự không hy vọng cứ tiếp tục thế này mãi.
Cố Tây Châu rời khỏi bệnh viện nhưng không về thẳng nhà, vừa rồi đã dùng xúc xắc, đáng lẽ phải sớm gặp được Phục Dịch Nhiên rồi mới đúng, có điều hắn phải thất vọng rồi, hắn vẫn chưa gặp được Phục Dịch Nhiên.
Trong lúc Cố Tây Châu thất vọng, ở phòng phẫu thuật bệnh viện, hai người nọ đã thoát khỏi nguy hiểm và tỉnh lại. Biết mình được một người tốt bụng đưa vào bệnh viện, còn trả giúp tiền thuốc men, hai người đều cảm thán.
"Người đó đâu, tôi muốn gặp anh ấy!" Người bị thương khóc lóc nói.
Bác sĩ xua tay, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này chúng tôi không có cách nào giúp được. Sau khi xác định đó không phải là người gây tai nạn xong, chúng tôi cũng không để ai đi theo anh ấy cả. Anh ấy đã rời khỏi bệnh viện rồi."
Người đàn ông bị thương cắn môi nức nở: "Gặp được người tốt... hức hức hức...Xin hỏi bác sĩ, các vị có biết vị tiên sinh đó tên là gì không?"
Bác sĩ suy nghĩ một lát, nói: "Lúc nộp viện phí anh ấy có điền tên, hình như tên là cái gì Phục....Phục gì ấy..."
"Phục Dịch Nhiên!" Điều dưỡng bên cạnh nhắc một câu.
"Đúng vậy, tên là Phục Dịch Nhiên!"
......
Thời gian từng ngày trôi nhanh trông thấy. Vì trước đó đã từng điều tra Lý Yên, Cố Tây Châu cố tình đến tìm Lý Yên một lần để hỏi sau khi hắn tử vong ở thế giới người tuyết, Lý Yên của ngày hôm sau gọi điện thoại tới đã nói gì.
Lý Yên nói thế này: Nếu không cứu Cố Tây Châu hắn, tất cả mọi người sẽ chết, mà kỳ thật chính Lý Yên kia cũng không biết vì sao.
Sau đó Cố Tây Châu lại tìm đến Diệp Xu, Diệp Xu không cảm thấy lạ khi Cố Tây Châu xuất hiện, chỉ nhàn nhạt nói: "Bút tiên nói, nếu không có anh, tất cả mọi người sẽ chết."
Có được kết quả này xong, Cố Tây Châu hít sâu rồi thở hắt ra, rời khỏi Tây Ninh trở về Ninh Khánh ngay ngày hôm đó, vì thời gian của Phương Chấp sắp đến rồi.
Cố Tây Châu duỗi tay sờ điện thoại di động trên đầu giường, liếc nhìn thời gian, hôm nay cần phải đến bệnh viện, đã đến giờ rồi, hắn cần phải tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Vì lý do sức khỏe của Phương Chấp nên lần này bọn họ lựa chọn địa điểm tiến vào thế giới nhiệm vụ chính là ở bệnh viện, Cố Tây Châu đi cùng Tư Dư đến bệnh viện, vô tình gặp đôi vợ chồng gặp tai nạn xe cộ hôm trước. Hai người hồi phục khá tốt, đã có thể tự do đi lại.
Bên cạnh còn có một điều dưỡng viên đang nói chuyện với họ, có vẻ là đang đưa hai người đi chụp chiếu. Tầm mắt vừa vặn dừng lại ở chỗ Cố Tây Châu và Tư Dư, hai người dung mạo xuất chúng, Cố Tây Châu lại thường xuyên đến viện thăm Phương Chấp, cô bé điều dưỡng đương nhiên thấy Cố Tây Châu quen mắt.
"Y tá Dư? Y tá Dư....." Hai vợ chồng bị tai nạn xe cộ gọi vài tiếng y tá Dư mới lấy lại tinh thần, họ liền trêu chọc: "Hai anh kia em thích anh nào thế? Trông đẹp trai đấy, ra xin số điện thoại đi!"
Y tá Dư le lưỡi, có chút thẹn thùng nói: "Anh chị đừng trêu em, em dỗi đây này!"
"Lại nói, hôm đó lúc hai người được đưa đến bệnh viện, vị tiên sinh kia còn giúp khiêng anh chị lên lầu đó!"
Nghe y tá Dư nói, hai vợ chồng đang cười đùa đều sững người, bỗng nhiên quay đầu đi về phía Cố Tây Châu, ngăn Cố Tây Châu và Tư Dư lại.
"Chào ngài, hôm đó cảm ơn ngài đã đưa vợ chồng tôi lên lầu!"
Cố Tây Châu: "Đừng khách sáo."
Hai vợ chồng cười hì hì nói: "Thế giới này vẫn còn nhiều người tốt thật. Hôm đó vợ chồng chúng tôi thực sự rất may mắn, gặp được Phục tiên sinh, lại gặp được ngài hỗ trợ!"
"Phục tiên sinh?" Tư Dư nhướng một bên mày, "Phục Dịch Nhiên?"
"Đúng vậy, chính là Phục Dịch Nhiên tiên sinh, vị tiên sinh này, ngài biết Phục tiên sinh sao, hai người quen nhau sao? Vậy nhất định phải chuyến lời tới anh ấy giúp chúng tôi, hôm đó thật sự cảm ơn anh ấy! Nếu có thể, liệu có thể cho tôi số điện thoại của anh ấy không?" Người đàn ông bị tai nạn xe cộ nghe thấy Tư Dư nói thì gấp gáp hỏi.
Cố Tây Châu bẹt miệng, hóa ra hôm qua hắn đã gặp Phục Dịch Nhiên...... Nhưng mà người đàn ông hắn gặp được không giống Phục Dịch Nhiên một chút nào cả!
Những điều hắn muốn hỏi lại chẳng hỏi được câu nào.
Tư Dư phải giải thích nửa ngày nói mình không thân với Phục Dịch Nhiên, không có phương thức liên hệ, đưa Cố Tây Châu đi về phía phòng bệnh của Phương Chấp, hỏi: "Tây Châu, hôm đó Phục Dịch Nhiên đã nói gì với em sao?"
Cố Tây Châu lập tức lắc đầu, "Nào có gì, căn bản là em còn chẳng nhận ra đó là hắn."
Từ từ......Hôm đó Phục Dịch Nhiên vẫn luôn nói chuyện với hắn, tuy rằng là lải nhải một mình.
Nhưng Cố Tây Châu nhớ không lầm Phục Dịch Nhiên có hỏi hắn một câu ——"Này, nếu như anh là người đàn ông kia, anh sẽ lựa chọn thế nào?", Cố Tây Châu không nghĩ Phục Dịch Nhiên sẽ cố tình hỏi một câu vô nghĩa.
Lúc đó kỳ thật hắn đang tự vấn chính mình.
Bên tai Cố Tây Châu ồn ào nhốn nháo, nhưng suy nghĩ của hắn thì đã bay đến tận đẩu tận đâu, hơn nữa còn rất kì lạ là Phục Dịch Nhiên nhìn thấy hắn nhưng không tiết lộ thân phận, cũng không biểu hiện một chút dấu hiệu thù địch nào, chỉ là nói chuyện phiếm bình thường. Dựa theo thái độ của hắn ta ở thế giới người tuyết, không phải đáng lẽ Phục Dịch Nhiên nên cầm dao thọc chết hắn sao?
Không......Thời gian đếm ngược vẫn còn đó, Phục Dịch Nhiên không giết được hắn, trừ phi tiến vào trong thế giới nhiệm vụ.
Nghĩ đến đây, Cố Tây Châu lắc lắc đầu. Mặc kệ Phục Dịch Nhiên có ý gì, hắn tuyệt đối sẽ không để Tư Dư xảy ra chuyện.
Cố Tây Châu lấy xúc xắc trong túi quần ra xóc xóc.
"Làm sao vậy?" Tư Dư hỏi.
Cố Tây Châu giơ hộp xúc xắc trong tay lên, nói: "Không phải thứ này có thể mang đến vận may sao? Em lắc một chút, hy vọng chúng ta có thể thuận lợi vượt qua nhiệm vụ lần này!"
Tư Dư cười cưng chiều, nói: "Sẽ."
Đi vào phòng bệnh, Cố Tây Châu đóng cửa lại, ba người nói chuyện phiếm giống như bình thường, thời gian đến, sau khi trải qua cảm giác choáng váng quen thuộc, Cố Tây Châu mở mắt một lần nữa.
Có vẻ đôi mắt vẫn còn chưa quen với khung cảnh tối tăm này, trước mắt Cố Tây Châu là một mảnh đen tuyền, căn bản không thể thẩy rõ tình hình xung quanh. Nhưng đây không phải là vấn đề, vấn đề chính là từng cơn đau dồn dập truyền đến từ bên hông hắn, hắn hít hà một hơi, có một đôi tay không lớn lắm đang ấn chặt bên hông hắn.
"Xin lỗi, vô cùng xin lỗi........Vô cùng xin lỗi......"