Ngọc ca ngồi trên xe cũng phát giác ra điều không ổn, ả quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, hỏi: "Tài ca, rốt cuộc anh mang tôi đến chỗ nào? Sao càng lúc đi càng xa như vậy?"
Tài ca đang lái xe, cười hề hề giải thích: "Lần này tôi muốn dẫn cô cùng đi đến đó, theo tôi là được."
Trong lòng Ngọc ca cảm thấy không ổn, có điều không nói trắng ra mà lại liếc nhìn cửa sổ xe, nói: "Vậy tôi ngủ một lát, hôm nay mới sáng sớm đã bị anh gọi, còn chưa ngủ đủ."
Tài ca nghe vậy, gật đầu nói: "Vậy cô ngủ đi."
"Tài ca, dây an toàn xe anh chặt ghê, siết vào người tôi, ngủ không thoải mái." Ngọc ca hơi nghiêng người, tháo dây an toàn, dựa vào cửa làm bộ giả vờ ngủ, khoảng chừng 5 phút sau, ả đột nhiên duỗi tay kéo khóa cửa, mở cửa xe ôm đầu nhảy xuống.
Ngọc ca nhảy xuống xong liền liều mạng chạy về hướng ngược lại, ý đồ đón đầu xe, lúc này trên đường cũng có một chiếc xe khác, rất nhanh đã bị Ngọc ca chặn lại.
Lúc này Tài ca cũng xuống xe, trong tay cầm một thứ gì đó, chạy tới, "Kể cả có vùng vằng với anh thì em cũng đừng có nhảy khỏi xe như thế chứ? Nguy hiểm lắm biết không?"
"Vợ à, có việc gì thì về nhà rồi nói!"
"Đại ca, cứu tôi với, hắn, hắn không phải là chồng tôi, hắn là kẻ buôn người!" Ngọc ca gấp giọng hô lên, bắt lấy tay chủ xe kia, vừa khóc vừa nháo.
Tất cả cảnh sát theo dõi bọn họ đều ngỡ ngàng, bởi vì quá khiếp sợ, biểu cảm còn có chút kinh ngạc.
Sao hai người này lại đột nhiên nháo nhào lên thế? Vừa rồi nghe lén bọn họ nói chuyện trên xe, thấy vẫn còn yên ổn mà!
Cố Tây Châu là người đầu tiên phản ứng lại, đi từ trên xe xuống, thấy chủ xe đang khó xử, không biết nên tin ai, hắn liền tiến đến vỗ vai chủ xe: "Vừa này dọc đường xe chúng tôi vẫn luôn đi theo họ."
Tài ca nghe thấy những lời này, sắc mặt liền biến đổi, sau đó lại nghe thấy Cố Tây Châu quay đầu nói với Ngọc ca: "Em gái à, không phải vừa rồi em vẫn luôn ngồi ở ghế phụ sao? Anh thấy hai người vẫn nói nói cười cười suốt mà, cãi nhau cũng làm gì đến mức phải như này?"
"Đúng đúng đúng, anh trai đây đúng là người hiểu chuyện, chúng tôi ban nãy còn đang nói chuyện phiếm, vừa mới bất đồng một cái," Vẻ mặt Tài ca bất đắc dĩ, nói, "Ai u, đi thôi vợ, chúng mình lên xe."
Tài xế chiếc xe bị ngăn lại nghe thấy vậy thì trừng mắt lườm Ngọc ca một cái, "Cô gái, đừng có như vậy chứ."
"Không phải, thật sự không phải mà, hắn không phải là chồng tôi, hắn là tội phạm giết người!"
Mọi người nghe thấy những lời này thì sau lưng đều cứng còng, Cố Tây Châu cười hì hì trêu: "Ấy, em gái cũng biết đùa ghê ha, anh khôn cần phải lo cô ấy, cứ đi đi."
Chủ xe kia nghe vậy thì lái xe đi.
Cố Tây Châu cẩn thận quan sát phản ứng của Tài ca, hắn phải hiện người đàn ông này có vẻ thật sự xem bọn họ như người qua đường, chứng tỏ bọn họ không bị phát hiện?
Tài ca nghe Cố Tây Châu làm chứng giúp hắn thì buông lỏng súng lục trong tay, vốn dĩ hắn định nếu người đàn ông kia muốn báo cảnh sát thì sẽ giết luôn.
Hắn túm lấy Ngọc ca, Ngọc ca liều mạng giãy giụa, Tài ca cười hắc hắc một tiếng, vừa quay đi thì đột nhiên bị một vật đập thẳng vào đầu, nghiêng đầu chỉ thấy người vừa mới nãy còn nói đỡ giúp mình, tiếp theo đó trước mặt tối sầm, mất đi tri giác.
Cố Tây Châu đánh ngất hắn ta xong, những đồng nghiệp đi cùng lập tức ập đến ấn người xuống mặt đất, đồng thời còn có cả Ngọc ca, cùng với một tiếng rắc, còng tay đã khóa hai người lại với nhau.
Vì quá mức khiếp sợ nên trong phút chốc Ngọc ca không nói nên lời.
"Anh, các anh......"
Cố Tây Châu gật đầu, "Đúng vậy, cảnh sát."
Nói rồi Cố Tây Châu lục soát người Tài ca, móc ra một khẩu súng lục tự chế trong túi quần, quả nhiên những kẻ này có mang theo mấy thứ đó, lại cho một nữ đồng sự lúc soát người Ngọc ca, bởi vì không có số má gì nên trên người Ngọc ca không mang theo súng.
......
Đầu đau quá, Tài ca cảm giác được có một bàn tay đang thô bạo vỗ vỗ lên mặt mình, mơ mơ màng màng mở to mắt.
"Mày, mày làm gì?"
Cố Tây Châu lấy thẻ cảnh sát ra, huơ huơ trước mặt Tài ca, nói: "Biết đây là cái gì chứ hả?"
"Cảnh sát......" Tài ca thấy thẻ cảnh sát, nháy mắt sắc mặt trắng bệch, hầu kết lăn lộn, nuốt nước miếng.
"Ngươi không phát hiện ra chúng ta theo dõi ngươi, vậy vì sao lại ra tay với Ngọc ca?" Cố Tây Châu nhướng một bên mày, hỏi.
Tài ca: "......"
Cố Tây Châu: "Sao không nói gì? Vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào hả?"
Tài ca: "......"
Cố Tây Châu xoa xoa nắm đấm, nói: "Bình thường ta không đánh người đâu, có điều đôi khi vẫn phải dùng một vài thủ đoạn đặc biệt."
Tài ca vừa nghe được câu nói vừa rồi từ miệng người cảnh sát trẻ tuổi trước mặt thì ngay giây tiếp theo một nắm đấm đã nện vào bụng hắn, đánh hắn đến mức dạ dày quay cuồng, thống khổ.
"Giờ nói được chưa?"
Cố Tây Châu nhướng mày nói.
Tài ca ôm bụng gật đầu, "Nói, tôi nói......Gì cũng nói hết......"
Cố Tây Châu: "Ca phẫu thuật ngươi nói ngày hôm qua là giả sao?"
Tài ca gian nan mở miệng, "Thật, là thật."
Cố Tây Châu: "Là thật? Tiến hành phẫu thuật ở đâu?"
Tài ca: "Ở một điểm giải phẫu khác, vừa mới đổi ngày hôm qua thôi."
Cố Tây Châu: "Vì sao?"
Tài ca nghiêng đầu liếc nhìn Ngọc ca, nói: "......Bởi vì cô ta."
"Hửm?"
Tài ca: "Túi xách của cô ta."
Vẻ mặt Ngọc ca kinh ngạc: "Túi xách của tôi?"
Tài ca cười lạnh: "Cô là cái loại gì tôi còn không biết chắc? Cô đồng nào dùng ngay đồng ấy, một đơn cũng phải được hai ba vạn mà có bao giờ cô dư được đồng nào, sao có thể mua nổi cái túi hàng hiệu cô đang mang? Chắc chắn là có vấn đề!"
Ngọc ca: "Cứ cho là như vậy đi, thế thì cũng chẳng nói lên điều gì hết, có thể là có người cho mà! Chỉ vì cái này mà anh muốn giết tôi?"
Tài ca: "Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không hiểu sao? Nếu không thì cô muốn sao, còn muốn tôi bao che cho cô chắc? Ông trùm sẽ giết tôi!"
Cố Tây Châu ngắt câu chuyện của hai người: "Địa điểm ở đâu?"
Tài ca: "Đường xx, nhà số 1 tòa 3 khu 1."
Đệch!
Đây không phải là nơi Phương Chấp bọn họ đang theo dõi đấy sao? Cố Tây Châu hô lên: "Nhanh lên, liên lạc với Phương Chấp! Bọn chúng làm phẫu thuật chui ở đó!"
"Cố đội, máy bận, không có ai nhấc máy......"
"Bọn họ vẫn luôn theo dõi, hẳn là đã phát hiện từ lâu rồi!"
Đang nói thì đột nhiên có người tiếp điện thoại!
"Alo! Cố đội, xảy ra chuyện rồi, vừa rồi bọn em bên này phát hiện ra chúng dẫn người đến đây làm phẫu thuật, người mình vọt vào giao chiến với chúng, năm tên côn đồ và tên bác sĩ đều bị bắt, nhưng có hai kẻ có súng, chúng bắt một thai phụ để uy hiếp bên ta, tiểu Phương......tiểu Phương vì trao đổi với thai phụ kia, đã chủ động chịu trói, bị hai người kia bắt đi!"
Vù vù vù——
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng gió thổi phần phật, Cố Tây Châu nghe người kia nói, cắn răng mắng một câu, "Con mẹ nó!"
"Các cậu đưa người về cục cảnh sát, tôi đi tìm Phương Chấp!" Cố Tây Châu nói xong trực tiếp ngồi vào xe của Tài ca, lái xe chạy đi.
Đợi đến lúc hắn lái xe đến hiện trường, tiếng còi xe cảnh sát vẫn đang kêu inh ỏi, người trẻ tuổi bị lừa tới đang khóc lóc, Cố Tây Châu nhận ra mặt mày mấy người đồng sự đều trắng bệch, thấy hắn liền tránh mắt đi nơi khác, trái tim Cố Tây Châu không khỏi nặng trĩu.
"Đếu là tại tôi, nếu như tôi có thể lái xe nhanh một chút....." Một người người trên trán đang đầm đìa máu, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Cố Tây Châu nghẹn đắng, chỉ nuốt nước bọt thôi mà cổ họng cũng đau, hoang mang nắm lấy tay lái, những người đó tàn nhẫn độc ác như vậy, Phương Chấp......
Không, không......Phương Chấp sẽ không chết, thời gian tử vong của Phương Chấp vẫn chưa tới!
Thời gian đếm ngược vẫn còn một tuần nữa!
Cố Tây Châu lấy điện thoại ra định gọi cho Tư Dư thì một thứ gì đó rơi ra từ túi hắn, rớt xuống sàn xe, Cố Tây Châu khom người nhặt chiếc hộp nhỏ trong suốt lên, bên trong có một con xúc xắc đang an tĩnh nằm thẳng, con số là "6"!
Cố Tây Châu tự nhiên nhớ đến lời Tư Dư nói với mình hôm qua.
Xúc xắc......Viên xúc xắc này có thể cho người ta biết may mắn hay là xui xẻo!
Cố Tây Châu không nghĩ nhiều, lắc xúc xắc, trong lòng niệm: Tìm được Phương Chấp, tìm được Phương Chấp, Phương Chấp nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì hết, hai tên khốn kiếp kia đi tìm chết đi!
Làm xong hết thảy, Cố Tây Châu lại lập tức gọi điện thoại cho Tư Dư, bảo Tư Dư dùng thông báo tìm người để tìm Phương Chấp giúp hắn.
Phong cảnh bên ngoài cửa xe không ngừng lui về phía sau, sắc mặt Quảng ca vô cùng khó coi, khẩu súng trong tay dí lên trán người thanh niên trẻ tuổi, "Đệch, hóa ra mày cmn đúng là cảnh sát!"
Phương Chấp không nói lời nào, lúc này tim cậu đập như sầm rền. Vừa rồi lúc cậu đang theo dõi thì thấy Quảng ca khiêng theo một cái bao tải, nhìn hình dạng liền biết bên trong hẳn là một người, không thể nào làm ngơ để một người bị lấy mất nội tạng, bọn họ không còn cách nào khác đành phải lập tức hành động, vọt vào giao chiến, nhưng lại để hai người chạy mất!
Một trong số đó là tên tóc vàng hôm đó theo dõi bọn họ, còn một kẻ nữa chính là Quảng ca đang cầm súng dí vào đầu cậu. Gương mặt Phương Chấp trầm xuống, nhìn chằm chằm tên tóc vàng phía trước, chính là vì tên tóc vàng này xúi giục nên Quảng ca mới bắt thai phụ đã hỗ trợ bọn họ!
"Thằng nhóc con mày cũng ra dáng đàn ông đấy, dám dùng thân mình đổi với con đàn bà kia!" Quảng ca cười lạnh một tiếng, "Có điều, có đàn ông nữa thì cũng chết thôi!"
Nói rồi Quảng ca bắn hai phát súng vào người Phương Chấp, mở cửa đẩy cậu xuống khỏi xe!
"Quảng ca, giờ chúng ta phải làm sao đây?" Sắc mặt tên tóc vàng trắng bệch, đôi tay đang lại xe cũng phát run, tuy rằng đã né tránh được cảnh sát, nhưng ở cái thời đại này, chỉ cần bị cảnh sát biết mặt, bọn họ có trốn đằng giời!
Sắc mặt Quảng ca hiển nhiên cũng không tốt nổi, rõ ràng là chưa nghĩ ra phải làm thế nào.
Cả người bị quăng xuống đất cảm giác như thể bị vô số nắm đấm nện vào thân thể, đánh đến đau đớn tận xương cốt, lục phủ ngũ tàng tựa như bị ai đó khuấy tung lên.
Đau quá.
Đau quá.
Ai tới cứu tôi với......
Đếm ngược......Ừm, vẫn đang còn đếm ngược, mình sẽ không chết......
Phương Chấp nằm ở ven đường, cảm giác máu trong người đang không ngừng chảy ra, ý thức càng ngày càng mơ hồ, mí mắt trở nên nặng nề.
"Két————"
Đột nhiên trên đường vang lên tiếng phanh gấp, cùng lúc đó tiếng loảng xoảng vang lên, Phương Chấp cố gắng chống đỡ, mở to mắt. Ở nơi ra có một chiếc xe tải lớn lật nghiêng ra đường, vô số ống sắt phủ đầy rỉ sét trút xuống, ống sắt trực tiếp xuyên qua chiếc xe hơi màu đen kia, biến nó thành một cái bàn chông.
Xe dừng ở ven đường, hai kẻ trên xe không dám tin nhìn chính mình đang bị ống sắt xuyên qua người.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng đã chạy thoát rồi cơ mà......
Tại sao lại như vậy?
......
Bên ngoài phòng cấp cứu ngoại toàn là cảnh sát, không ít người vẫn còn mặc cảnh phục, hốc mắt đỏ hồng.
Cố Tây Châu an tĩnh ngồi một góc, Mã Kỳ ngồi bên cạnh vỗ vai hắn, nói: "Đừng căng thẳng, Phương Chấp sẽ không sao đâu, vẫn chưa tới giờ."
Cố Tây Châu rũ đầu, mơ hồ ừ một tiếng không rõ.
Sau khi hắn bảo Tư Dư dùng thông báo tìm người xong thì dựa theo gợi ý mà đuổi theo, đuổi được đến hiện trường liền thấy chiếc ô tô bị cắm thành bàn chông......
Tài xế xe tải lái xe đường dài mệt mỏi đã tử vong tại chỗ, hai phạm nhân cũng chết trên xe, người duy nhất còn sống là Phương Chấp, hắn đã vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ mới đưa được Phương Chấp đến bệnh viện gần nhất.