Tiến vào thế giới nhiệm vụ rồi lại mơ mơ hồ hồ thoát ra, nhưng tâm trạng của Cố Tây Châu vẫn rất tốt, có thể lần lượt an toàn rời khỏi các thế giới nhiệm vụ, hắn rất vui sướng.
Trải qua mấy ngày nhàn nhã, qua kì nghỉ quốc khánh dài, cục cảnh sát hầu như không có ai. Sau kì nghỉ lễ, Cố Tây Châu quay về liền lập tức ngồi xuống tìm kiếm sự kiện trong hiện thực được phản ánh trong thế giới nhiệm vụ.
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của bạn Mã Kỳ, bọn họ phát hiện phía bên Hải Nam quả thực có một viện điều dưỡng như vậy, bốn năm trước một người nhà bệnh nhân tố cáo họ ngược đãi các cụ già. Kết quả viện điều dưỡng bị đóng cửa, hơn nữa còn bị phạt tiền.
Liếc nhìn tài liệu trong tay, Cố Tây Châu xoa xoa giữa chân mày, từng chuyện đều có liên quan đến hiện thực, nhưng hắn vẫn không rõ những lời Phục Dịch Nhiên nói đó là có ý gì, nếu hắn là một thanh đao, vậy phải giết ai đây?
Mã Kỳ ngồi bên cạnh, trong tay cầm một đống tài liệu cũ, chậm rãi xem, Cố Tây Châu nhướng mày liếc nhìn Mã Kỳ, nói: "Anh xem mấy cái này làm gì? Toàn là hồ sơ cũ."
Mã Kỳ gật đầu nói: "Nều là những án tử trước đây chưa phá được, không có việc gì thì đọc xem, nhỡ đâu gặp phải lúc vào thế giới nhiệm vụ thì sao?"
"Thế cũng hơi khó đấy." Cố Tây Châu lắc đầu, tuy rằng xác định được một phần rằng thế giới nhiệm vụ có liên quan đến sự kiện chết người trong hiện thực, nhưng mỗi năm cả nước có đến tầm 70 nghìn án chết người, đấy là còn chưa tính đến người mất tích, mà thế giới nhiệm vụ trải dài như vậy, muốn gặp được cái mình biết căn bản là không có khả năng.
Cố Tây Châu buông tài liệu trong tay, nhìn đồng hồ, đang định từ tốn về nhà ăn trưa thì Phương Chấp đột nhiên xông vào văn phòng hắn, gấp giọng nói: "Cố ca, xảy ra chuyện rồi!"
"Làm sao vậy?"
"Phát hiện 3 thi thể ở Lâm Giang, trong thi thể rót đầy xi măng!"
Mã Kỳ bên cạnh nhướng mày nói: "Xi măng? Xem ra là vì dìm thi thể......"
"Đi!" Cố Tây Châu nghiêm mặt, trực tiếp đi cùng Phương Chấp, không hiểu sao Mã Kỳ cũng đi theo, trầm giọng nói: "Tôi cũng đi nhìn xem, dìm thi thể vào xi măng là thủ đoạn của bọn buôn ma túy, tôi có kinh nghiệm."
Cố Tây Châu đương nhiên không từ chối, lại nói dù gì Mã Kỳ cũng vẫn là lãnh đạo của hắn, Cố Tây Châu nhún vai, lái xe của mình tới Lâm Giang, lúc ở trên xe, Cố Tây Châu lấy điện thoại ra gửi cho Tư Dư một tin nhắn.
Tư Dư đang bày biện cơm trưa lên bàn thì nghe thấy tiếng điện thoại rung, thấy tin nhắn của Cố Tây Châu hiển thị trên đó thì lộ ra một biểu cảm khác thường.
Cố Tây Châu: Có việc, không về nhà ăn đâu.
Tư Dư gõ di động, nghĩ rồi đáp lời: Uhm, đừng quên bữa trưa.
Cố Tây Châu: Được.
Đi tới hiện trường, Cố Tây Châu để hai người xuống xe trước, mình đi đỗ xe tử tế rồi mới đến bên bờ sông.
Phương Chấp vội vàng chạy tới, trình bày tình huống với Cố Tây Châu, "Thi thể ngâm trong nước khoảng 7 8 ngày, mấy ngày nay Ninh Khánh nóng bức, phần lớn thi thể đã hư thối, Hướng ca đang kiểm tra thi thể."
Cố Tây Châu ừ một tiếng, đi qua đó, ngồi xổm xuống nhìn Hướng Nguyên đang xem xét tình trạng thi thể, trầm giọng hỏi: "Tình hình thế nào?"
Hướng Nguyên trầm mặc, vạch quần áo trên thi thể ra, để lộ vết thương thật lớn nơi bụng, nói: "Xi măng được đổ vào từ đây, nhưng vừa rồi tôi có gõ một chút, xem qua thì......"
Cố Tây Châu thấy sắc mặt Hướng Nguyên không tốt lắm, hỏi tiếp: "Phát hiện ra cái gì?"
Hướng Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt có chút trắng dại ra, "Không có nội tạng, ba thi thể này đều không có nội tạng!". ngôn tình hoàn
Cố Tây Châu nghe thấy những lời này, cả người chấn động, "Không, không có nội tạng?"
Mã Kỳ nghe Hướng Nguyên nói, nhướng một bên mày, ngón tay xoa xoa bộ râu lún phún dưới cằm, "Bọn buôn ma túy không rỗi hơi đến mức đi moi nội tạng người ta ra."
"Không phải là buôn mà túy, là buôn bán nội tạng......Nội tạng của nạn nhân đã bị mang đi bán." Cố Tây Châu đứng bật dậy, khẳng định.
Hướng Nguyên gật đầu, "Tôi cũng cho là như thế, vừa rồi tôi đã kiểm tra ba thi thể này, phát hiện ngoại trừ vết rạch lớn trên bụng này, trên người bọn họ đều có một vết thương sau phẫu thuật, có thể chắc chắn thời gian làm phẫu thuật cũng chưa lâu, mới chỉ gần đây thôi."
Mã Kỳ trầm mặc một chút, đột nhiên nói: "Năm ngoái ở thành phố bên cạnh cũng từng xảy ra chuyện tương tự, có điều thi thể cứ thế bị ném ra lề đường, cũng không có nội tạng."
"Tôi cũng có chút ấn tượng, tôi nhớ rõ là án này vẫn chưa phá được." Hướng Nguyên nghe Mã Kỳ nói, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho người bạn ở thành phố bên cạnh để lấy tài liệu.
Tìm kiếm một lượt xung quanh ven bờ sông nhưng không tìm được manh mối hữu dụng nào, lúc này cảnh sát mới rời khỏi hiện trường, đồng thời để lại người canh giữ bờ sông nơi phát hiện thi thể.
Trở lại cục cảnh sát, Hướng Nguyên lập tức nhận được tài liệu từ thành phố bên.
Hướng Nguyên nghiêm túc chuyện nghiệp đối chiếu một lúc xong, trầm giọng nói: "Hẳn là cùng một tổ chức tội phạm."
"Có thể chắc chắn sao?"
Hướng Nguyên gật đầu nói: "Cậu xem vết khâu sau mổ trên ảnh đi, mỗi bác sĩ đều có cách thức và đặc điểm riêng, đương nhiên sẽ tạo ra những vết khâu không giống nhau, chỉ những người trong nghề như chúng tôi mới nhận ra."
Cố Tây Châu thở dài một hơi, buôn bán nội tạng có một phần là tự nguyện. đương nhiên cũng sẽ có phần không phải tự nguyện, thậm chí còn có thể là bị bắt cóc......
Nói thật, buôn bán nội tạng còn ra tiền hơn buôn người, một quả thận có thể bán tới 30 vạn, mặc dù máu me đáng sợ thật nhưng vẫn có những người bí quá hóa liều, mà người bệnh cần tạng ghép cũng tình nguyện chi trả một số tiền khổng lồ.
Trước kia có không ít người trẻ tuổi vì mua xa xỉ phẩm mà bán thận, cho rằng thận có đến hai quả, bán đi một cũng chẳng làm sao, nhưng trên thực tế, thiếu đi một quả thận rất khó có thể sống như người bình thường, các chức năng cơ thể của người bán thận xong không còn bằng trước kia nữa, không thể vận động mạnh, thậm chí nhiều khi còn phải nằm tĩnh dưỡng tuyệt đối trên giường.
Cố Tây Châu không biết ba thi thể trước mặt này lúc đầu là tình nguyện hay bị lừa, có điều vấn đề hiện tại là phải làm sao mới có thể tìm ra được tổ chức này, còn cả vị bác sĩ đó nữa.
Nhìn thứ này làm cho cả người hắn đều không thoải mái nổi, lấy xi măng ra xong, bên trong ba cỗ thi thể trống rỗng, đống xi măng đó đã đóng thành khối từ lâu, trên đó còn dính da thịt người, bị Hướng Nguyên đặt ở một bên, chậm rãi dùng búa đục ra, xác nhận bên trong không có bất cứ cơ quan nội tạng nào.
Mấy tên khốn kiếp đó cũng quá độc ác rồi.
Bởi vì khám nghiệm tử thi còn phải tốn rất nhiều thời gian, Hướng Nguyên trực tiếp tống cổ Cố Tây Châu đi: "Đã hơn hai giờ rồi, cậu đi ăn cơm trước đi, tiện tay mang một ít về cho tôi."
Cố Tây Châu trầm mặc một lát, nghĩ rồi cảm thấy Hướng Nguyên nói cũng có lý, hắn đâu có biết khám nghiệm tử thi, ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian. Mã Kỳ vẫn chưa đi, Cố Tây Châu dứt khoát cùng Mã Kỳ và Phương Chấp ra ngoài ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Mã Kỳ đột nhiên mở miệng nói, "Đám đó e là chạy từ thành bên tới Ninh Khánh."
"Khốn kiếp, thật đúng là không biết sợ, to gan như vậy, một lần giết liền ba người!"
Cố Tây Châu gật đầu, trong lòng cũng không chịu nổi, Phương Chấp bên cạnh còn trực tiếp câm lặng trầm mặc. Ăn cơm xong, Cố Tây Châu đóng gói hai phần cơm chiên mang về, một phần cho Hướng Nguyên, phần còn lại là cho đồ đệ nhỏ Lý Nhan của Hướng Nguyên.
Hướng Nguyên ăn ngấu nghiến, chỉ báo cáo nói, "Cậu tự xem đi."
Cố Tây Châu cầm báo cáo đọc lướt qua, thời gian tử vong đã hơn nửa tháng, nếu không phải mấy ngày trước có vụ một người đàn ông nhảy sông tự sát vì tình thì ba cỗ thi thể này cũng sẽ không được những người chèo thuyền vớt lên.
Hồ sơ tài liệu vô cùng rõ ràng, Hướng Nguyên còn làm giải phẫu đối chiếu vết thương.
"Giải phẫu khẳng định là cùng một người làm, tôi hỏi mấy người bạn rồi, đều nói là cùng một người," Hướng Nguyên nói rồi lại lấy ra thêm một tập tài liệu đặt vào tay Phương Chấp, nói, "Vừa rồi tôi vừa xin ý kiến giáo viên hướng dẫn trước kia của tôi, thầy cho tôi cái này, là một án tử từ 20 năm tước, các cậu xem xem, hy vọng có thể hỗ trợ cho các cậu."
Phương Chấp nghe vậy trực tiếp mở tập tài liệu Hướng Nguyên vừa đưa cho mình ra, vậy mà còn có thể dính đến án tử từ 20 trước.
"Ảnh chụp khám nghiệm tử thi, hẳn là cùng một người làm phẫu thuật," Hướng Nguyên trầm giọng nói, "Tổ chức tội phạm này ít nhất phải tồn tại 20 năm trở lên."
"Hai mươi, hai mươi năm?" Phương Chấp nghe vậy, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, 20 năm nay đã có bao nhiên người phải chết trong tay những kẻ này? Một trăm là không đủ, chỉ sợ ít nhất cũng phải vài ngàn người!
Đây là một án giết người từ 20 năm trước ở một thành phố khác, có điều nạn nhân trong án này không bị moi hết nội tạng. Tổ chức tội phạm vô tình bị nạn nhân phát hiện trong lúc đang vứt xác, nạn nhân báo cảnh sát và miêu tả ngoại hình hung thủ, tổ chức tội phạm vì vậy nên mới giết hại nạn nhân tại nhà, tên hung thủ kia cũng đồng thời bị phát hiện đã chết ngay trong nhà nạn nhân.
Tổ chức tội phạm này vì chặt đứt mọi khả năng cảnh sát tìm được chúng mà giết luôn kẻ đã bị cảnh sát biết ngoại hình, ném trong nhà nạn nhân.
Phương Chấp đọc đến đây không rét mà run, những người này quả thực quá là tàn độc, chỉ vì để không bại lộ mà đến cả 'người một nhà' cũng giết.
Có điều không thể không nói đây là biện pháp hữu hiệu nhất, chỉ cần có miêu tả ngoại hình, tuy rằng trước kia rất khó tìm nhưng cũng không phải là không thể, mà hiện tại thì không cần phải nói, chỉ cần biết được diện mạo, dùng hệ thống phân biệt nhận diện mặt người là có thể tìm ra phạm nhân.
Phương Chấp nuốt nước miếng, đây chỉ là một phần tài liệu, cậu lại lật sang trang, hóa ra án này không chỉ có hai người tử vong, mà còn có một cảnh sát mất tích.
Sau khi nạn nhân báo án, để bảo vệ nhân chứng, phía cảnh sát có điều hai người bảo vệ đối phương. Ở cửa cầu thang để lại một vết máu lớn, hai cảnh sát biến mất không thấy bóng dáng.
Phương Chấp trầm mặc, không cần nghĩ nhiều, hai vị đồng sự này chắc chắn đều đã chết.
Quá càn rỡ! Những kẻ này đúng là không muốn sống mà!
Phương Chấp lại lật thêm một tờ, đập vào mắt là tài liệu về một trong số hai cảnh sát mất tích, trên tờ giấy mỏng manh là ảnh chụp đen trắng khắc họa rõ ràng dáng vẻ đối phương, khuôn mặt chữ điền chính trực, cũng rất bình thường.
Sau đó cậu lại mở trang thứ hai, cả người đều cứng còng tại chỗ, bởi vì vị cảnh sát trong ảnh chụp trông cực kì anh tuấn, cảnh sát mà có diện mạo như vậy thì quá thu hút ánh nhìn.
Mà quan trọng nhất chính là......vị tiền bối này trông rất giống một người, cậu cau mày nhìn chăm chăm người trong ảnh chụp cả nửa ngày.
Cố Tây Châu thấy Phương Chấp như vậy thì cổ quái hỏi: "Cậu bày ra cái vẻ mặt gì đấy? Đưa anh xem nào."
Phương Chấp theo phản xạ đưa tài liệu trong tay cho Cố Tây Châu, Cố Tây Châu xem lại từ đầu, Phương Chấp bỗng dưng vỗ đầu cái bụp, nói: "Em cứ bảo hình như là từng gặp vị tiền bối kia ở đâu rồi! Hóa ra là trông giống Tư ca!"
Hướng Nguyên nhếch khóe miệng, nói: "Lúc mới nhìn ảnh tôi cũng phản ứng y hệt cậu, vị cảnh sát này trông thật sự giống Tư tổng, nếu không phải vì tuổi tác chênh lệch nhiều như vậy thì tôi cũng thực sự hoài nghi nhân sinh đấy."
Cố Tây Châu thấy án tử này, cũng tạm coi là bình tĩnh, án này......hắn biết rõ, hẳn là không có ai rõ ràng hơn hắn, chỉ là không ngờ tới lại có liên quan đến án lần này.
Đến lúc lật đến trang cuối cùng, Cố Tây Châu nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ người đàn ông trên ảnh chụp, ngón tay nhẹ nhàng quét qua gương mặt người thanh niên trẻ trong tấm ảnh.
"Gương mặt này......rất giống.......Tư Dư sao?" Cố Tây Châu chỉ vào ảnh chụp, không dám chắc, hỏi.
Phương Chấp và Hướng Nguyên trăm miệng một lời, nhất trí gật đầu: "Giống!"