Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 154: Nghĩ kỹ chưa?




Cố Tây Châu day day huyệt thái dương, ngồi lên ghế phụ xe Cố Kình, Cố Kình rũ mắt nhìn về phía Cố Tây Châu, bày ra dáng vẻ gia trưởng, "Tiểu Châu, ta nghe Vương thúc con nói hôm trước con bị người ta bỏ thuốc, sức khỏe không có vấn đề gì chứ?"
Cố Tây Châu trầm mặc một lát, lắc đầu, tỏ ý mình không sao cả.
"Vậy là tốt rồi," Cố Kình thấy Cố Tây Châu trả lời, gật đầu nói thêm: "Hôm đó con không về nhà, lúc ta và mẹ con gọi điện cho con, là người bạn kia của con nhấc máy."
Đến, rốt cuộc cũng đến vấn đề chính rồi!
Cố Tây Châu tự giễu trong lòng một chút, mấy ngày nay hắn đều thấp thỏm chờ giây phút này, trước đó hắn còn thấy kì quái, sao Cố Tây Châu và Chu Tân Nguyệt không hỏi chuyện hắn, hắn còn tưởng rằng hai vợ chồng này không nghĩ đến chuyện 'con trai là gay'. Quả nhiên hắn chỉ là người si nói mộng*, hai người đều là cảnh sát, rõ ràng khả năng phán đoán so với cái tên pháp y hóng hớt Hướng Nguyên còn tốt hơn nhiều.
*Người si nói mộng(痴人说梦): người ngớ ngẩn nói những chuyện hoang đường, viển vông.
"Tư Dư, anh ấy tên là Tư Dư." Cố Tây Châu nói.
Cố Kình nghe Cố Tây Châu nói, tay vẫn đặt trên tay lái, hỏi: "Hôm đó con với cậu ta ở bên nhau, quan hệ của các con là gì?"
Ông hỏi thực sự nghiêm túc, gương mặt ngẩn ngơ buồn man mác.
Cố Tây Châu chống cằm, vừa đánh giá sắc mặt Cố Kình, vừa nói: "Chính là loại quan hệ mà bố nghĩ đó, bằng không con cũng sẽ không gọi điện cho anh ấy đến đón, đúng không."
Cố Kình cười tự giễu, trước đó ông vẫn nghĩ con trai mình và đối phương hẳn là không có gì đâu, giờ nghĩ lại, mình chính là người si nói mộng, ông trầm giọng nói: "Con nghĩ kỹ rồi?"
"Vâng." Cố Tây Châu trả lời như chém đinh chặt sắt, không có bất kì sự do dự nào.
Cố Kình trầm mặc nhìn Cố Tây Châu, không nói gì. Trầm mặc một lúc lâu sau, cuối cùng Cố Kình vẫn mở miệng trước, "Ta biết rồi, mẹ con bên kia ta sẽ nói với cô ấy, khi nào con về nhà?"
"Anh ấy bảo con đến sống cùng nhau, con đồng ý rồi." Cố Tây Châu trả lời.
Bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên gượng gạo, Cố Tây Châu không ngờ Cố Kình không hề phản đối một câu nào, ngược lại lại vô cùng bình tĩnh, lý trí. Trước đây không hề có 'cha mẹ', Cố Tây Châu hoàn toàn không cần suy xét đến cảm nhận của người nhà, hiện tại không phải hứng chịu bất cứ sự phản đối nào làm cho Cố Tây Châu thấy vô cùng kinh ngạc.
Cố Kình ho nhẹ một tiếng, nói: "Vậy được rồi, con đừng có giày vò người ta quá."
Cố Tây Châu:???
Cố Tây Châu xuống xe xong, Cố Kình ngồi ở ghế lái khẽ cọ cọ mũi mình, tuy rằng trước đó đã ngờ ngợ nhưng chính tai nghe con trai bình thản thừa nhận như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy quặn thắt.
Có điều nghĩ lại, Cố Kình lắc đầu, con trai thích và hạnh phúc là được.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ngày hôm đó tiếng súng vang lên, con trai chắn một phát súng cho ông, bị đưa vào bệnh viện......Nghĩ đến đó, Cố Kình có chút nghẹn ngào, hôm ấy thực sự suýt chút nữa đã chết rồi, nhưng ngẫm lại cứ cảm thấy ký ức có chút mơ hồ, hình như thiếu mất thứ gì đó.......Có một vài thứ gì đó ông không nhớ rõ, nhưng gương mặt con trai lại càng ngày càng rõ ràng.
Cố Kình khẽ thở dài, chỉ cần ông chậm rãi nói chuyện với Chu Tân Nguyệt, cô ấy sẽ hiểu thôi.
.......
Lái xe gần một tiếng rưỡi, Cố Tây Châu mới đến được biệt thự nhà Tư Dư, hắn vừa xuống xe đã oán giận nói: "Nhà anh xa quá."
Tư Dư đặt cằm lên đầu vai Cố Tây Châu, nhẹ giọng nói: "Đây cũng là nhà em."
Cố Tây Châu nghe anh nói, cười khúc khích, cố ý nói: "Nhà em ở nội thành cơ, chỗ này của anh ở ngoại thành rồi."
Tư Dư như bị động vào công tắc, bắt lấy tay Cố Tây Châu, "Em đã nói là sẽ dọn đến đây sống với tôi rồi mà.
"Nếu như em ngại xa, chúng ta có thể dọn đến sống trong thành phố, ở đó tôi cũng có nhà."
Cố Tây Châu: "Em chỉ đùa một chút thôi."
"Kỳ thật em vẫn cảm thấy là đi quá xa đúng không?" Tư Dư hỏi.
"Một chút."
"Ngày mai chúng ta chuyện nhà! Tan tầm tôi đón em."
Cố Tây Châu có chút bối rối, hỏi: "Không phải như vậy sẽ phiền phức lắm sao?"
Tư Dư đáp lời một cách vô cùng thẳng thắn, tỏ vẻ không phiền toái chút nào.
Lúc hai người ăn cơm, Tư Dư hỏi han chuyện án tử, Cố Tây Châu không thể kể chi tiết sự việc được, chỉ kể một chút chuyện giữa nữ sinh và cha mẹ, chủ yếu là chuyện mà cha cô gái đã làm thực sự khiến cho người ta không khỏi chạnh lòng.
"Ting——"
Cố Tây Châu nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cả người căng như dây đàn, hắn sợ nhất là tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, vừa rồi lúc ăn cơm hắn đã phải liếc thêm mấy lần, chủ yếu là tại mỗi lần chuông điện thoại kêu thì đều là có án tử.
Cũng may.
Hôm nay chuông điện thoại kêu không phải là có án, là Cố Kình gửi tin nhắn cho hắn, khuyên hắn vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Cố Tây Châu nghĩ đến người lái thay đã bỏ thuốc hắn vì 'cưỡng gian bất thành', hơn nữa Cố Tây Châu lại là đàn ông nên đối phương bị xử phạt không nặng, trong lòng hắn cảm thấy cực kì khó chịu với kết quả này.
Cố Tây Châu đương nhiên ý kiến trong lòng: Nếu không phải hắn chịu đựng tốt thì không chừng đã toang mọe nó rồi.
Hắn quay đầu nhìn Tư Dư, thầm lặng liếc nhìn anh: Giờ hắn cũng thảm lắm, bị người ta 'ngủ'.
"Nhìn tôi làm gì?" Tư Dư nhìn về phía Cố Tây Châu, ngờ vực hỏi.
Cố Tây Châu nghĩ rồi không quên trêu đùa một chút, nói: "Nhìn vì anh đẹp đó."
Tư Dư:......
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Cố Tây Châu đã đến cục cảnh sát, vừa ăn tạm cái gì đó vừa nghe Hướng Nguyên trình bày kết quả khám nghiệm.
Móng tay Tôn Phỉ Phỉ có lưu lại tàn dư DNA, sau khi đối chiếu, xác định không phải Ngụy Minh. Về cơ bản có thể loại trừ Ngụy Minh ra khỏi đối tượng tình nghi.
Vấn đề hiện tại là không biết đó là DNA của ai, Cố Tây Châu nghĩ đến manh mối mà trước đó hàng xóm của Tôn Phỉ Phỉ đã cung cấp, phương thức liên hệ của người đàn ông này nhanh chóng được tìm thấy trong danh bạ điện thoại của nạn nhân.
Người đàn ông ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn Cố Tây Châu, hỏi: "Cảnh sát, tôi có thể hút thuốc không?"
"Có thể." Cố Tây Châu gật đầu, lạnh nhạt nói.
Người đàn ông trẻ tuổi lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, châm lửa, hút vài hơi, một lát sau mới nói: "Cô gái đó tôi quen biết trong một bữa tiệc tại gia, tôi thấy cô ấy xinh đẹp nên theo đuổi, bỏ ra chút tiền là đến thôi, có qua nhà cô ấy một hai lần gì đó đi."
"Vợ anh biết không?"
Người đàn ông trẻ tuổi gõ tàn thuốc, trả lời: "Tôi ly hôn hơn hai năm rồi, trước khi ly hôn với vợ cũ, hai người chúng tôi ở bên ngoài cũng đã ai chơi theo ý người ấy, chẳng qua cô ta ác hơn, dẫn người đến bắt gian tôi, móa, lại nói đến lúc......"
"Dừng, dừng!" Cố Tây Châu nhướng mày nói, "Tiếp tục nói chuyện Tôn Phỉ Phỉ, ngoài anh ra, còn ai khác có quan hệ vụng trộm với cô ấy không?"
"À." Người đàn ông hậm hực bĩu môi, sửa lại, "Tôi với cô ấy là quan hệ chính trực mà!"
Cố Tây Châu liếc xéo hắn một cái, người đàn ông nhún vai, vô lại nói: "Thật ra tôi cũng chỉ quen cô ấy một tháng thôi, chả được bao lâu.
"À, tôi nhớ lúc trước có một lần ăn cơm với cô ấy, tôi phát hiện cô ấy cứ ôm điện thoại nhắn tin mãi, sau đó có người gọi điện cho cô ấy, cô ấy ra ngoài nghe điện thoại rất lâu, tôi có đi lướt qua, nghe thấy cô ấy cãi nhau với người khác.
"Nhưng tôi cũng không biết là ai, nói không chừng là người cãi nhau với cô ấy trong điện thoại làm chuyện này, dù sao thì tôi không giết người, cũng không sợ các anh điều tra."