Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 102: Đang nhìn hắn...




"Hu hu hu..." Mẹ Liêu Tuấn mặt mày ủ dột, đáy mắt u tối, bà héo úa như thể một gốc cây khô cằn, thất thần đưa tay lau nước mắt, cảm tưởng có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Liêu Tuấn ôm mẹ mình, vỗ nhẹ lưng bà, anh ta ôm lấy đầu vai mẹ, yên lặng đỡ bà đi từng bước tới chỗ chiếc xe con đỗ cách đó không xa, đưa cha mẹ lên xe, Liêu Tuấn nói với vợ: "Em để ý cha mẹ giúp anh một chút."
Người phụ nữ gật đầu, đôi mắt cô phiếm hồng, nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông rời đi một lúc lâu, đứng cạnh xe lã chã rơi lệ.
"Đồng chí cảnh sát..." Liêu Tuấn rảo bước đi đến trước mặt Cố Tây Châu, vừa cất lời gọi Cố Tây Châu xong lại như nghẹn lại, không nói nên lời.
Anh ta vội vàng lau sạch nước mắt lăn dài trên má, giọng vẫn còn nghẹn ngào nức nở, nói: "Tôi cầu xin các vị nhất định phải bắt được hung thủ! Có bất kỳ yêu cầu gì, các vị đều có thể gọi cho tôi bất kể lúc nào!"
Cố Tây Châu thấy anh ta khóc đến thương tâm như vậy, nhớ tới vừa nãy mình còn hoài nghi Liêu Tuấn, trong lòng có chút áy náy, có lẽ vừa rồi bà lão chỉ là quá thương tâm nên mới nhận nhầm... Dáng vẻ đau lòng của Liêu Tuấn không giống như là đang giả vờ, đương nhiên cũng có khả năng là đối phương ngụy trang quá mức xuất sắc.
Cố Tây Châu không dám kết luận vội vàng, gật đầu nói với Liêu Tuấn: "Được, xin hãy giữ điện thoại luôn thông suốt, có việc cần đến tôi sẽ liên hệ với anh."
"Ừm." Liêu Tuấn nói rồi lại rơi nước mắt, anh ta đưa tay che miệng, đứng trước mặt Cố Tây Châu lặng lẽ rơi lệ, một chốc lát sau mới đưa tay lau nước mắt, nhẹ nhàng ấn ngực mình, nỗ lực bình phục cảm xúc kích động.
Phương Chấp đứng bên cạnh, ân cần đưa giấy cho Liêu Tuấn.
Anh ta hít sâu một hơi, dường như cảm xúc đã ổn định được một chút, "Cảm ơn, tôi không muốn để ba mẹ tôi nhìn thấy.... Họ chắc chắn rất đau khổ, tôi cũng... cũng rất đau khổ."
Cố Tây Châu nhìn bóng dáng Liêu Tuấn rời đi, nhíu mày, nhìn dáng vẻ khóc lóc vừa rồi của anh ta không giống như làm bộ, có lẽ thật sự chỉ là hắn nghĩ nhiều.
Cố Tây Châu thu lại ánh mắt từ trên người Liêu Tuấn, chuyển tầm mắt nhìn về phía Hướng Nguyên đang nói chuyện phiếm với Tư Dư. Hướng Nguyên cái tên gia hỏa này phó mặc tất cả cho tiểu đồ đệ nhà mình là Lý Nhan, tên Hướng Nguyên này, thật đúng là không biết xấu hổ.
"Hai người làm sao mà quen nhau?" Hướng Nguyên cười đến cổ quái, phảng phất như phát hiện ra đại lục mới.
Tư Dư ngồi trên nắp capo của chiếc Maybach, đáp lời: "Lần trước trung tâm thương mại có một tấm kính ở trên cao bị long ra, rơi xuống đè chết người, tôi đến cục cảnh sát các anh thì quen biết."
"À." Vẻ mặt Hướng Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới trước đó Cố Tây Châu đuổi bắt hai tên phạm nhân bỏ trốn, sau khi chúng bị đè chết, người nhà của một trong hai tên đó còn chạy đến cục cảnh sát chỗ bọn họ làm loạn, hôm đó hắn cũng có nghe thấy mấy nữ cảnh sát bàn luận về một vị cao phú soái đứng ra giải quyết chuyện này.
Lại nói tiếp... lúc ấy hắn còn âm thầm dè bỉu mấy tiểu cô nương nông cạn, lúc này nhìn Tư Dư thanh lịch đoan chính, không thể không thừa nhận người này lớn lên quả thực rất đẹp, hơn nữa trên người có một loại khí chất trong trẻo đặc thù. Người đẹp trai thì nhiều, nhưng khí chất độc đáo không phải ai cũng có.
Chẳng trách mấy tiểu cô nương trong cục cảnh sát bọn họ gặp Tư Dư xong còn có chút lưu luyến.
"Xong rồi sao nữa?" Hướng Nguyên bát quái hỏi.
Tư Dư không đề cập đến chuyện thế giới nhiệm vụ, thuận miệng nhắc tới án giấu xác người trong xi măng lần trước, nghe đến án này, Hướng Nguyên vỗ vỗ vai Tư Dư an ủi, thấp giọng nói: "Vận số năm nay của anh đúng là hẩm hiu, như vậy là phải tổn thất mất bao nhiêu tiền chứ?"
"Cũng vẫn ổn." Tư Dư không để trong lòng.
Thấy Tư Dư hoàn toàn không thèm để ý, Hướng Nguyên thoáng cái cảm thấy trứng đau, tiếp tục bát quái: "Đúng rồi, chuyện giữa anh với lão Cố bây giờ ra sao rồi? Đều hôn môi cả rồi, là xác định ở bên nhau sao?"
Tư Dư nghe vậy, hơi rũ mắt, "Tôi với em ấy hiện tại chỉ là bạn bè, chuyện hôn môi chỉ là sự cố thôi."
"Sự cố?"
Thấy Tư Dư không có ý định giải thích nhiều, trong lòng Hướng Nguyên tuy rằng tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, tránh chọc người ta chán ghét, " Vậy anh thích lão Cố ư?"
"Tôi không biết."
"Không biết?" Hướng Nguyên nhíu mày, nhìn về phía Tư Dư, hai cái người này không phải đến hôn môi cũng đã hôn rồi sao? Nghĩ lại biểu hiện của Cố Tây Châu, chẳng lẽ thật sự là do mình nghĩ nhiều?
Tư Dư thấy Hướng Nguyên giật mình thì giải thích một tiếng: "Tôi chưa từng yêu đương."
Nghe Tư Dư nói, cả người Hướng Nguyên ngay đơ tại chỗ, ánh mắt quét trên người Tư Dư, soi kĩ từ trên xuống dưới.
Cái người sáng đến bóng loáng này thế mà lại giống lão Cố ư? Không bàn chuyện yêu đương?
Tư Dư nhìn Cố Tây Châu đang ở phía xa phân công nhiệm vụ cho các cấp dưới, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp nhau giữa không trung, nhìn thẳng vào mắt nhau chừng 3s đồng hồ mới thu hồi tầm mắt, không nói gì.
Bên kia, Cố Tây Châu sắp xếp đâu vào đấy xong thì đi đến hỗ Hướng Nguyên và Tư Dư, hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì đấy?"
"Không có gì." Hướng Nguyên ngượng ngùng nói.
"Được thôi," Cố Tây Châu túm Hướng Nguyên, chỉ vào Lý Nhan đã cởi áo blouse trắng, nói với hắn: "Cậu chạy ra đây tranh thủ làm biếng, đùn hết cả việc cho con gái nhà người ta, cậu không thấy xấu hổ à?"
"Này có cái gì mà xấu hổ?" Hướng Nguyên nói, " Đội cảnh sát hình sự các cậu còn coi phụ nữ như đàn ông, coi đàn ông như súc vật cơ mà!"
Cố Tây Châu lườm Hướng Nguyên, sau đó quay đầu nhìn Tư Dư vẫn đang dựa vào đầu chiếc Maybach.
"Vẫn chưa đi à?" Cố Tây Châu vừa đi vừa nói, không biết có phải hắn nghĩ nhiều không, dường như trong một khoảnh khắc Tư Dư nghe thấy giọng hắn, anh có chút thất thần.
Tư Dư đứng dậy buông tha cho chiếc Maybach phía sau, lơ đãng nói: "Uhm, em vẫn chưa ăn gì nhỉ?"
"Chưa..." Cố Tây Châu thoáng liếc nhìn Tư Dư, có chút không hiểu ý anh muốn nói là gì.
"Muốn ăn gì? Tôi mời." Tư Dư cúi đầu nhìn thời gian, lúc này đã hơn 7h, nói: "Yên tâm, tôi sẽ cho người giám sát nơi này 24/24, tuyệt đối không cho kẻ nào phá hoại hiện trường vụ án."
Cố Tây Châu thấy động tác của Tư Dư, cùng cúi đầu nhìn đồng hồ, hắn nhìn thoáng qua những người đồng nghiệp xung quanh, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi ăn rồi về nhà đi."
Những cảnh sát còn ở lại hiện trường nghe thấy Cố Tây Châu nói, liếc nhìn nhau, trong lòng thầm cảm động: Cố đội của bọn họ vậy mà lại nhớ tới thời gian này!
Tư Dư nhìn hắn, tiếp tục hỏi câu hỏi ban nãy: "Muốn ăn gì?"
Cố Tây Châu nhìn anh, không hề khách khí chút nào, dù sao cũng đã quen lấy của người giàu chia cho người nghèo: "Lên lầu tùy tiện tìm một quán ăn là được, mang theo cả mấy vị đồng nghiệp của tôi nữa, không ngại chứ?"
"Ừm." Tư Dư hơi cong khóe miệng, gật đầu với Cố Tây Châu.
.....
Sau khi lên trung tâm thương mại, Cố Tây Châu đi theo Tư Dư đến một nhà hàng.
Hướng Nguyên đi vào, liếc nhìn thực đơn xong, bẹt mỏ hạ giọng nói với Cố Tây Châu: "Này cũng gọi là tùy tiện á?"
"Sao tôi biết được là trong trung tâm thương mại này căn bản không có gì gọi là tùy tiện cả chứ." Cố Tây Châu bất đắc dĩ nói, sau khi đi lên xong hắn mới biết được, trong trung tâm thương mại này chỉ có loại nhà hàng bình quân tiêu tốn khoảng 1 vạn mỗi người.
Hướng Nguyên cảm thấy không tốt lắm, dù có vài người đã về trước, nhưng ở đây vẫn còn mười mấy người cơ!
Có điều hắn thấy Cố Tây Châu gọi món không hề khách khí một chút nào, hoàn toàn không coi bản thân là người ngoài!
Ăn cơm xong, mọi người trong đội lục tục gọi xe rời đi, còn lại mấy cô gái đi nhờ xe Cố Tây Châu về, chen chúc trong thang máy xuống bãi đỗ xe, vừa xuống đến nơi, Cố Tây Châu liền nghe thấy tiếng phanh xe chói tai, sau đó là tiếng va chạm mạnh.
Két két két ----
Âm thanh kia vừa chói tai lại vừa khó nghe, Cố Tây Châu thấy chiếc xe kia vừa mới khởi động đã dừng lại, một người đàn ông bước từ trên đó xuống, Cố Tây Châu liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông trung niên này chính là giám đốc mới mà Tư Dư mời về - Úc Dương.
Vẻ mặt Úc Dương buồn rầu bước từ trên xe xuống, vừa ngẩng đầu thấy Tư Dư thì như chuột thấy mèo.
Tư Dư khẽ nhíu mày nhìn Úc Dương một cái, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Úc Dương: "Tư tổng... Không có gì, lúc khởi động xe tôi hơi thất thần một chút, không cẩn thận đâm hỏng đèn pha của chiếc Land Rover bên cạnh."
Nghe thấy những lời này, Cố Tây Châu theo bản năng tìm kiếm xe của mình trong bãi đỗ ô tô. Đèn xe của hắn... hỏng rồi.
"Đèn pha hỏng rồi, không thể lái ra đường được." Đương nhiên Tư Dư cũng nhận ra đó là xe của Cố Tây Châu, "Tôi đưa em về."
Cuối cùng toàn bộ những người vốn dĩ định ngồi xe Cố Tây Châu được Tư Dư đưa về, mà Cố Tây Châu cũng kẹt trên xe anh.
Ngồi trên xen Tư Dư, Cố Tây Châu xoa xoa giữa chân mày, nói: "Lần thứ hai, có phải anh với xe của tôi xung khắc nhau không? Mai tôi lại phải gọi taxi đi làm."
"Trách tôi?"
Cố Tây Châu không tỏ ý kiến: "Ừm."
Tư Dư lái xe, hỏi: "Không muốn phải gọi xe?"
Cố Tây Châu trợn trắng mắt: "Vô nghĩa."
Tư Dư lườm anh một cái, không nói chuyện, xe đi theo hướng Cố Tây Châu chỉ đến cổng tiểu khu, Cố Tây Châu nhìn vào trong nhà, nghĩ đến vấn đề đêm qua đột nhiên hắn lại không muốn về.
"Muốn uống một ly không?" Tư Dư dừng xe lại xong, bỗng nhiên cất lời hỏi Cố Tây Châu.
Vẻ mặt Cố Tây Châu mê mang, "Hửm?"
"Tâm trạng em không tốt lắm, tôi có thể uống với em."
"Vậy mà anh cũng có thể nhìn ra sao?"
Tư Dư hơi cong khóe môi, anh nhìn Cố Tây Châu nhẹ nhàng nói: "Không phải chỉ có hình cảnh các em mới giỏi quan sát."
.....
Hai người tản bộ ra khỏi tiểu khu, đi theo Tư Dư mới biết, hóa ra cách nơi hắn ở không xa là một phố bar, hơn nữa nơi hoa lệ phù phiếm này làm người ta cảm thấy tất thảy đều không quá chân thật.
Nơi này thật náo loạn, lẫn lộn cả nam lẫn nữ ăn mặc hở hang, kỳ thật Cố Tây Châu không quá hoan nghênh, hiển nhiên là Tư Dư cũng không thích hoàn cảnh như vậy, hơi nhíu mày nắm lấy cổ tay Cố Tây Châu bước nhanh khoảng chừng 10 phút, nhanh nhanh chóng chóng đi qua đoạn đường kia, đi đến một quán bar cực kì an tĩnh, bên trong bên ngoài cảnh cửa đều không một bóng người.
Cố Tây Châu đi vào xong, hai người gọi rượu rồi ngồi trong góc quán bar, Tư Dư vô cùng an tĩnh cùng Cố Tây Châu uống rượu, mỗi lần nhấc ly lên chỉ lướt qua một chút liền ngừng, chủ yếu là nhìn Cố Tây Châu uống.
Ban đầu Cố Tây Châu còn lo lắng nếu Tư Dư hỏi hắn vì sao lại phiền lòng thì hắn nên trả lời ra sao, có điều lo lắng của hắn là dư thừa rồi, Tư Dư cùng hắn uống rượu, một câu cũng không hỏi.
Ánh mắt Cố Tây Châu chỉ dừng trên người Tư Dư trong một cái chớp mắt, bởi vì đúng lúc đó một người đàn ông nâng chén rượu đi tới.
"Chào hai anh, trước kia chưa gặp hai anh bao giờ." Người đàn ông nói chuyện thập phần lịch sự, đồng thời đặt ly rượu xuống bàn, "Mời hai người một ly."
Tư Dư tùy ý liếc anh ta, đẩy ly rượu trước mặt mình ra, "Không cần."
Người đàn ông bị Tư Dư cự tuyệt cũng không thèm để tâm, anh ta có ý định nhích tới trước mặt Cố Tây Châu, "Tôi với anh ở cùng một tiểu khu, tôi từng thấy anh rất nhiều lần..."
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Cố Tây Châu ngắt lời: "Tôi không có hứng thú xem anh là ai."
"Được thôi." Người đàn ong ngượng ngùng sờ mũi, bị từ chối cũng không để ý, chỉ là có chút tiếc nuối.
Chờ người đàn ông rời đi xong, Cố Tây Châu ngồi ở một góc nhìn chằm chằm chén rượu đột nhiên mở miệng, hỏi Tư Dư: "Thế giới nhiệm vụ có đạo cụ nào có thể làm người ta sống lại không?"
"Không có." Tư Dư không chút do dự, lập tức trả lời.
Cố Tây Châu nghe Tư Dư trả lời nhanh chóng, quyết đoán như vậy thì có chút sững sờ. Thật ra thế giới nhiệm vụ trong mắt hắn quả thực rất thần kì, nó thậm chí có thể làm cho người sắp chết tiếp tục được sống, vậy thì làm một người sống lại biết đâu cũng có khả năng.
Tư Dư nhìn Cố Tây Châu, lại bổ sung một câu: "Theo như tôi biết mà nói thì không có."
"Ồ..."
...
Trên hành lang có hai bóng người cao gầy.
"Ừm...Ừm?" Bước chân Cố Tây Châu chông chênh, "Chính là chỗ này... 705... Cảm ơn anh..... đưa tôi về."
Người đàn ông đỡ hắn mỉm cười, giọng nói trong sáng lại mang theo một chút men say nhàn nhạt, tròng mắt anh hơi hơi run, nhìn chằm chằm Cố Tây Châu, "Đừng khách khí."
Tư Dư tìm được chìa khóa trên người Cố Tây Châu xong, lách cách mở cửa, anh đỡ Cố Tây Châu đứng ở ngoài cửa.
Trong phòng, Cố Chi Chi nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn hai người đang đứng ở cửa, đôi mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc nơi đáy mắt, lẳng lặng ngồi trên sofa, an tĩnh nhìn người đàn ông đỡ Cố Tây Châu vào phòng.
Một lát sau người đàn ông đó mới đi ra khỏi phòng, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
"Ừm, cho người lái xe đến đây đón tôi, tôi có uống chút rượu rồi."
Cố Chi Chi ngồi trên sofa bên cạnh người đàn ông, tinh tế đánh giá người đàn ông trước mặt này, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là đồng bạn trong thế giới vườn trường – Tư Diêu Tinh, cũng chính là Tư Dư mà lần nào Cố Tây Châu cũng tìm gặp.
Tư Dư nhìn thoáng qua đồ đạc trên bàn phòng khách nhà Cố Tây Châu, phát hiện có rất nhiền giấy ghi chú đã dùng, còn có mấy cây bút cùng với một quyển tài liệu.
Cố Chi Chi thấy Tư Dư lấy một chùm chìa khóa trong túi ra đặt lên bàn, sau đó duỗi tay định lấy đồ trên đó, Cố Chi Chi theo bản năng nhíu mày, sổ và ghi chú trên bàn đều có viết linh tinh này nọ, Tư Diêu Tinh mà thấy sẽ có chút phiền phức...Bàn tay vươn đến giữa không trung muốn bắt lấy đồ, kết quả động tác của đối phương nhanh hơn, đã chạm đến tập ghi chú.
Tư Dư không đọc nội dung trên tập giấy ghi chú, đối với nội dung đối thoại trên đó có vẻ không có chút hứng thú nào, anh cầm bút viết một vài thứ lên đó.
Cố Chi Chi thò đầu lại gần, trên đó viết: Tôi để xe dưới lầu, chờ xe của em sửa xong rồi thì trả lại cho tôi.
Xe hỏng rồi?
Biểu cảm của quỷ trong nhà hơi thay đổi một chút.
Chưa đến 20 phút sau, xe đón Tư Dư đã đến cửa tiểu khu, Tư Dư xoay người mở cửa chuẩn bị rời đi
Chú ý tới động tác của Tư Dư, Cố Chi Chi cũng lơ đãng đứng dậy, định đi xem tên ma men Cố Tây Châu, hắn nhìn thoáng qua Tư Dư đang đứng ở cửa, đáy mắt đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.
"Sầm."
Cửa đóng lại.
Trong phòng, Cố Chi Chi cau mày, cũng không biết có phải do mình nghĩ nhiều hay không, vừa rồi ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Tư Dư đứng ngoài cửa dường như đang nhìn hắn....