Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 100: Đáp án




Trước khi lên lầu, ánh mắt Cố Tây Châu còn lưu luyến đặt lên chiếc Maybach trông cực kì thành thục ổn trọng của Tư Dư.
Chú ý tới tầm mắt của Cố Tây Châu đặt lên xe của mình, Tư Dư đi bên cạnh hắn, hạ giọng hỏi: "Sao thế? Xe kia có vấn đề gì à?"
Cố Tây Châu: "Không có vấn đề gì, sao anh không lái chiếc Lamborghini màu lam kia nữa? Không phải anh thích nó lắm sao?"
Tư Dư không cần nghĩ ngợi, nói: "Chiếc màu lam ấy cũng bình thường, không phải là quá thích, hôm nay đến công ty con mở cuộc họp, chiếc đó không hợp lắm."
Cố Tây Châu trầm ngâm, hắn cảm thấy đáng lẽ mình không nên nói chuyện với Tư Dư mới đúng.
Thổ hào lái xe nào ra đường còn phải dựa theo tình huống mà lựa chọn, Cố Tây Châu không thể lý giải nổi, dù sao hắn chỉ có một chiếc Land Rover, giả dụ mà bị tông hỏng mất... hắn còn phải gọi taxi đi làm đấy.
Hắn quyết định thu lại chút thương tình lúc trước.
Thổ hào cần gì thương với hại.
"Sau khi biết có người bị sát hại, chúng tôi đã lập tức cho nhân viên trích video theo dõi ra, người đàn ông mặc đồ đen này, đúng, chính là hắn, hắn chính là kẻ giết người!"
Cố Tây Châu cau mày, người đàn ông mặc đồ đen trong video giám sát bám đuôi chiếc ô tô của nạn nhân đi vào trong trung tâm thương mại.
Hung thủ mặc một chiếc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang, đeo bao tay đen, trang phục thậm chí còn không có bất luận cái gì đánh dấu, căn bản không thể nhìn ra được có gì đặc thù, chỉ có thể miễn cưỡng đoán hắn ta cao khoảng 1m7 – 1m75, thể trạng khỏe mạnh.
Sau khi hung thủ tiến vào bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, hắn ta chỉ dùng một khoảng thời gian rất ngắn đã mở được khóa xe, sau đó liền an tĩnh ở trong đó đợi nạn nhân trỏ về.
Nạn nhân xong xuôi mọi việc trong khu thương mại quay lại xong, chỉ khoảng một phút đồng hồ, hung thủ đã giết chết anh ta ngay trong xe, sau đó hung thủ vứt hung khí, bình tĩnh rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Toàn bộ quá trình hung thủ đều rất bình tĩnh, không hoảng không loạn, hơn nữa còn có khả năng phản trinh sát vô cùng mạnh mẽ.
Kết hợp đủ loại manh mối có được cho đến hiện tại, có thể xác định hung thủ là một sát thủ, khả năng cao nhất đây chính là một án thuê người ám sát!
"Đại boss, không biết tại sao tên này lại cố tình tìm kẻ giết người ngay tại chỗ chúng ta," Úc Dương lau cái trán đầy mồ hôi lạnh của mình, "Tôi......"
Úc Dương còn định giải thích thêm, lại thấy Tư Dư đặt ngón tay lên môi làm động tác bảo ông ta im lặng, Úc Dương không dám nói tiếp, tiếp đó liền phát hiện ông chủ của mình đang xuất thần nhìn bóng dáng của cậu hình cảnh mặc thường phục kia.
Tư Dư đi ra ngoài, có vẻ là định hít thở không khí, đám người Úc Dương theo bản năng đi ra theo.
"Tư tổng, chuyển lần này là tôi xử lý không tốt, tôi có trách nhiệm." Úc Dương đưa tay sờ sờ mồ hôi lạnh trên đầu, ông ta không phản bác cái gì, trực tiếp nhận hết về phía mình.
"Xin ngài cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện này!"
Tư Dư không để ý đến ông ta mà lấy ra một điếu thuốc, sau đó lại sờ soạng cả nửa ngày, hình như là tìm bật lửa, Úc Dương vội vàng móc bật lửa muốn châm điếu giúp Tư Dư, thế nhưng Tư Dư lại không cần lửa của ông.
Bị Tư Dư cự tuyệt, cả người Úc Dương đều rối loạn, e là ông thực sự sắp giống vị trước kia, nghỉ việc từ lúc trung niên!
Tư Dư bật lửa xong hút một hơi, đôi mắt khép hờ, thấy bộ dạng lo lắng bất an của Úc Dương, xua tay nói: "Chuyện này không liên quan đến ông, người chết, ông cũng không ngăn được, đi làm việc của mình đi."
Úc Dương nghe Tư Dư nói, sững sờ tại chỗ.
......
Hút xong một điếu thuốc, Tư Dư dụi tắt tàn thuốc, anh quay đầu lại, ánh mắt đen kịt không thấy đáy nhìn về phía Cố Tây Châu nghiêng người cau mày trong phòng điều khiển.
Anh cười một chút. Có người chết, Cố Tây Châu còn suốt ruột hơn cả anh. Tư Dư nhét tay túi quần, túi quần anh phồng lên, như thể đang giấu thứ gì.
Trong phòng điều khiển ----
Phương Chấp nói: "Cố ca, người này bám theo nạn nhân vào trung tâm thương mại, ngay từ đầu đã nhắm vào nạn nhân."
"Anh biết, hung thủ không để lại vân tay hay DNA, vẻ ngoài đặc thù cũng không có," Cố Tây Châu thoáng nhìn lại màn hình máy tính ở phòng theo dõi, trong lòng âm thầm thở phào một hơi, thuê giết người không giống như tội phạm đào tẩu, án thuê giết người chỉ cần xác định thân phận nạn nhân, điều tra các mối quan hệ, loại này còn có khả năng phá án, "Xác định thân phận nạn nhân là mấu chốt để phá được án."
Cố Tây Châu đang nghĩ thì điện thoại của hắn vang lên, vừa quay đầu liền thấy đôi mắt Tư Dư đen như mực nhìn chằm chằm hắt, ánh nhìn còn đặc biệt thâm trầm.
Cố Tây Châu lầm tưởng Tư Dư vì án mạng này mà buồn rầu, hắn đi ra ngoài nhận điện thoại, đồng thời vỗ vai Tư Dư, nói: "Yên tâm, chúng tôi sẽ mau chóng tìm được hung thủ, sẽ không để ảnh hưởng lâu đến nơi này của anh đâu."
"Tôi không vội."
Cố Tây Châu nhận thấy đáy mắt đối phương không hề có một chút miễn cưỡng nào, dường như cũng không quá để ý chuyện này.
Hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều, nhận điện thoại.
Đợi hắn quay lại, Phương Chấp nhìn về phía hắn, vẻ mặt chờ mong, Cố Tây Châu gật đầu với cậu, Phương Chấp tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đã xác nhận được thân phận nạn nhân.
"Nạn nhân là Liêu Song, 46 tuổi, đã ly hôn, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm tài vụ ở một công ty, hiện tại là giám đốc tài chính, là người địa phương Ninh Khánh." Cố Tây Châu hạ giọng nói cho Phương Chấp thông tin về thân phận nạn nhân.
Xác nhận thân phận nạn nhân xong, cảnh sát lập tức liên hệ với người nhà.
Hai vợ chồng mái tóc đã hoa râm chạy tới, "Đồng chí cảnh sát, thật sự là con trai tôi sao?"
"Đây là biển số xe của con trai bác đúng không? Chúng tôi đã xem ảnh chụp, thật sự là anh ấy..."
Bọn họ không dám để cho hai vị lão nhân gia nhận thi thể, chỉ để họ nhìn ảnh chụp thi thể một chút, hai người tức khắc ngã ngồi trên đất, run rẩy bật khóc thấu trời thấu đất.
Vài nữ hình cảnh lập tức đi đến an ủi, khoảng nửa giờ sau cảm xúc của họ mới tạm gọi là bình tĩnh trở lại, cha nạn nhân lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, "Bao giờ con đến đây, bao giờ đến thế... Em trai con.... Em con nó chết rồi...."
"Con, con đến ngay đây, ba mẹ đừng khóc, đừng hoảng, con tới ngay đây!" Người phía bên kia đầu dây xoa đầu, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
.....
Cố Tây Châu cùng mọi người rời khỏi phòng điều khiển về bãi đỗ xe ngầm, vừa lúc thấy hai vị lão nhân gia khóc đến chết đi sống lại, hắn tạm thời không đi qua hỏi chuyện.
"Lão Cố, tình hình thế nào rồi?" Hướng Nguyên bên kia lột bỏ găng tay, đi về phía Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu: "Cậu nói đúng, thủ pháp của đối phương rất lành nghề, có vẻ là sát thủ chuyên nghiệp."
"Dạo này cậu đúng là bị phiền đủ đường," Hướng Nguyên lắc đầu, lúc này mới chú ý đến Tư Dư ở bên cạnh Cố Tây Châu, nhíu mày nói: "Này, anh là ai thế?"
Tư Dư đưa tay: "Xin chào, tôi tên là Tư Dư, trung tâm thương mại này là của tôi."
Hướng Nguyên nghe thấy cái tên này, cả người ngây dại, không dám xác nhận mà hỏi lại, "Anh nói.... Anh tên là Tư Dư? Anh quen biết lão Cố từ trước?"
"Đúng vậy, sao thế," Tư Dư nhìn Hướng Nguyên, hỏi, "Có vấn đề gì sao?"
"Đậu móa! Không chỉ có vấn đề, còn là vấn đề lớn cơ!" Hướng Nguyên theo bản năng quay qua nhìn Cố Tây Châu, túm Cố Tây Châu đi đến một góc, vừa đi vừ nói, "Anh ta không phải chính là người hôm qua nói chuyện trên wechat với cậu hôm qua đấy chứ?"
Cố Tây Châu: "Đúng vậy."
"Đậu móa! Bảo sao, tôi nói này, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự phải làm cẩu độc thân cả đời!" Hướng Nguyên nhìn về phía Cố Tây Châu, ôm ngực hỏi, "Lão Cố, nói thật đi, cậu có từng tơ tưởng làn áo blouse trắng soái khí ngời ngời của tôi hay không?"
Cố Tây Châu hiểu Hướng Nguyên nghĩ cái gì, hắn trừng mắt lườm Hướng Nguyên, "Cậu nghĩ nhiều quá rồi phỏng? Còn nữa, phiền cậu soi lại gương xem xem đê!"
"Sáng nay tôi soi rồi," Hướng Nguyên chớp chớp mắt với Cố Tây Châu, "Tôi vẫn giống như trước đây, hoàn toàn không nhìn ra được là cha của một đứa trẻ 3 tuổi, vẫn như một tiểu thịt tươi vừa mới tốt nghiệp vậy đó."
Cố Tây Châu: "......"
"Nụ hôn đầu của cậu vậy mà lại dành cho anh ta! Tôi còn tưởng là em gái hôm trước tên là Tư Dư cơ." Hướng Nguyên hít sau một hơi, trên mặt thì bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã sớm có muôn vàn con thảo nê mã chạy qua.
Cố Tây Châu lại lườm một cái, nói: "Không phải như cậu tưởng đâu! Có nguyên nhân cả!"
"Tôi biết, tôi biết mà!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sao Hôm Nam Tây Tạng
2. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
3. Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
4. Thiên Tài Tiên Đạo
=====================================
Hướng Nguyên gật đầu như gà con mổ thóc, vẻ mặt ra điều tôi hiểu hết mà, Cố Tây Châu lườm hắn, lắc đầu lười giải thích.
Hướng Nguyên lại nhìn về phía Tư Dư, ánh mắt đều thay đổi, lặng lẽ đá bay Cố Tây Châu chạy thẳng đến chỗ Tư Dư, nắm lấy tay Tư Dư, tự giới thiệu: "Xin chào xin chào, tôi là bạn thân của lão Cố, tôi tên là Hướng Nguyên, đây là số điện thoại liên hệ của tôi."
Đối mặt với sự nhiệt tình bất thình lình của Hướng Nguyên, Tư Dư có đôi chút kinh ngạc, có điều vẫn trao đổi số điện thoại với đối phương.
"Đúng rồi, đáp án của vấn đề hôm qua anh hỏi lão Cố ấy, tôi biết đó!" Hướng Nguyên dùng bả vai huých huých Tư Dư, vẻ mặt bát quái nói.
Vẻ mặt Tư Dư mê mang: "Hở?"
Hướng Nguyên: "Hôm qua tôi thấy hai người chat mí nhau, tôi có thể đảm bảo đó chắc chắn là nụ hôn đầu của lão Cố!"
Tư Dư nghe vậy sửng sốt.
Lúc này Cố Tây Châu đi tới, nhìn vẻ mặt cười gian của Hướng Nguyên, nhướng mày: "Hai người đang nói cái gì đấy?"
Hướng Nguyên lắc đầu: "Chưa nói cái gì hết luôn!"
Cố Tây Châu quay đầu nhìn Tư Dư, đôi mắt đen như mực của anh hơi rũ xuống, mang theo ý cười, lắc đầu với Cố Tây Châu.