Người quen à? Còn là họ hàng cơ đấy. Thế giới này nhỏ bé như vậy sao?
- An Lạc? An Phong? Hai người ở đây sao?
Sở Tịnh Yên vẫn chưa hết sợ hãi, vẫn níu chặt tay áo Tử Vĩ, giọng nói pha lẫn sự hoảng hốt lại mang mấy phần kiên định. Không hổ là con cháu trong gia đình quân nhân, dù có sợ hãi đến đâu nhưng trong người vẫn mang dáng vẻ trấn tĩnh đến lạ.
Ánh mắt Tử Thiên từ đầu tới cuối dán chặt lên đôi tay nhỏ bé, trắng bệch đang dùng hết sức lực bám lấy tay áo vợ nhà mình thì không vui, xung quanh dần tản ra khí lạnh.
Như cảm nhận được hơi lạnh quen thuộc, Tử Vĩ cười ngượng, khẽ gỡ tay Tiểu Yên ra.
- À,... ổn rồi, cô đừng sợ... không sao rồi.
Sở Tịnh Yên nhận ra hành động thất lễ của mình vội vàng buông tay, quay sang nói với An Lạc.
- Xin lỗi,... À An Lạc, có thể cho chị mượn điện thoại không? Chị sợ ở nhà lo lắng.
Tử Vĩ giữ một khoảng cách an toàn với Sở Tịnh Yên tránh cho người nào đó lại ghen tuông vô cớ. Đảo mắt nhìn chiến công một lượt, cô chợt nhận ra có điều gì đó không đúng. Tất cả những người bị đánh nằm trên sàn đều bị phủ một lớp bột lấp lánh, không đúng... lớp bột đó vẫn đang tiếp tục rơi xuống chỉ là lượng rơi quá ít, rất khó phát hiện. Trong đầu Tử Vĩ chợt nhớ tới một loại thuốc dẫn cháy, không khỏi cả kinh.
An Lạc liền rút điện thoại ra, đi đến đưa cho Sở Tịnh Yên nhưng chưa bước được bước nào liền bị Tử Vĩ ngăn lại.
- Đứng yên, tất cả nín thở.
Lời Tử Vĩ vừa nói khiến mấy người bọn họ nhận ra sự nguy hiểm, lập tức nghe theo.
Phập... phập...phập...
Tử Vĩ phóng lên trần một hàng dao bạc, toàn bộ đèn trong bar tắt ngóm. Hiện ra khung cảnh vô cùng kỳ dị. Trong không trung lơ lửng vô vàn bột lấp lánh, rơi xuống người thì không cách nào phủi đi được.
Tử Vĩ lướt nhanh một lượt, bốn góc trần đều được gắn một thiết bị không ngừng phun ra chất bột đó, lượng khói ngày một nhiều.
Tử Thiên đưa mắt theo Tử Vĩ, nhanh chóng nổ súng, bắn nát bốn thiết bị đó. Lượng bột dừng tràn ra, Tử Thiên liền kéo tay Tử Vĩ, ra hiệu cho đám Tư Thuần mau chóng rời khỏi.
Ra khỏi bar, Giả Nghi thở hổn hển, phủi phủi quần áo bực dọc, chán ghét lớp bột lấp lánh phủi mãi không đi.
- Rốt cuộc đây là cái thứ gì?
- Là chất dẫn cháy, thứ này hít phải thì chỉ cần một mồi lửa toàn bộ nội tạng chưa đầy 5 phút liền bị thiêu trụi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì vụ án " Nấu chín cơ thể" năm 1984 bên Italy chất này là thứ dùng để gây án.
An Lạc nghe xong liền tức giận, đi tới đạp vào một gốc cây bên đường.
- Con mẹ nó, muốn thiêu sống ông đây sao?
Đột nhiên ánh mắt Tử Vĩ rét lạnh, chạy tới kéo An Lạc về sau, cách gốc cây một khoảng lớn, đồng thời cô cũng áp sát xuống mặt đất.
Ngay sau đó, hàng chục mồi lửa xuyên qua tán lá phóng xuống, xẹt qua hai người, rơi xuống đất còn cháy một lúc rồi tắt.
Tử Vĩ buông cánh tay đang đè cổ An lạc ra, ngồi thẳng người dậy, mu bàn tay bị mồi lửa xẹt qua còn đang đỏ rực, ngồi thẳng người dậy, đáy mắt cô chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Bày bẫy cầu kỳ như vậy, xem ra muốn giết cô đây.
Việc thời gian gần đây tên cô luôn bị treo trên bảng truy nã sát thủ với mức tiền cao đến kinh người kia, cô biết. Không ngờ bản thân lại có giá tới vậy. Khuân mặt Tử Vĩ thoáng thoảng qua sát khí. Lão Vương sai người giết cô, cô có thể không so đo, dù sao cái mạng này cũng là do ông ta nhặt về. Nhưng muốn giết cô sao có thể dễ như vậy.
Quay sang nhìn An Lạc, Tử Vĩ gào lên.
- Cậu muốn chết thì có thể chết thông minh một tí không?
Đám hộ vệ ẩn nấp xung quanh tiến lên từ lúc nào bao quanh đám người họ, nâng cao phòng vệ.
An Lạc sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, không kịp phản ứng lại với câu nói của Tử Vĩ. Ánh mắt rơi trên mu bàn tay cô, lắp bắp nói.
- Tay... tay chị... không sao chứ?
Tử Vĩ đứng đậy, không để ý đến An Lạc nữa, ném cho cậu một câu.
- Nó có phế thì cũng do cậu hại.
Thực ra ý mà, cô chỉ là đang giận cá chém thớt tí thôi. Ai bảo bản mặt cậu ta gợi đòn.
Tử Thiên tiến tới kéo cô vào lòng, nhìn cô một lượt. Thở hắt ra, chỉ mới lơ là cô liền bị thương, bảo anh sau này sao dám để cô ra ngoài đây.
- Em bị thương ở đâu rồi?
Nhìn anh lo lắng, trong lòng Tử Vĩ cũng an tâm lại, cô quên mất. Chỉ cần có anh ở đây, cô sao có thể gặp chuyện.
- Không sao, chỉ bị thương ngoài da chút thôi.
Vừa dứt lời, một loạt tiếng phanh xe dồn dập, gần chục chiếc xe quân dụng bao lấy bọn họ, tạo ra một khung cảnh vô cùng hoành tráng. Cũng may bây giờ là ban đêm, nếu không cả thàng phố chắc chắn sẽ bị dọa cho mất mật.
Trong xe, mấy hàng lính tràn ra xếp thành mấy lớp phòng hộ, một người trung niên bước ra, trên nét mặt hiện rõ vẻ lo lắng mấy phần tức giận.
Bước ra là Sở Dương Vân, buổi tối sau khi ông về nhà, trong nhà đã loạn cả lên. Sở Tịnh Yên chưa về, con bé từ nhỏ tới lớn chưa lần nào về muộn như vậy, trong lòng ông lại như lửa đốt, dự cảm không lành bèn cho người dò tìm định vị vị trí của Sở Tịnh Yên. Không ngờ lại trùng với địa điểm buôn người liền phát lệnh tập hợp truy bắt.
Đến nơi, bước xuống xe thấy con gái vẫn an toàn thì mới thở phào nhẹ nhõm. Đưa tay ra lệnh cho người vào bar lục soát, còn mình nhanh chóng tiến đến chỗ Sở Tịnh Yên.
- Con không sao chứ?
Tịnh Yên lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Tử Vĩ, nói:
- May mà nhờ anh ấy cứu nên con không sao?
Sở Dương Vân nhìn theo con gái tầm mắt rơi vào cậu thanh niên trẻ, ngờ ngợ.
- Cậu...
Tử Vĩ lúc này còn đang cảm thán trong lòng. Làm anh hùng cứu mỹ nhân vu vơ thôi mà cũng cứu được cả chị họ. Nhận ra ánh mắt Sở Dương Vân đang nhìn mình bèn gật đầu chào hỏi.
- A... Thủ trưởng Sở, trùng hợp quá.
Sở Dương Vân nhận ra giọng nói của Tử Vĩ trong lòng không khỏi cười khổ. Mấy ngày trước còn trong dáng vẻ một người con gái yểu điệu thục nữ, hôm nay lại là một cậu thanh niên tràn đầy sức sống... giới tính cũng thật linh hoạt.
Đoàn xe Mạc gia cũng đã tới từ lâu, thấy mọi việc ổn thỏa Tử Thiên liền kéo cô vào trong xe trở về Mạc gia, không để người nào đó đào gốc tường nhà anh.
Tử Vĩ đành chào hỏi qua loa xong lên xe. Giờ cô không có tâm trí nhận họ hàng gì, việc cô quan tâm lúc này chính là ai đã nhận vụ ám sát cô.
Vừa lên xe, Tử Vĩ liền bị Tử Thiên kéo một tay xử lý vết thương, một tay điêu luyện gõ một địa chỉ website vào máy tính, sau đó phá một đống tầng lửa thành công tìm ra giao diện của trang web chính thức. Cô quá thông thạo việc này, Tử Vĩ nhếch môi cười giễu cợt nhìn bảng thông báo truy sát cô.
- 50 tỷ đô... Ừm cũng thật chịu chi.
Tử Thiên nhíu mày dựa lưng vào ghế, để cô dựa vào mình, khẽ xoa đầu cô.
- Em là vô giá.
Đầu Tử Vĩ hiện lên mấy vạch đen. Có cần thả thính mọi lúc mọi nơi như vậy không?
Màu của bảng thông báo trở thành màu xám, đồng nghĩa với việc nhiệm vụ này có người nhận rồi. Để xem, là ai can đảm như vậy. Tử Vĩ gõ một loạt ký tự trên màn hình, hack thẳng vào tổng cục tổ chức đem thông tin người nhận hiện ra màn hình.
Tên người nhận hiện ra, Tử Vĩ không khỏi chép miệng chua sót.
- Tiền bối Phi Lạc, lần trước là đồng minh... lần cuối lại là kẻ thù nhỉ? Chua xót làm sao.