8:30...
Hai chiếc xe dừng lại trước cửa hộp đêm 923. Tử Thiên ra khỏi xe, bước đến mở cửa xe cho Tử Vĩ, nhàn nhã đi vào. Theo sát hai người là đám Tư Thuần, Đường Dịch, Chỉ Hàn cùng Mục Lâm.
Quản lý hộp đêm 923, nhận được tin liền vội vàng ra tận cửa đón, khuân mặt hớn hở không giấu nổi vui mừng. Tươi cười nhìn Tử Thiên, nói.
- Mạc lão đại, không nghênh đón từ xa thật xin lỗi, mời ngài đi lối này.
Bước vào bên trong mới quả thực sa hoa, thể loại nào cũng có, đủ náo nhiệt. Bất chợt sự hiện diện của người Mạc gia khiến đám người bên trong vừa tò mò, vừa sợ hãi,...
Đôi mắt Tử Vĩ quét qua một lượt khung cảnh trong hộp đêm. Có thể coi đây là bệnh nghề nghiệp đi, đi tới bất cứ đâu thói quen của cô chính là dò xét xung quanh.
- Tôi không nhầm chứ, kia là Mạc gia sao?
- Tôi hôm nay cũng may quá rồi, khi không lại được gặp Mạc gia cơ đấy... Ơ, này. Người đi bên cạnh Mạc lão đại là ai vậy? Nhìn lạ thế, chưa gặp bao giờ. Cơ mà cũng thật đẹp trai quá đi.
- Ôi ôi, cíu tôi... anh chàng đẹp trai đó vừa nhìn tôi kìa.
- Anh ấy cười với tôi kìa. Aaaaa.... từ khi nào bên cạch Mạc lão đại lại có một người ấm áp thế, ôi con tim tôi.
Mặc dù tiếng nhạc rất ồn ào, nhưng những lời đó vừa hay lúc Tử Thiên đi qua lại lọt vào tai anh không sót một chữ nào. Anh dùng đôi mắt lạnh lùng quét qua những ngưòi xung quanh. Tầm mắt đi đến đâu, mọi người sợ hãi theo tới đó, đến nỗi phải nín thở cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, không một ai dám nhìn về phía này nữa.
Dưới sự chỉ dẫn của quản lý, đám người Tử Thiên đi lên một tầng đến gian chính giữa, tới nơi là cách cửa thủy tinh đen huyền, đóng chặt.
Quản lý nghiêng người chỉ vào bên trong, cung kính nói:
- Mời ngài vào trong. Vậy tôi lui trước, ngài có gì xin cứ phân phó.
Tử Thiên không nói gì, kéo tay Tử Vĩ vào bên trong.
Đây là phòng cao cấp nhất của 923, từ một chi tiết nhỏ cũng được thiết kế rất tỉ mỉ. Bên trong được chia làm ba gian, một gian là hồ bơi, một gian là nơi tụ tập uống rượu ca hát, một nơi là không gian chứa đủ các trò chơi của đám nhà giàu. Người bình thường căn bản không thể bao trọn căn này.
Mấy người Giả Nghi cùng anh em An Phong đã tới từ sớm, còn đang uống với nhau, thấy Tử Thiên liền lôi kéo.
- Tử Thiên, tới rồi à. Lại đây, mau lên. Vị kia nhà cậu đâu? Cậu không... Đm, cái quần gì kia. Cậu đổi khẩu vị sang thích tiểu bạch kiểm à? Hóa ra bấy lâu nay tôi luôn sống trong nguy hiểm hay sao?
Giả Nghi chưa nói hết câu, đảo mắt nhìn người bên cạnh Tử Thiên có chút lạ mắt. Lại thấy hai người đang tay trong tay thì gào ầm lên.
Tử Vĩ nhìn bộ dạng của Giả Nghi mà cạn lời, đằng sau chảy ba vạch hắc tuyến, thật ngứa chân muốn đạp hắn mấy cái. Nhưng thiết nghĩ cô có cái dạng này chẳng phải nhờ phúc của anh sao, liền liếc mắt lườm anh một cái. Thấy anh không phản ứng thì càng điên tiết hơn, anh không nói gì chỉ kéo cô ngồi xuống.
- Anh nghĩ Thiên nhà tôi dám bao nuôi thêm một tiểu bạch kiểm à?
Giả Nghi vẫn nhắm mắt nhắm mũi co ro một góc, nghe thấy tiếng quen quen thì phản xạ trả lời.
- Cô thất sủng rồi, hắn...
Lúc này, Giả Nghi mới nhận thấy có gì đó sai sai, mở mắt tìm kiếm một hồi.
- Tôi... tôi không nghe nhầm chứ? Tôi vừa nghe thấy tiếng của " hoa hoa tiểu thư" là sao?
" Hoa hoa tiểu thư"?
Tử Vĩ nhướn mày, cầm bông hồng trên bàn ném vào người Giả Nghi.
- Hoa hoa tiểu thư? Anh nói tôi lăng nhăng sao?
Giả Nghi trợn tròn mắt nhìn vào tiểu bạch kiểm.
- Cậu...cậu...cô...cô...aiza, cô là ai?
- Anh đoán xem.
An Phong đành mở miệng cứu dỗi thằng bạn.
- Là Tử Vĩ.
- Hả? Vậy...cô chuyển giới từ khi nào thế?
Chịu hết nổi cô liền định đập cho hắn môth trận.
- Có tin tôi đập anh hết đường về nhà luôn không?
Giả Nghi nhanh chóng dịch mông về chỗ An Phong ha hả cười vội chuyển chủ đề.
- Ahaha, chị à. Nhà em còn nhiều tài sản cần em quản lý lắm.... mà chị tới đây, có cảm thấy hứng thú với điều gì không? A, rượu ở đây đều là cực phẩm nhé.
Tử Vĩ chớp hai mắt, không do dự nói:
- Không hứng thú.
Mấy loại rượu này cô đều thử qua rồi nhé.
Sắc mặt Giả Nghi trông có chút khó coi, chai nào cũng trăm nghìn đô đấy có được không hả.
- Ặc, này vậy cô cảm thấy hứng thú với cái gì chứ?
Tử Vĩ nhếch môi cười, dựa vào người Tử Thiên.
- Sống phong túng, à còn có anh yêu của tôi nữa.
Giả Nghi đưa hai tay lên che mắt, không muốn nhìn thêm giây nào nữa.
- Trời ạ, trời ạ... con đang nghe thấy cái gì thế này.
Bộ dạng của Giả Nghi làm cả đám lăn ra cười một trận. Tử Vĩ nhổm dậy với lấy một ly Macallan_ loại đắt nhất trông đống rượu trên bàn vui vẻ đứng lên đi xem náo nhiệt.
- Em đi xem náo nhiệt chút nhé.
Tử Thiên thân mật sờ chóp mũi cô, thấp giọng nói.
- Cẩn thận.
Nói rồi để cô đi. Tử Vĩ cầm ly rượu lười biếng đi tới chỗ lan can dựa vào, đưa mắt nhìn xuống dưới như một vị quốc vương đang nhìn thiên hạ của mình, nhàn nhã nhấp một ngụm rượu.
Bên dưới đang ầm ĩ một hồi, gào thét.
- Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ.
Chỉ thấy hai nhân viên nam đang dọn sân khấu, ở giữa nhô lên một bậc sân khấu nhỏ hình tròn khác rồi lại máy móc đẩy lên một thanh thép dài chọc trần.
Tiếp tới, có một cô gái xinh xắn, ăn mặc hở hang, kiều diễm bước ra. Mỗi bước đi đều như thêu hoa thêu ngọc, ánh mắt phong túng lướt qua từng người, khiêu gợi sự rung động mãnh liệt trong lòng mỗi người.
Tử Vĩ nhếch môi cười, nơi này cũng biết cách chơi đấy không khiến người khác cảm thấy xuồng xã như các hộp đêm khác. Cô gác tay lên lan can, lắc nhẹ ly rượu. Đôi mắt sáng lên đầy hứng thú nhìn cô gái ăn mặc hở hang, lộ đương cong phía trước.
- Hôm nay để Tiểu Mỹ vui cùng mọi người nhé.
Tiểu Mỹ cất giọng ngọt ngào, lả lướt. Vừa dứt lời một bản nhạc chầm chậm vang lên. Ánh đèn lấy cô gái làm trung tâm, những chỗ khác đều một màu mờ ảo. Tiểu Mỹ cuốn theo giai điệu, một tay tao nhã đưa lên vuốt ve thanh thép như vuốt ve co thể người tình. Một chân từng chút di chuyển lên cao, bám lấy thanh thép, nâng toàn bộ cơ thể nên. Tư thế không khỏi khiến người khác liên tưởng. Dưới tấm vải che hờ, chiếc quần lót ren lộ ra ngoài, bộ ngực đầy đặn nhô nha, tất cả trở thành một loại khiêu khích mê người. Đánh thức dục vọng của Tử Vĩ đang dần ngóc đầu dậy. Cô tò mò nhìn về phía phòng của Tử Thiên, thầm nghĩ:" không biết bọn họ có nhìn thấy không nhỉ? Có phải đang nổi dục vọng hay không? "
Cô nhớ không nhầm thì có thể nhìn ra ngoài mà, bên ngoài lại không thể nhìn thấy. Ặc ặc, thặc muốn biết phản ứng lúc này của bọn họ. Đặc biệt là anh yêu của cô. Tử Vĩ cười đến giảo hoạt.
Toàn bộ hành động của Tử Vĩ vô tình trở thành sự chú ý của rất nhiều cô gái. Đương nhiên có cả Tiểu Mỹ, lần đầu tiên cô thấy một người đẹp tới vậy lại tỏa ra một loại ánh hào quang rất ấm áp lại vững chãi. Tư thế lười biếng kia cũng thật yêu nghiệt quá rồi.
Bên trong, Tử Thiên nhàn hạ đưa mắt ngắm nhìn Tử Vĩ, toàn bộ cử chỉ của cô đều lọt vào mắt anh. Vừa hay phát hiện cô đang rất thưởng thức người vũ nữ bên dưới thì có chút kỳ quái.
An Phong chẳng có hứng thú xem múa may gì đó chỉ nhàn nhạt uống rượu, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn Tử Vĩ, trong lòng không khỏi chua xót. Cô vẫn vậy, vẫn là bộ dạng phong lưu, bất cần đời kia. Ngày anh gặp cô cũng thế. Cũng khung cảnh này, bị cô trêu chọc, dù biết chỉ là lời nói vu vơ hỏi có muốn ở bên cô không, biết là nó không hề có chủ ý nhưng lại huyễn hoặc tin nó đến khắc cốt ghi tâm.
Giả Nghi thì hưởng thụ hơn, ngắm nhìn Tiểu Mỹ còn phát hiện ra điều khác lạ, khó hiểu.
- Sao hôm nay tôi thấy Tiểu Mỹ cứ khác khác ý nhỉ? Như kiểu múa cho riêng ai xem ấy.
Nghe xong, Tử Thiên cũng đảo mắt qua, thật không ngoài dự đoán. Cô ta là đang nhìn vợ anh chứ ai, còn nhìn đắm đuối luôn ý. Ánh mắt đúng kiểu " Đến chiếm lấy em đi", làm máu trong người Tử Thiên đang có hiện tượng sôi lên.
Vợ à, em có cần chăm chú thế không? Cho em đi ra ngoài chơi còn bắt anh đi bóp nát hoa đào của em nữa à?
Tử Thiên đưa tay day mi tâm, thở dài một hơi. Nhắm mắt lại có phải tâm sẽ không phiền không.
Tử Vĩ đương nhiên không hiểu nỗi lòng ai đó, ánh mắt vẫn rơi vào Tiểu Mỹ, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. Vừa hay nhìn về phía cửa, thấy một đám người trông giống dân đi đòi nợ thuê, xăm trổ đầy mình, nhìn là biết chả phải dạng gì tốt. Bọn họ hùng hồn tiến vào, lôi một cậu nhân viên lại nói gì đó khiến cậu nhân viên kia sợ hãi, ngoan ngoãn, vội vàng dẫn đường. Theo sau còn có mấy đàn em đang giữ một cô gái trông giống như con gái nhà lành, nhìn chắc cũng là tiểu thư nhà gia giáo đi. Hình như bị bỏ thuốc, cơ thể vô lực nhưng vẫn kiên cường vùng vẫy, gào thét.
Đáng tiếc âm thanh đều bị tiếng nhạc nuốt trọn. Kẻ đi đầu tức giận vì cô gái đó quá ồn ào liền quay lại túm tóc cô gái giật ngược về sau đe dọa, nói gì đó Tử Vĩ nghe không thấy chỉ lờ mờ đọc khẩu hình. Hình như nói " Câm ngay, gào cái gì mà gào, tí rao cho mày gào thỏa thích..." gì gì đó. Nói rồi đưa tay giật phăng áo sơ mi trắng của cô gái để lộ ra mảng da thịt trắng nõn.
Tử Vĩ thực ra chẳng nhìn nổi nữa, rất muốn làm lơ vì cô trước nay chẳng bận tâm chuyện người khác, xoay người định trở về phòng nhưng tầm mắt lại thu trọn hành động bỉ ổi của mấy tên kia khiến cô nhớ tới cuộc sống khi xưa, có chút khó chịu muốn phát tiết.
Tử Vĩ ném mạnh ly rượu vào đầu tên đi đầu kia, ly thủy tinh vỡ, văng ra mấy mảnh làm kinh động đến người gần đó, lùi về sau mấy bước tạo thành một khoảng trống. Có mấy người con gái còn giật mình hét lên. Giờ đây, chẳng còn ai có hứng thú xem múa nữa họ thích hóng chuyện hơn.
Tử Vĩ thuận người,mộ tay giữ lấy lan can, bật người nhảy xuống quầy rượu. Thong thả bước đi đến chỗ một ly rượu mới pha gần đó, cúi người cầm lên nhấp một ngụm rồi ngồi xuống, vắt chân nâng ly rượu hướng đến chỗ tên kia.
- A, ly vừa rồi tôi trượt tay đánh rơi, xin lỗi nhé.
Rõ ràng cố ý ném vào hắn mà còn nói là lỡ tay đánh rơi, lý do này tùy tiện quá rồi. Tên kia tức điên chỉ vào Tử Vĩ.
- Đ** c**m*, mày đùa bố mày à. Hôm nay mày tàn rồi con ạ.
Nhưng mà gã vừa dứt lời thì một tiếng gió ập đến, một cú đá nện cào thái dương của gã nằm im trên đất luôn.
Những người khác thấy đại ca bị đánh bất tỉnh liền trở nên cảnh giác, đồng loạn xông lên...
Nhưng mà thân thủ người này quá quỷ dị, giống như đang phát tiết, càng đánh càng tàn nhẫn, không cách nào tiếp cận. Bọn họ thảm tới độ có người chỉ mới tiến lên một bước liền bị túm đầu đập mạnh xuống sàn, ghim một đống thủy tinh lên đầu.
Đám người này từng gặp nhiều tên lợi hại, lần nào đánh nhau cũng phải một mất một còn nhưng chưa lần nào như lần này, không kịp làm gì mới chớp mắt đã thấy anh em nằm im trên đất cổ vặn ngược tay chân cũng bị chỉnh cho không ra một cái dạng gì.
Tử Vĩ phát tiết xong xuôi rồi bước từng bước đến chỗ cô gái kia, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô ấy.
Lúc quay sang thì thấy đám người Tử Thiên đã đứng đó từ bao giờ. Hình như là toàn bộ quá trình đều bị thấy rồi.
Nhóm ba người Giả Nghi, An Phong cùng An Lạc lần đầu chứng kiến cô bạo lực như vâyj vẫn chưa hết ngỡ ngàng. An Lạc thầm cảm thấy lúc trước không so tài võ nghệ với cô quả là một quyết định đúng dắn. Lại nhìn sang người con gái đang nép vào tay Tử Vĩ thì sửng sốt.
- Tiểu Yên... Chị... chị họ.