Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 30




Ơn nghĩa năm xưa? 

Tử Thiên nghe bốn chữ này mà trở lên khinh bỉ. Những gì anh phải chịu đựng qua nếu mọi người biết liệu còn gán cho anh bốn chứ này không.

Năm đó Tử Thiên lên 8 cuộc sống đầu đường xó chợ thì cũng thôi đi nhưng không một ngày nào thiếu sự truy đuổi của đám người Mạc gia nói anh là thứ dơ bẩn không đáng để có mặt trên đời. Một đứa trẻ 8 tuổi sao hiểu hết nghĩa của những lời nói đó. Tử Thiên thì khác từ nhỏ đã rất hiểu chuyện theo mẹ lang thang khắp nơi làm công cho đủ nhà từ khá giả tới cao quý nhưng lúc nào cũng bị đám gia nô cùng thiên kim cậu ấm chà đạp chửi rủa cuộc sống còn không bằng một con chó. Chửi anh, sỉ nhục anh rằng anh không có cha, mày là đứa con hoang. Mẹ Tử Thiên không có gì đặc biệt ngoài có chút nhan sắc, bà không thường để ý tới anh, mọi thứ đều là anh tự lập. Còn bà sớm ngày chỉ lo cho bản thân, gian díu không biết bao loại người với mong muốn đổi đời nhưng sau tất cả cũng chỉ có một kết cục là lợi dụng chơi đùa. Dù sao đây cũng là người mà anh gọi một tiếng "mẹ" cho dù không thích nhưng cũng không ghét bỏ ít ra bà chưa lần nào để anh thấy hành động dơ bẩn của mình. Hóa ra những suy nghĩ trước đây của anh chỉ là dư thừa không phải bà không muốn anh thấy chỉ là những thứ đó anh chưa từng có dịp được thấy. Cho đến khi anh tận mắt chứng kiến khubg cảnh hết sức phong tình của mẹ với người đàn ông khác trên giường thì bỗng chốc chút tình cảm còn sót lại của anh với mẹ cũng sụp đổ hết.

- Mẹ.

Tiếng mẹ đó cũng là lần cuối cùng anh gọi người đàn bà đó. Một tiếng mẹ đó thôi cũng khiến lòng anh lạnh đi vài phần. Bị con trai mình phát hiẹn hành động bẩn thỉu đó bà không những không xấu hổ mà còn trút giận lên anh vì phá hỏng chuyện tốt của bà. Đêm đó trên người cậu không ít vết đánh, nằm dưới sàn lạnh trong căn phòng không một ánh đèn bên tai chỉ toàn là tiếng rên rỉ gợi tình của người đàn bà kia. Nhanh như vậy đã tìm được người khác để qua đêm. Sự khinh bỉ đến cùng cũng chỉ còn sót lại trên môi anh. Vẫn là anh nên thu dọn thứ rác rưởi này một chút. Đêm đó anh tự tay đốt chịu căn nhà thiếu sống biết bao mạng ngưòi đồng nghĩa với việc chính tay anh thiêu sống mẹ mình. Sau hôm đó cuộc sống của anh cũng chả khá hơn là bao cú nghĩ rằng sẽ tiếp tục sống như vậy không ngờ đột nhiên anh lại bị gán cho cái danh là nỗi nhục của Mạc gia, từ đó anh rơi vào cảnh mèo rình chuột khắp nơi đều là người của Mạc gia truy đuổi anh, năm lần bảy lượt đều là anh chạy thoát. Cho đến mộtnngayf lão Lộ đột nhiên ra mặt đây cũng là lần đầu tiên anh gặp lão Lộ.

- Con là Tử Thiên?

- Ông là ai? Ông biết tôi?

- Phải rồi, cuối cùng cũng gặp được con không ngờ con giống Mạc Quân đến vậy?

- Tôi hỏi ông là ai?

- Tử Thiên con nghe ta nói, con là thiếu gia duy nhất của Mạc gia. Con theo ta về đi có được không? Ta tới đây để đón con về.

Cứ thế từ một đứa trẻ bẩn thỉu, nhếch nhác bỗng dưng trở thành một đại thiếu gia quyền lực, hô mưa gọi gió. Mạc Quân mấy năm nay sức khỏe suy yếu, tìm được Mạc Tử Thiên coi như yên lòng phần nào. Còn về phía Mạc phu nhân vì không có con nên từ khi Tử Thiên tới thì luôn yêu thương chiều chuộng như con đẻ. Bảy năm trời trong sự huấn luyện hà khắc cùng với trí thông minh trời ban Tử Thiên ngày càng được nhiều kẻ trên người dưới kính nể. Sức khỏe Mạc Quân ngày một yếu dần đến cuối đời cũng chỉ đành giao toàn bộ cơ nghiệp cho đứa trẻ 15 tuổi là Tử Thiên.

Vào ngày anh lên làm lão đại, lão Lộ nói với anh:

- Con nghe ta cứ yên phận ngồi vào vị trí đó, mọi việc sau này của con cứ để ta sắp xếp.

Một người 15 tuổi một mình cai quản cả một thương hội, trên ngàn người dưới một người. Suốt một thời gian dài anh chịu áp lực từ phía Mạc phu nhân với lão Lộ. Người lãnh đạo trẻ này lại trở thành cái bóng của hai người kia.

Nghĩ tới những năm tháng đó abh chỉ biết cười khổ. Từ ngoài dinh vọng vào tiếng trầm thấp của một người đã trải qua nhiều sóng gió mang theo cả sự tức giận như trực bùng phát.

- Tử Thiên con đang làm cái gì vậy? Đang yên đang lành tới đây làm loạn. Người ngoài nhìn vào còn ra thể thống gì nữa?

Tử Thiên không nhanh không chậm nâng đầu Tử Vỹ đặt lên gối rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo tiếp đón người chú " yêu quý" của mình.

-Chuyện này ông đi hỏi đứa con trai yêu quý của mình thì hơn.

Lão Lộ đưa mắt nhìn về phía người đang trói nằm trên sàn bị đánh không ra hình thù gì thì bùng nổ sự tức giận toan giơ tay tát Tử Thiên nhưng không ngờ bản thân lại bị người của anh giữ lại.

- Mày dám cản tao? Có phải mày nghĩ mày đủ lông đủ cánh rồi thì không coi ai ra gì nữa có phải không?

Tử Thiên bước lại gần lão Lộ phủi bụi trên vai ông nói.

- Ông nghĩ ông là ai? Tôi nói lại lần nữa ông nghe cho kĩ ở thiên vận thương hội tôi mới là chủ nhân, ông chỉ là quân cờ dưới tay tôi thôi.

- Mày... thằng nghịch tử, khi xưa tao không nên đưa mày về đây.

- Ấy, ông nên cảm thấy may mắn thì hơn. Nếu không nhờ khi xưa ông mang tôi về vậy ông nghĩ với tác phong của tôi liệu có để gia đình mấy người đoàn tụ không?

Nói rồi Tử Thiên quay lại bàn rót một tách trà nóng mang đến chỗ lão Lộ có ý mời trà lão Lộ giờ đây đâu còn tâm trạng uống trà trong mắt ông bây giờ cái gì cũng ngứa mắt bèn hất đổ tách trà Tử Thiên cầm trên tay. Tử Thiên không giận chỉ từ tốn cầm khăn lau đi những giọt trà còn vương trên tay anh.

- Phải rồi, hôm nay tôi tới đây có hàn huyên một chút với thím cũng nhớ lại không ít chuyện xưa. Còn nhớ lúc trước chú nói với tôi hãy yên phận ngồi lên vị trí lão đại mọi chuyện cứ để chú sắp xếp, nhớ lại có chút nực cười. Đừng nói với tôi cho đến tận bây giờ chú vẫn nghĩ tôi là đứa trẻ 15 tuổi đó, vẫn nghĩ tôi chẳng thể làm gì ngoài việc nghe theo sắp xếp của chú, để mặc chú lợi dụng gián tiếp cai quản thương hội đó chứ? có phải chú đang ngồi cao quá mà giờ tôi đẩy chú xuống chắc không sao chứ? Cho nên ông nhớ rõ cho tôi từ giờ trở đi hãy ngoan ngoãn yên phận làm tốt chức vụ của mình để cho tôi thấy ông còn giá trị lợi dụng. Đừng để tôi xử lý ông như một phế vật... dọn dẹp chỗ này cho tốt.

Nói rồi anh trở lại sofa bế Tử Vỹ lên rời khỏi để lại lão Lộ đứng đó tức không nói nên lời không ngừng đạp phá hất đổ mọi thứ. Bao công sức của ông nay chỉ vì mấy lời nói đó làm cho sụp đổ hết, bao nhiêu năm ông tính toán đưa thương hội đi đến ngày nay vậy mà không tính nổi thằng oắt con này