Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 25




Một buổi sáng như bao ngày khác, cuộc sống mới thực sự có chút sa hoa thật nhưng ám ảnh cũng không ít. Tử Vỹ nhìn khuân mặt đẹp đến động lòng người đang kề sát mặt mình chỉ cách chưa đầy mười căngtimet kia thì lại thở dài:" có cần ngày nào cũng gọi cô dậy theo cách này không?" Ấy là chưa kể đến cái tư thế mờ ám này là sao, anh coi cô là gối ôm thượng hạng thật đấy hả? Lại thở dài, đây là lần thở dài thứ n của n rồi ý chứ, Tử Vỹ nhắm mắt lại tĩnh tâm sợ một phút bồng bột sẽ đạp anh xuống giường thì khổ.

- Em còn thở dài nữa là tôi hôn em đấy._ Tử Thiên đột nhiên mở mắt dùng lực kéo cô áp sát vào người mình, thiếu chút nữa hôn được rồi.

Tử Vỹ giận đến nghiến răng, mới sáng ngày ra chưa gì cô đã phảo tăng xông não cứ kiểu này không sớm thì muộn cô lão hóa nhanh cho xem. Cô ngẩng đầu kéo cái tay còn đang cuốn lấy bụng mình kia cắn một phát cho bõ tức. Tử Thiên nhìn động tác của cô coi như không có chuyện gì xảy ra mặc cho cô phát tiết. Mỗi lần cô bị anh chọc tức tới phát điên đều khién tâm tình anh trở lên cực kỳ tốt.

Cuối cùng vẫn là cô không đủ tàn nhẫn cắn anh đến chảy máu, cô thực sự khinh bỉ sự lương thiện của mình.

- Đủ rồi sao?

Tử thiên xoay người lại dè lên người cô nhìn đôi môi đỏ hồng mà mê hoặc dị người.

Lúc bị anh đè Tử Vỹ cảm nhận được bộ phận nào đó trên cơ thể anh tức tỉnh. Khuân mặt nhỏ của cô bỗng đỏ bừng, đôi mắt cứ liếc ngang liếc dọc khong dám nhìn anh. Nhìn người bị anh đè bên dưới, từng hành động của cô chưa một giây nào anh bỏ sót. Đột nhiên anh cúi xuống dùng đầu lưỡi liếm láp môi cô một cách dịu dàng. Anh cẩn thận như vậy, ngọt ngào như vậy, nâng niu cô như vậy.

Tử Vỹ chưa từng có bạn trai hay tiếp xúc thân mật với bất kỳ ngưòi đàn ông nào riêng Tử Thiên là ngoại lệ. Giờ cô chỉ có thể yếu ớt chống cự lại sự dịu dàng của anh.

Tử Thiên thấy mắt Tử Vỹ dần khép lại cơ thể cũng thả lỏng ra thì không giấu nổi sự thích thú. Hai tay anh giữ chặt tay cô đồng thời di chuyển đầu xuống phía dưới động tác liền mạch không dây dưa lằng nhằng chút nào. Đến khi Tử Vỹ kịp phản ứng lại thì anh đã ngậm lấy nụ hoa của cô mút mạnh.

- Ưm... Tử... Tử Thiên.

Tử Vỹ xấu hổ vì cô có thể bị chảy nước. Tay chân cô đêu bị người bên trên giữ chặt muốn cử động cũng không cử động được, nhưng cô khoing cam lòng bị nhấm nháp như vậy cô vừa xấu hổ vừa giận kêu lên.

Tử Thiên bỏ ngoài tai, chìm đắm trong sự mê hoặc của cô, tiếp tục động tác dịu dàng của mình.

Tử Vỹ không khống chế được cơ thể của mình nữa đành lạnh giọng nói.

- Anh còn không buông tôi hận anh đến chết.

Tử Thiên dừng hành động của mình lại lập tức buông cô ra đứng ở một bên giường quay lưng lại nói.

- Em dậy đi._ nói rồi bước ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tử Vỹ nằm trên giường thẫn thờ hồi lâu. Nơi vừa rồi bị anh cắn mút vẫn còn nóng rực. Tử Vỹ thay đồ chọn qua loa một chiếc váy màu trắng đi ra ngoài. Lúc đi qua thư phòng cô chỉ nhẹ nói cũng không cho anh cự tuyệt.

- Tôi ra ngoài đi dạo chút.

Tử Thiên đứng ở cửa sổ sát đất xoay lưng về phía cửa, nghe cô nói cũng không cản vì anh biết nhất định cô sẽ về nên chỉ nhẹ đáp lại.

- Nhớ về sớm.