Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 24: Người dẫn đường




Tử Thiên chăm chú nhìn Tử Vỹ đang trừng mắt với mình. Từ ngày hắn lên làm chủ Mạc gia chưa có ai dám có ánh mắt đó với hắn. Người con gái này khá có cá tính. Anh ghé sát vào tai cô dùng giọng trầm thấp gợi cảm nói:- Hôm nay tôi sẽ không tính sổ chuyện này với em. Tốt nhất em nên an phận cho tôi.

Nói rồi anh bế cô lên đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng nói:

- Em nghỉ ngơi đi.

***~~~***

Khách sạn Myosa nơi tổ chức bữa tiệc, 10 giờ 30 phút khoảng thời gian sau khi Châu Quang phát hiện ra Tử Vỹ. Tại tầng 34...

- Cuộc sống quá nhỏ bé không hẹn mà gặp.

Giọng của người đàn ông trầm thấp vọng lại từ góc phòng, mang âm hưởng vui vẻ mấy phần ngạc nhiên.

- Cha, đối với Ảnh thì phải hủy diệt ngay nếu trần trừ thì đây sẽ là mối nguy hại lớn nhất cho chúng ta.

Dĩ nhiên ẩn trong câu nói này còn ý nghĩa khác nữa, có thể nói là giết gà dọa khỉ, nhằm loi gương cho những kẻ còn lại từ bỏ ý định rời khỏi tổ chức.

Nhìn Vương Trình ( tên thật của lão Vương) cha mình không có ý cướp lời Châu Quang dè đặt tiếp tục nói:

- Nhưng có điều nằm ngoài dự đoán của chúng ta.

Vương Trình không giấu nổi sự ngạc nhiên, nhướn mày hỏi:

- Đến cả con cũng nói những lời như thế sao?

- Hiện tại chúng ta thực sự không thể giết con nhỏ đó được...Nó giờ đang bên cạnh Mạc gia. Thực lực của chúng ta cơ bản không trọi lại được với họ. Hơn nữa GPS của tổ chức cũng không thể phát tín hiệu khi nằm trong địa bàn của Mạc gia, cho nên suốt mấy tuần qua người bên ta luôn mất tín hiệu với Ảnh.

- Đừng nói chuyện phi lý nữa. Con biết ta đang vui mà.

- Cha biết con không nói đùa.

Choang!

Chưa kịp phản ứng, Châu Qang đã bị Vương Trình ném thẳng ly rượu vào người vỡ tan thành nhiều mảnh vung vãi ra sàn.

- Kêu đi giết một con oắt đó thôi cũng không làm được, thử hỏi sao xứng đáng kế thừa sự nghiệp bao năm tao xây dựng chứ?

Châu Quang lặng đi nhìn những mảng thủy tinh còn vương vãi trên sàn, đôi mắt không khỏi hằn lên những vệt đỏ ngầu, bình tĩnh ngước lên cười nhạt:

- Bao năm qua nếu cha thực sự muốn giết nó thì nó còn sống đến giờ sao? Hay cha cho rằng nó vẫn luôn nằm trong sự kiểm soát của cha? Không đâu, cha sai rồi. Ngay từ ngày đầu tiên cha mang nó về thì chưa một ngày nào nó ngoan ngoãn chịu phục dưới chân cha đâu. Ngay cả cái kế hoạch ngu ngốc của cha nữa, con mong cha thấy rõ, những gì cha lên kế hoạch đều là những thứ không cần thiếu đúng hơn là vô dụng._ Châu Quang bình thản giũ bỏ sự tức giận bao lâu nay trên người mình xuống một cách lạnh nhạt, hờ hững.

- Mày.

Sự tức giận trong người Vương Trình như đang dần bộc phát, không kìm nổi. Phút chốc căn phòng trở nên đáng sợ.

Cạch. Tiếng súng lên đạn như phá vỡ sự yên tĩnh, Vương Trình rút súng chía về phía Châu Quang ánh mắt chưa phút nào giao động. Khí thế này bao năm qua vẫn vậy không màng tình phụ tử.

Bộp, bộp!

Tiếng vỗ tay từ cửa vọng vào tán thưởng:

- Rất tuyệt, không ngờ Hàn Vũ tôi có cơ hội được nhìn thấy một màn đặc sắc như vậy.

Hàn Dư tiến lại gần vui vẻ hòa giải:

- Thôi nào lão gia, con trẻ còn hồ đồ đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi ông đừng để bụng.

Sự xuất hiện của Hàn Dư như thay đổi cục diện, rất nhanh Vương Trình lấy lại sự bình tĩnh trước kia ôn hòa đáp lễ:

- Không đâu, là tôi chưa chu đáo không biết ngài tới nên để ngài thấy điều không hay rồi.

- Có gì mà phải vậy, người một nhà cả.

Tiến lại gần Hàn Dư, Vương Trình có chút dè đặt hạ mình:

- Không biết hôm nay ngài đến đây có gì chỉ giáo?

- A, có gì đâu chỉ là muốn cùng ông hợp tác chút chuyện thôi mà. Phải không Châu Quang?_ Vẫn giữ thái độ bình thản đó nhưng Hàn Dư nghiêm túc đi vài phần.

- Hả? hợp tác? nhưng hợp tác chuyện gì cơ?_ Thái độ cùng lời nói của Hàn Dư khiến ông vẫn chưa hết sốc.

- Tôi muốn xem kế hoạch của ông, chẵng lẽ nó lại tệ như Châu Quang nói sao? Với lại tôi cũng muốn mượn người của ông một chút.

- Kế hoạch ngài thực sự muốn xem?

Hàn Dư không nói chỉ gawtj nhẹ tỏ thái độ đồng ý.

- Vậy còn người ngài muốn mượn ai?

- Còn ai nữa._ Hàn Dư không nói đích danh ai nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Châu Quang nở nụ cười tà.

Một lúc sau, Vương Trình nhanh chóng giao ra kế hoạch đã định. Hàn Dư chậm dãi lật xem, bề ngoài bình tĩnh không nhìn ra có điểm gì khác thường.

- Tôi tin tưởng ngài được không?_ Vương Trình tuy trong lòng đã năm sáu phần tin tưởng nhưng vẫn không ngoại trừ trường hợp xấu nhất.

- Ông nói xem._ Hàn Dư không ngước lên chỉ vẻn vẹn ba chữ.

- Tôi thì tin tưởng vào ngài, nhất định tôi sẽ không thất vọng với quyết định hôm nay.

- Vậy sao? tôi không nhìn ra đấy, xem ra tôi nên xem xét lại có nên hợp tác với ông không đây._ Hàn Dư gấp tập tài liệu lại nhẹ giọng nói.

- Ý ngài là?_ Vương Trình không ngốc tất nhiên có thể nhìn ra thái độ của Hàn Dư đang thay đổi có nghĩ ông đang rơi vào thế bị động không khỏi vội vã.

- Ông không nên giấu đi phần còn lại._ Hàn Dư buông một câu không nhanh không chậm đủ để bóm nghẹn lấy chút không khí cuối cùng trong phòng.

- Tôi...tôi._ Vương Trình không ngờ mình lại bị người này nhìn ra, không phải ông chưa từng nghe bao lời đồn về người này thật không ngờ đến khi đối diện trực tiếp thế này mới cảm nhận thấy được lời nói bên ngoài thực không nói quá, con người này quá nguy hiểm.

Trái lại với hành động lúng túng của cha mình Châu Quang lại lộ rõ vẻ tinh ạnh hơn, nãy giờ im lặng chợt lên tiếng:

- Xin ngài nghe tôi nói hết đã, nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.

Hàn Dư nhướn đôi lông mày đẹp đẽ lên tỏ ý trêu chọc, không vội đi ngay:

- Ôhô, cậu cũng muốn ra mặt sao? tôi cho rằng cậu sẽ ngồi ở đó im lặng đến khi tôi ra về chứ.

- Không đâu, được làm việc với ngài là phúc tám đời nhà tôi.

- Ấy, tôi không dám nhận đâu, nếu tôi nói muốn lợi dụng cậu, cậu cũng muốn làm sao?

Nhận ra bản thân mình đang bị thăm dò, Châu Quang có chút giật mình nhưng không thể bỏ lỡ cơ hội thế này cho dù là lợi dụng cậu cũng thấy không có gì là hèn hạ, so với việc ngồi dưới bóng cha mình quá lâu cũng khiến cậu phát bực.

- Việc gì cũng được, chỉ cần là ngài giao phó tôi nhất định hoàn thành xuất sắc.

- Cậu làm tôi bất ngờ thật._ Hàn Dư đứng dậy chỉnh lại quần áo tiến lại gần Châu Quang khẽ đặt tay lên vai Châu Quang cúi xuống ghé sát vào tai cậu thì thầm, từng chữ như dè nặng lên vai cậu:

- Người dẫn đường, cậu rất thông minh, coi như tôi không nhìn nhầm người.

Nói rồi Hàn Dư trở vể dáng vẻ nhàn hạ thường ngày của mình tiến ra cửa không quên nở nụ cười chào hỏi. Lúc này chỉ cong hai người trong phòng vẫn không thoát khỏi mấy chữ " người dẫn đường"

Chuyện gì đây?