Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 19




Tử Vỹ ngẩng đầu, ông quản gia cùng mấy người giúp việc lần lượt ra ngoài, trong căn phòng rộng chỉ còn lại mình cô. Vừa bước vào chiếc giường lớn King-size liền đập vào mắt cô. Căn phòng rộng rãi lấy màu đen trắng làm chủ đạo, chiếc giường màu trắng được đặt giữa hai chiếc tủ đầu giường cùng màu. Trên hai chiếc tủ đặt một cặp đèn chùm màu đen đối xứng nhau, dưới chiếc giường kê một tấm thảm Ba Tư màu đen rộng. Phía cuối giường được treo một chiếc đèn chùm màu đen bằng pha lê. Cửa sổ được thiết kế sát đất có thể nhìn xuống toàn cảnh khu vườn. Bên kia vách ngăn là một chiếc tủ treo quần áo dài 4 m. Tử Vỹ gật đầu tán thưởng, quả không hổ là Mạc gia con mắt thẩm mỹ vô cùng cao cường. Cô thả người nằm xuống giường thầm nghĩ bản thân dù sao cũng là vua tốc độ danh tiếng, một sát thủ xuất quỷ nhập thần vậy mà lại rơi vào thảm cảnh đi làm đầy tớ cho người khác. Cô đúng là ngày càng sống thụt lùi. Cuộc sống tự do tự tại chấm dứt tại đây.Nhìn căn phòng trống không, cánh cửa lại nửa khép nửa mở, cô nên ở lại đây làm đầy tớ hay đánh bài chuồn? Mất vài phút để suy đi tính lại Tử Vỹ quyết định tạm thời ở lại. Dù thế nào thì đây cũng là đại bản doanh của Mạc gia. Chỉ sợ trong lúc chuồn, chưa ra đến cổng thì đã bị một viên đạn bay thẳng vào đầu thì xong đời. Hơn nữa, không phải cô không biết tổ chức vẫn luôn truy lùng, không ngừng truy dò tín hiệu của cô. Ở đây vẫn an toàn hơn, chỉ cần cô vẫn ở trên đất Mạc gia dù cho có hàng trăm cái máy dò đi chăng nữ cũng sẽ chẳng dám liên lụy. Nép dưới cánh của Tử Thiên vẫn hơn.

Cảm thấy bản thân nghĩ vậy đủ rồi. Cô theo thói quen mang quần áo đi tắm. Lúc đưngs trước cửa phong tắm cô không khỏi dơ lặng.

Hoàn toàn trong suốt...

Cô lắc đầu một cái, nghĩ nghĩ, cùng lắm thì khi tắm khóa chặt tất cả các cửa lại dù sao đây cũng là phòng cô mà, từ giờ nói là địa bàn, lãnh thổ riêng của cô rồi. Tử Vỹ tắm xong thì sắp xếp đồ đạc của mình, Lúc xếp xong thì nghe thấy tiếng gõ của không nhanh không chậm:

- Tôi đói rồi.

Lại cái giọng bá đạo đấy không nhầm vào dâu được, cô nhanh chóng mở của theo anh xuống nhà dùng bữa. Tới bàn ăn mọi thứ đã được dọn lên nhanh chóng. Cả hai người đều am hiểu sâu sắc về lễ nghi khi ăn uống, cho nên nhất thời căn biệt thự trở nên yên tĩnh vô cùng. Ăn cơm xong cả hai ưu nhã đứng dậy đi về phía phòng khách.

- Qua đây.

Tử Thiên dừng động tác, đút tay vào túi áo lấy ra một đôi khuyên tai màu đỏ máu ra trước mặt cô. Anh nâng cằm cô lên đeo khuyên tai lên cho cô, chiếc khuyên tai nhỏ nhắn rất hợp với khuân mặt cô toát lên vẻ cao quý khó tả.

Tử Vỹ nhận ra hai viên đá nhỏ đó là sản phẩm tự tay mình chế tác ra thì không cự tuyệt. Dù sao ở bên cạnh Tử Thiên cũng không phải là quá an toàn.

Tử Thiên hài lòng dặn dò:

- Bất kì lúc nào cũng không được tháo ra.

Không ai có thể chắc chắn rằng một giây sau có chuyện gì sảy ra ngoài ý muốn hay không.

Tử Vỹ gật dầu, đeo nó rất tốt, vừa có ích lại đẹp, cũng chẳng gây cản trở gì. Cô nhìn nhìn Tử Thiên, rồi xoay người đi thẳng về phía phòng ngủ. Không nói lời nào thể hiện sự đồng ý.

Tử Thiên nhìn thấy hành động của cô như vậy cũng không cản để mặc cho cô đi.

Tử Vỹ quay về phòng, khóa trái cửa, kéo rèm vào, sau khi tắm rửa xong cô mặc một chiếc váy ngủ leo lên giường nghỉ ngơi thỏa thích.

Cô không những không bị lạ giường, mà đặc biệt lại còn dễ ngủ. Điều kiện càng sung túc cô càng dễ ngủ. Chỉ được một lúc cô đã ngủ say như chết.

5 giờ sáng, Tử Thiên từ phòng máy tính trở về phòng đêm qua anh thức trắng gần một đêm đến gần sáng thì mệt mỏi giã rời. Anh phát hiện cửa bị khóa trái thì hơi nhăn mày. Cái đầu của anh vận động nhanh chóng liền đoán ra ngay nguyên nhân cửa bị khóa. Cô cầm tin con heo hay sao đến giờ này còn ngủ? Ôi cha mạ ơi, có mà anh dậy sớm thì có! Đời nào mới có 5 giờ sáng mà anh kêu là muộn trời?

Anh quay trở lại thư phòng lấy một trùm chìa khóa ra, không trần trừ chút nào liền đem về mở phòng ngủ. Phía sau cánh cửa vừa được mở là hình ảnh chào đón khiến anh nhất thời đứng nguyên tại chỗ. Người trên giường mặc một chiếc váy hai dây tơ tằm màu đen đang ôm chăn ngủ. Cô nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, lộ ra đường cong hoàn mỹ, mái tóc màu hạt dẻ buông lơi trên gối, khiến cho một phần ba tấm lưng trần của cô lộ ra ngoài. Chiếc váy dài đến đầu gối, bị cô hơi đưa chân mà bị co lên, để lộ làn da trắng muốt mịn màng, đôi chân thon dài thẳng tắp tiếp xúc thân mật với không khí.

Tử Thiên hít một hơi thật sâu làm cho tinh thần mình tỉnh táo, lại gần cô định lay cô dậy nhưng khi đến gần dường như anh lại một lần nữa đứng đơ ra đó nhìn cô kỹ hơn. Khuân mặt đang ngủ đầy thơ ngây, vành tai xinh xắn đẹp đẽ, chiếc cổ dài trắng nõn, xương quay xanh mịm màng tinh xảo...tất cả đã thành công tạo nên một tiểu yêu tinh mê người.

Tử Vỹ cúi xuống gần cô hơn khẽ lay cánh tay cô, thì thầm vào tai cô:

- Dậy đi.

Tử Vỹ hơi hơi nhíu mày, cô xoay người, kéo chăn trùm kín người lăn ra ngủ tiếp. Trước hành động của cô Tử Thiên vừa khó chịu vừa buồn cười. Cô không phải là sát thủ sao? Vậy mà đến một chút phòng thủ cũng không có. Nếu như anh muốn giết cô không biết cô đã chết bao nhiêu lần dưới tay anh rồi.

Anh không biết là Tử Vỹ trong lòng 10 phần thì 7, 8 phần cho rằng anh sẽ không xuống tay với cô cho nên cô mới không đề phòng anh. Cô cũng không hiểu tại sao cô lại có lòng tin như thế.