Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 22




Editor: Trà Đá.

Cô quyết định đến chết cũng không nhận, cứng cổ nói: “Thầy vừa mới nói gì vậy? Em nghe không rõ.”

Tô Dịch chỉ cười không nói.

Sau khi Mục Tiểu Tuệ đi vào phòng rồi nhưng hai mắt vẫn chưa được nhàn rỗi, nhìn trái nhìn phải rồi chỉ vào một gian phòng lớn nói: “Tối nay thầy ngủ đây, em ngủ sát vách.” Cô vẫn rất biết điều, vừa nhìn đã biết sự khác biệt giữa phòng khách và phòng ngủ.

“Ừ, được.”

Sau khi đã được Tô Dịch đồng ý thì cô chạy như bay lên giường, diện tích của cái giường còn lớn hơn giường cô ở nhà nữa. Cô đột nhiên nhớ tới hôm nay là sinh nhật cô, trong nhà nhất định sẽ gọi điện thoại, cô vừa mới bò dậy từ trên giường chuẩn bị đi gọi điện thoại thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Anh trực tiếp đưa điện thoại di động cho cô nói: “Nhà em gọi điện thoại tới nè.”

Cô vừa mới nhận lấy điện thoại di động trong tay Tô Dịch xong thì xoay người rời đi, cô nằm ở trên giường gác chân, bên tai là tiếng máy điều hòa đang chạy o o.

“Mẹ…….”

“Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn mẹ, mà tại sao mẹ lại gọi điện thoại cho Tô Dịch vậy?”

“Con không chịu nghe điện thoại nên mẹ phải gọi cho Tô Dịch.”

Cô đổ mồ hôi, những lời nói này sao lại hợp tình hợp lý đến vậy!

Cô trò chuyện với từng người trong gia đình rồi mới lưu luyến cúp điện thoại, sau đó si ngốc nhìn chằm chằm điện thoại di động của Tô Dịch, cô thử trượt màn hình thì điện thoại nhảy ra ba chữ ‘Nhập mật khẩu’.

Cô cắn cắn đầu ngón tay nghĩ ngợi một lúc lâu, rồi sau đó thử từng số một, sinh nhật anh? Không phải! Số điện thoại di động? Không phải! 111111? Không phải! 123456? Không phải! Sau đó không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà cô lại nhấn ngày sinh nhật mình vào!

Điện thoại di động rung lên, rồi hiện lên ‘Mật khẩu không đúng, xin nhập lại một lần nữa’.

Cô vùi mặt mình vào trong chăn một hồi lăn qua lăn lại: Mục Tiệu Tuệ ơi là Mục Tiểu Tuệ, đầu óc ngươi đúng là bã đậu mà!

Đang lúc cô đang chổng mông lăn lộn hối hận vì hành động ngu xuẩn của bản thân, thì đèn trong phòng tắt ngúm, cúp điện? Cô cảm giác ở trước cửa có ánh sáng yếu ớt, rồi sau đó nhìn thấy khuôn mặt của Tô Dịch đang dao động dưới ánh nến có vẻ dịu dàng khác thường, nụ cười nhẹ nhàng đọng lại trên môi anh.

“Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ…………”

Mục Tiểu Tuệ hoàn toàn kinh ngạc và cảm động, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm cái bánh sinh nhật trên tay Tô Dịch, ở phía trên cái bánh còn tỉ mỉ cắm mấy cây nến, kèm theo còn là giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng của Tô Dịch.

Cô cười ha ha dõi theo anh, rõ ràng cảm động muốn chết nhưng mở miệng ra cũng là: “Có ai nói với thầy là ngũ quan trên mặt thầy không hòa hợp không?”

Anh thuận tay bật đèn, đặt bánh ngọt ở trên tủ đầu giường, rồi ngồi ở bên giường: “Coi như hôm nay là sinh nhật em nên tôi không chấp, nhưng ngày tháng trên thẻ sinh viên của em đâu phải hôm nay?”

“Lúc đi đăng ký người ta đã làm sai rồi, nhưng cảm thấy đi thay đổi phiền phức quá, nên cứ để như vậy. A mà sao thầy biết được?”

“Tôi đã nhìn qua một lần thì sẽ không quên.”

Có loại người tự kỷ như vậy sao?

Cô vểnh môi khinh bỉ, rồi cúi đầu nhìn chằm chằm cái bánh sinh nhật đường kính 20 cm, phía trên còn trang trí trái cây.

“Tô Dịch, cảm ơn thầy!”

Tô Dịch không đáp lại, chỉ nói: “Khuya rồi, ngủ sớm đi.” Lời còn chưa dứt mà người đã đi tới trước cửa rồi, sau đó anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.

~

Cô đưa mắt nhìn cho đến khi bóng lưng Tô Dịch biến mất, cho đến khi cảnh cửa hoàn toàn đóng lại cũng không nhìn thấy nữa. Ngược lại mắt cô nhìn ngắm cái bánh sinh nhật, rõ ràng có mùi vị cà phê và mùi rượu chát chát, mặc dù chưa ăn nhưng đã cảm thấy ngọt ngào rồi.

Cô nhìn bánh sinh nhật rồi nhỏ giọng nói: “Chúc mi sinh nhật vui vẻ, Mục Tiểu Tuệ.” Cô rất muốn chia sẻ một phần vui sướng này với Tô Dịch, nhưng anh không nói, cô lại càng không tiện mở miệng, chỉ có thể một mình ăn bánh ngọt ngấu nghiến, cho đến khi không ăn nổi nữa thì cô đứng dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Đương nhiên lúc đánh răng thì mắt nhàn rỗi, cuối cùng tầm mắt cô rơi vào một hộp màu đỏ nằm trên cái giá màu xanh dương đậm, cực kỳ giống hộp kẹo.

Trong phòng tắm có để kẹo? Đúng là khách sạn cao cấp có khác!

Cô đặt bàn chải đánh răng xuống ly nước rồi lấy tay mở cái hộp ra, trong hộp có đựng cái túi màu xám bạc, sờ vào gống như một vòng da, cô xác định đây không phải là kẹo, sau đó cô đọc cẩn thận từng dòng chữ trên túi màu xám.

Durex chiết xuất từ mủ cao su tự nhiên ngăn ngừa việc có thai ngoài ý muốn.

Cô còn nhớ rõ Liễu Bảo có nói qua Durex mới sản xuất ra loại mới có giá hơn một nghìn đồng, quảng cáo sáng tạo dùng thuyền cỏ bắn ra ba chữ - Bắn không xuyên.

Mục Tiểu Tuệ chỉ cảm thấy vật này hết sức phỏng tay, cô đã mở cái hộp ra rồi, đến lúc tính tiền có bị phát hiện không? Rốt cuộc đây là khách sạn mà tại sao lại hoang phí đến như vậy chứ.

“Mục Tiểu Tuệ, em để điện thoại di động của tôi ở đâu?”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, quanh miệng cô đều dính đầy kem đánh răng, tay trái cô cầm cái hôp, tay phải cô cầm cái túi màu xám, phút chốc hai má cô đỏ lên, trong ánh mắt mang theo ba phần kinh ngạc bảy phần lúng túng, sau đó cô ném lại lên kệ, giả bộ bình tĩnh cầm bàn chải đánh răng lên tiếp tục đánh răng:

“Ở trên giường, thầy xem có phải là bị chăn che đi rồi không.”

Tô Dịch không muốn cô khó xử, nên làm như không thấy chuyện lúc nãy, xoay người đi về phía giường tìm điện thoại di động.

Hai tai cô dựng lên nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh, cuồng loạn gãi đầu một hồi: “A……… Mất mặt hết sức…………”

Mục Tiểu Tuệ vừa oán hận vừa chìm vào giấc ngủ, vẫn bối rối vì bị Tô Dịch bắt quả tang cô đang cầm bao cao su, nhưng cô cũng nuối tiếc vì chưa bao giờ nhìn thấy qua đồ này bao giờ, nhất thời trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu lại cực kỳ tò mò.

Đây là đêm sinh nhật hai mươi mốt khó quên nhất trong đời cô, nhưng những sinh nhật trước đó lại không cảm động như vậy. Cô vẫn còn nhớ lời Tô Dịch nói “Có tôi và các bạn cùng phòng tin em là đủ rồi”, rồi lại vì một tô mì đậu hũ mà phải chạy đến thành phố F.

Tô Dịch, cảm ơn thầy!

Anh quay lại phòng rồi kéo màn cửa sổ ra, tầm mắt rơi vào những ngọn đèn đường, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Hiệu trưởng Thanh, là tôi Tô Dịch đây………..”

~

Hôm sau gió nhẹ nước chảy, hai người đi dạo một chút chợ sáng, ăn sáng xong rồi đi mua đồ lưu niệm cho ba người trong phòng ngủ, sau đó lên tàu lửa trở lại thành phố W. Cô đã chuẩn bị xong ba lớp mặt dày như tường thành rồi, nhưng Tô Dịch lại không đề cập đến chuyện xấu hổ tối qua, điều này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cô nhìn Tô Dịch cũng trở nên thân thiện hơn nhiều.

Mới vừa ra khỏi trạm xe lửa phía Tây thì đã sớm thấy có ba người đang đứng đợi, trong đó cô biết mặt một người vì cô dùng chứng minh thư của Mễ Khả, còn lại là hai người lớn tuổi cô không biết, ước chừng cũng ngoài bốn mươi năm mươi rồi.

Cô đi sau lưng Tô Dịch, thật ra thì cô cực kỳ không thích loại cảm giác này. Tô Dịch biết hết tất cả những người có mặt ở đây, cô biết ba người kia đang dùng ánh mắt quan sát cô, khiến cho cô cảm thấy mình đã trở thành một chú khỉ trong vườn thú.

Người phụ nữ trung niên tao nhã ung dung tiến lên trước mở miệng chào hỏi, sau khi nhìn thấy Tô Dịch thì mặt mày càng hớn hở, kéo tay anh nói: “Dượng Tôn nói con nhớ mẹ, vừa hay hôm nay là chủ nhật nên rảnh rỗi đến đón con về nhà ăn cơm.”

Gương mặt của Tô Dịch không biến sắc kéo kéo Mục Tiểu Tuệ đang núp sau lưng anh, nói với cô: “Sao lại ngơ ngác vậy, chào mẹ đi!”

Trong đầu cô vẫn còn đang trong trạng thái hỗn loạn, còn đang suy nghĩ không biết chuyện gì, nói chuyện cũng không được tự nhiên, cứng ngắc nói: “Mẹ…………..”

Trong nháy mắt Mễ Khả tiến lại gần, cố gắng nở một nụ cười tươi tắn, ngọt ngào hỏi: “Anh hai, đây là chị dâu hả?”

Lúc này cô mới biết mình bị Tô Dịch đùa bỡn, đưa tay hung hăng bấm eo anh một cái, tiếc rằng toàn bộ cơ thể anh đều là bắp thịt, hoàn toàn không nhéo được, đành phải bỏ qua!

Anh khe khẽ đẩy Mục Tiểu Tuệ một cái, cô bất đắc dĩ đứng gần mẹ Tô Dịch, mẹ Tô không nói nhiều, giữa hai hàng lông mày có vẻ không vui: “Về nhà rồi nói chuyện!”

Biệt thự ngoại ô, trang trí thanh lịch tinh xảo, từ khi Mục Tiểu Tuệ bắt đầu đi vào nhà họ Tô thì cả người lập tức không được tự nhiên, ngồi trên ghế sa lon đảo mắt liên tục, bên tai cô là tiếng nói chuyện.

“Mẹ nghe nói con không chịu đi Hong Kong nhậm chức?”

Anh thuận tay cầm một quả táo rồi bắt đầu gọt vỏ, nghiêm túc chỉnh sửa: “Không phải con không chịu, mà là từ chối.”

Ánh mắt mẹ Tô lập tức xẹt qua gò má Mục Tiểu Tuệ, giọng nói lạnh lùng bén nhọn: “Mẹ không cho đây là một lựa chọn sáng suốt.”

Anh gọt xong quả táo thì đưa cho Mục Tiểu Tuệ đang ngẩn người, rồi sau đó nói: “Đây là quyết định của con.”

“Mẹ cho con một tuần, hi vọng con có thể suy nghĩ lại.”

Anh lau sạch dao gọt trái cây rồi đặt lại trên bàn: “Người quyết định là con, không ai có thể thay đổi được, ngoại trừ con. Nếu muốn con về ăn cơm, thì con ở lại, nhưng nếu là để khuyên nhủ con đi Hong Kong nhận chức, thì con xin lỗi, con nghĩ là con không có thời gian, đành phải xin lỗi cả nhà rồi.”

Trong mắt của mẹ Tô lạnh như băng, nghiến răng phát ra hai chữ: “Tô Dịch…..”

Mắt thấy hai mẹ con đang rơi vào cục diện bế tắc, Tôn Trác vội tiếp lời: “Mọi chuyện đều thương lượng được, hai mẹ con bình tĩnh……….”

Mục Tiểu Tuệ đang gặm quả táo thì nghe tiếng mẹ Mục, cô đột nhiên rùng mình rồi ngẩng đầu lên thấy mẹ Tô đang cười, làm như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, mẹ Tô hỏi cô: “Năm nay Mục tiểu thư bao nhiêu tuổi?”

Cô lúng túng nói: “21.”

“Học đại học W hay đại học H?” Giọng nói dịu dàng như nước chảy.

Mục Tiểu Tuệ nuốt nước miếng một cái rồi nói: “Là đại học Tam Lưu ạ, không đáng nhắc tới.”

“Ba mẹ cũng làm tài chính sao?”

Tô Dịch đứng bật dậy, khuôn mặt anh cực kỳ lạnh lùng: “Đủ rồi. Xem ra hôm nay không phải về đây dùng cơm rồi, con bận lắm.”

Dứt lời rồi anh kéo Mục Tiểu Tuệ đang ngồi bên cạnh ra ngoài, quả táo được gặm một nửa rớt lại trên sàn nhà. Sau khi ra khỏi nhà họ Tô rồi cô mới lưu luyến quả táo kia: “Tô Dịch, trái táo của em………….”

Anh nhất thời cảm thấy thất bại, xem ra Mục Tiểu Tuệ vẫn không để bụng anh như trước, nhưng nếu để bụng, thì đoạn hội thoại kia đã sớm để lại nhiều thương tích trên người cô rồi, làm gì còn thời gian quan tâm đến quả táo chưa ăn xong.

Anh buông tay áo cô ra rồi không nói tiếng nào đi ra ngoài, sau đó anh quay đầu lại hỏi: “Mục Tiểu Tuệ, em nghĩ gì nếu tôi đi Hong Kong làm việc?”

Đôi mắt trong suốt của cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt dài hẹp của anh, cô cố gắng mỉm cười: “Rất tốt, Hong Kong là cảng tài chính lớn nhất của Trung Quốc, có thể đến được đó đều là người tài giỏi.”

“Em có dùng não để suy nghĩ không vậy?”

“Thầy là giáo sư dạy em, đương nhiên là em hi vọng thầy có thế phát triển hơn nữa.”

Anh bực tức xoay người rời đi, không nói tiếng nào.C