Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 17




Editor: Trà Đá.

Mục Tiểu Tuệ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, dù sao cũng không ngủ được, trong đầu cứ lởn vởn lời bà nội nói, sau đó đầu óc nóng lên rồi bất chợt nói: “Bà nội, con tốt nghiệp rồi cũng về lại huyện thành thôi.”

Bà nội vẫn còn nhớ chuyện cô và Tô Dịch: “Vậy con và Tô Dịch phải làm sao?”

Thổ ba lít máu!!!

Bà nội thấy cô trầm mặc không nói, cho là xấu hổ, vội vàng nói: “Lúc nội được gả cho ông nội con cũng chỉ mới mười lăm tuổi, cho dù lúc mẹ con lấy ba con cũng chỉ mới có mười chín tuổi, hai tháng nữa con cũng tới cái tuổi 21 rồi, cũng trưởng thành lắm rồi.”

Bà nội sinh sáu người con, nhưng bây giờ chỉ còn lại năm người con, chỉ có duy nhất cô của Mục Tiểu Tuệ tự tử lúc mười ba tuổi.

Bà nội nói là tính khí cô của Mục Tiểu Tuệ rất kỳ quái, rất thích trêu chọc đứa bé nhà bên cạnh, hơn nữa mỗi lần như vậy lại làm cho đứa bé khóc thét lên, ông nội Mục tức giận tát cô một cái, trong lòng cô tự ái nên uống thuốc trừ sâu tự sát, trên đường đưa tới bệnh viện thì tắt thở.

Lúc đó cũng là lúc ông nội nghiện thuốc lá, ông nội nói khó chịu nên hút một điếu để giảm bớt nỗi lòng, ông dằn vặt bản thân vì cái chết của cô, không lâu sau đó ông đổ bệnh nặng, rồi vĩnh biệt cõi đời. Năm đó lúc mẹ Mục vừa mới được gả cho ba Mục, rồi sau đó có Mục Tiểu Tuệ.

Mục Tiểu Tuệ sững sờ, kìm nén đỏ mặt nói: “Bây giờ thời đại khác nhau rồi, hiếm có ai kết hôn sớm lắm.”

“Thời đại có thay đổi đến đâu thì con cũng đủ tuổi kết hôn rồi.”

“…………” “Bà nội, con ngủ trước đây.”

Sáng sớm hôm sau thời tiết ấm áp dễ chịu, bầu trời trong xanh, Mục Tiểu Tuệ đánh răng rửa mặt xong đi ra cửa, lại thấy xe thu hoạch lúa mạch đứng trước sân, ba Mục đang đứng nói chuyện với tài xế lái xe, đợi cô định thần lại nhìn kĩ, trời ơi! Tài xế kia không phải là Tô Dịch sao?

Cô há hốc mồm, tầm mắt dõi theo Tô Dịch đang lái chiếc xe gặt lúa vào gara đậu xe, sao đó nhảy từ trên xe xuống, đứng trước mặt cô chào hỏi: “Chào buổi sáng!”

Cô lúng ta lúng túng trả lời lại: “Chào buổi sáng!”

Ba Mục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thì thầm nói: “Con gái ngốc.”

Cô cau mày bất mãn phản bác: “Con ngốc hồi nào.”

“Trước kia ba dạy con lái xe gặt lúa đi thu hoạch bao nhiêu lần cũng không học được, Tô Dịch vừa mới nhìn một cái đã biết làm, vậy con xem con có ngốc không?”

“Con…. Con…… Con biết lái xe hàng….”

Ba Mục gật đầu một cái: “Đúng, chỉ là học mấy tháng thì cũng cho xe hàng vào tiệm sửa chữa mấy lần luôn.”

Cô không tự chủ được nhìn về phía Tô Dịch, thấy trong ánh mắt anh chứa đựng nụ cười nhìn chằm chằm cô, trong nháy mắt cô cảm thấy mất hết mặt mũi: “Tại vì con không làm ruộng, cho nên không biết cũng là chuyện bình thường thôi!”

“Thế sao con không học hỏi Tô Dịch, người ta lái xe BMW, mà còn lái được cả xe gặt lúa.”

Cô cảm thấy uất ức, sao lại có cảm giác cô không phải là con ruột của ba mẹ nhỉ: “Nếu ba đã nói vậy, thì ba nhận người ta làm con trai ba luôn đi.” Dứt lời rồi giận đùng đùng đi vào nhà.

Tục ngữ nói không sai mà, con rể là nửa con trai. Hơn nữa nhiều năm sau Mục Tiểu Tuệ nhớ lại cảnh tượng hôm nay, rốt cuộc cũng hiểu ra được đó là lời tiên tri.

Bữa ăn sáng cũng đối lập rõ ràng, ba Mục mẹ Mục thì vui vẻ chăm sóc cho Tô Dịch, còn ở bên này chỉ có Mục Tiểu Tuệ và bà nội cô đơn. Trong bữa ăn mẹ Mục trừng mắt nhìn cô nói một câu: “Tiểu Tuệ, mau gắp thức ăn cho bạn học đi, mẹ không biết cậu ấy thích ăn gì.”

Cô không còn hơi sức hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ con bắt buộc phải biết người ta thích ăn gì sao?” Cô chỉ mới ăn cơm chung hai lần với Tô Dịch, một lần ở trường học, một lần chính là tối hôm qua.

Mẹ Mục oán giận nói nhỏ: “Cái con bé này……………”

Cô hít hít mũi, rốt cuộc hai người này có phải là cha mẹ ruột của cô hay không đây.

Sau khi ăn xong, thì ba Mục và Tô Dịch thay sang đôi ủng chống thấm nước rồi ra ruộng đào củ năng, Mục Tiểu Tuệ đi theo phía sau hái rau Tiểu Tử Lam. Mùa đông nắng ấm yên tĩnh chiếu vào đồng ruộng, cô đứng ở bờ ruộng nhìn Tô Dịch đang ở trong ruộng, rõ ràng là cảm thấy một hạt bụi ở ruộng lúa có dính vào người anh thì cũng chỉ khiến anh đẹp hơn.

Đôi lông mày rậm đen như mực, đôi mắt chưa đựng nét cười đào hoa, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng thon dài, mỗi một nét trên khuôn mặt anh rất tinh xảo. A, Mục Tiểu Tuệ vốn rất hận loại người vừa thông minh lại vừa đẹp nữa, bởi vì bọn họ từ nhỏ đã sáng rực như một ngôi sao, mà cô lại thấp bé như bụi rậm.

“Đứng ngây ra đó làm gì, đưa rổ cho tôi nhổ rễ cây Mã Thầy.”

“Ơ dạ….” Cô sững sờ đưa rổ cho anh, rồi sau đó hoang mang nói: “Ba em đâu?”

Anh đứng thẳng người rồi rồi dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán: “Có người tìm ba em đi vận chuyển thóc rồi, ba em đi vội lắm.”

“À………” Hai mắt cô cũng đã ngừng lại trên hai tay dính đầy bùn đất của Tô Dịch, cô mấp máy đôi môi khô: “Để em làm cho!” Cô ngại anh bị bẩn, càng ngại để anh trong hoàn cảnh như vậy càng khiến cho lòng tự ái của cô bị sỉ nhục.

Anh quay đầu cười rực rỡ với cô: “Chân tay em vụng về thì giúp tôi sao được? Ngoan ngoãn lên bờ ruộng chờ đi.”

Cô yên lặng leo lên bờ ruộng chờ anh, không còn khoảng cách thầy trò nữa, không còn khoảng cách hơn nhau bảy tuổi nữa…………. Không có bất kỳ tạp chất nào, chỉ có tinh khiết chân thật.

Cô bị loại ý nghĩ này làm cho sợ hết hồn, lúc nhìn lại Tô Dịch thì cảm thấy cực kỳ lúng túng. Thế nhưng anh lại không biết một chút nào, tiếp tục đổ mồ hôi dưới đồng ruộng, lao động chân tay càng vui vẻ hơn so với lao động trí óc trong thị trường chứng khoán.

Một là thực vật, một là hư cấu; một là thu hoạch, một là nhiệm vụ.

Chưa tới một tiếng mà trong rổ đã đầy rễ cây Mã Thầy, Mục Tiểu Tuệ co ro bỗng nhúc nhích đôi chân tê dại của mình, đưa tay ra tiếp nhận cái rổ Tô Dịch đưa tới, gió bắc như một nhát dao thổi qua mu bàn tay, khiến cô rùng mình một cái.

Tô Dịch không để ý đứng rửa tay đầy bùn đất phía bên hồ, cô nhìn mà kình hồn bạt vía, dưới chân anh đều là bùn, đi bộ cũng có thể trợt té, cô vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Thầy cẩn thận một chút, thầy mà té xuống nước thì em cũng mặc kệ đấy.” Cô không quan tâm anh, lại nhanh chân bỏ chạy trước.

Anh đang lạnh thấu xương vì rửa tay trong nước lạnh cho sạch bùn đất, sau đó nhận lại cái rổ từ trong tay cô, cười khẽ một tiếng: “Cái này là phạm tội đó biết không? Về sau có đạt điểm cao trong môn luật pháp thông thường, thì cũng đừng nên giúp người khác kiếm tiền.”

Cô không quan tâm, nhét hai tay lạnh ngắt vào trong túi áo đi về phía trước, dưới bầu trời trong suốt là bóng dáng hai người không gần không xa đi trên bờ ruộng.

Cô quay đầu lại muốn xem thử Tô Dịch có đi theo kịp cô không, dù sao chỗ này cũng hoang tàn vắng vẻ và anh cũng chưa quen cuộc sống nơi đây. Cô xoay người không cẩn thận, trượt chân té vào trong ruộng lúa, bùn nhão lạnh thấu xương chui vào trong giày cô, cô rút chân ra khỏi bùn đất leo lên bờ. Cô cúi đầu nhìn đôi giày trắng đầy bùn đất, cả chân cũng đang rất lạnh lẽo, đi thử hai bước đều có cảm giác lạnh thấu xương.

Tô Dịch cười khẽ một tiếng: “Con đường lớn vậy mà cũng té xuống ruộng, đúng là giỏi thật!”

Cô còn chưa kịp phản bác thì Tô Dịch đã khéo léo vòng qua đứng trước mặt cô, giọng nói trong suốt: “Để tôi cõng em về.”

Cô lập tức lùi lại một bước kéo dãn khoảng cách giữa hai người: “Thôi đi, chỉ là bẩn giày chứ đâu phải gãy chân.”

Đôi mắt nhỏ hẹp giảo hoạt bừng sáng, tay trái tay phải cầm đủ Mã Thầy và Tiểu Lam Tử, anh chậm rãi đứng thẳng người, giọng nói trầm thấp mà mềm mại: “À! Em đừng có tưởng bở, tôi chỉ nói vậy thôi, tôi biết em không dám để tôi cõng đâu.”

Mục Tiểu Tuệ nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của Tô Dịch, nhất thời nổi đóa, lùi về phía sau hai bước lấy đà rồi chợt xông về phía trước, lập tức giống như bạch tuộc giắt trên cổ anh, dữ dằn nói: “Ai không dám để cho thầy cõng, thầy không dám cõng em thì có!”

Anh đã sớm chuẩn bị, lần lượt đưa rổ Mã Thầy và Tiểu Tử Lam cho cô, sau đó cô vững vàng nằm ở trên lưng anh. Tay phải cô giữ rổ Mã Thầy trên vai của mình, tay trái vòng qua cổ anh rồi giữ rổ Tiểu Lam Tử ở giữa ngực cô và lưng anh, rổ Mã Thầy mang theo nước bùn vấy hết lên quần áo của anh.

Trong giây lát đó cô cảm thấy bọn họ có phải đã bị ngu muội rồi không? Rõ ràng mọi chuyện rất đơn giản lại hóa phức tạp lên, không phải chân cô đã bị dính bùn đất rồi sao? Chuyện này chỉ nhỏ như hạt đậu.

Càng đến gần thôn xóm thì cô càng khẩn trương, cô nằm ở trên lưng anh không nhúc nhích, chỉ sợ có người nhận ra cô, mặc dù dân ở đây rất cởi mở, nhưng tin đồn thì lại truyền đi rất nhanh, chỉ sợ không để ý một chút thì bản thân đã được làm nhân vật chính trong tin đồn rồi.

Xuống thôi! Không được không được, nếu cô nói vấn đề này ra thì nhất định sẽ bị anh xem thường.

Nếu cứ để Tô Dịch tiếp tục cõng cô thì đến lúc người trong thôn thấy, cô sẽ nói thế nào đây?

Không được không được, cô phải tìm lý do để cho cô có thể xuống thuận lợi!

Cô cười ha ha vài tiếng: “Thầy có mệt không?”

“Không mệt lắm!”

“………” Kế hoạch thất bại.

Cô cắn môi nghĩ nghĩ: “Em thấy thầy cũng đã mệt lắm rồi đó.”

Anh chau mày: “Em xem thường tôi sao.”

“…….” Thảm bại!

Cuối cùng cô đành bất đắc dĩ kéo mũ áo lên đầu, vùi mặt vào trong lưng ấm áp của anh, chỉ có như vậy thì không ai nhận ra cô! Đi qua khu rừng trúc thì đều là người quen biết, Mục Tiểu Tuệ không dám ngẩng đầu lên. Nhưng vấn đề xuất hiện ở đây là Tô Dịch không phải dân sống ở đây, hơn nữa gương mặt lại tuấn tú.

Dọc theo đường trong thôn đều đụng phải người dân đang có một cục tò mò nhìn chằm chằm, lúc đi ngang qua nhà Triệu Thẩm thì nghe được một giọng nói lớn: “Ông già, người thanh niên này rất tuấn tú, không giống người trong thôn!”

Một giọng nói trung niên vang lên: “Không nghe con gái nói qua sao, tướng tá cao thì không đẹp trai, mà đẹp trai thì dáng dấp không được cao, người gì mà vừa cao vừa đẹp trai thì chính là bê đê. Bà xem đầu cậu ta chắc chắn là có vấn đề rồi.”

Mục Tiểu Tuệ úp mặt trong lưng Tô Dịch cười đến mức run rẩy, trong giọng nói cũng run rẩy theo: “Nè, vừa cao lớn vừa đẹp trai là bị bê đê hả!”

Anh chẳng những không quan tâm mà còn cười, dễ dàng hù dọa cô: “Nếu tôi gọi lớn tên em, thì em đoán kết quả sẽ thế nào?”