hủ nhật, lại là chủ nhật, một buổi sáng trong xanh, họ Tô nào đó tóc tai lòa xòa chào đón khách.
“ Tô tiểu thư, tặng cho cô này.” Cung Năng Quyền nhấc cái giỏ lên, bên trong có một con chó ngao đang ngồi ngay ngắn.
“Hả? Tôi không nuôi chó, chó này quá xấu, toàn là nếp nhăn.” Đùa tôi
hả, nuôi chó rất tốn tiền mà bản thân lại là người nghèo. Họ Tô phẫn nộ
mắng, đừng có mang đến những thứ làm phiền người khác thế này chứ, Cung
tiên sinh.
“ Vậy thì…Hay là cô nuôi hộ tôi đi, tôi đưa tiền cho cô được không?”
Tiền? Tốt quá, họ Tô khôi phục sắc mặt, một phen đoạt lấy cái giỏ, “
Thật là một chú chó anh tuấn, nếp nhăn cho thấy những thăng trầm lịch
sử, rất được rất được, vậy, chú chó này tên là gì?”
Ánh mắt vẫn mang theo 3 phần khinh bỉ, 7 phần thấp thỏm, được, quả là có thiên phú diễn kịch, con chó này có cá tính!
Nhưng mà, nước dãi cứ chảy lách tách, đây mà là chó à, thật là dung tục. Họ Tô nắm chặt nắm tay, ta nhịn.
“ Nó vẫn chưa có tên, Tô tiểu thư, cô giúp tôi đặt một cái tên đi, xem ra, tố chất văn chương của cô rất tốt.”
Hả? Đặt tên ư, tố chất văn chương tốt ư? Cung tiên sinh, anh chắc chắn là anh không mỉa mai tôi đấy chứ? >o
Họ Tô trấn tĩnh quay đầu lại nhìn, thấy Cung tiên sinh nhàn nhã bình
thản, thái độ thành khẩn, tuyệt đối không phải châm biếm, ừm ừm ừm, vậy
chắc là văn chương của mình đã âm thầm lay động anh ta. Họ Tô nào đó lén thở dài một hơi, bản thân mình quá ưu tú, cuối cùng vẫn không tự kiềm
chế được mà để lộ ra rồi.
Tô Tố khoanh tay, chăm chú suy nghĩ.
“A! Có rồi!” Mặt của họ Tô nào đó nghiêm túc, không muốn hổ thẹn với tài năng văn chương của mình.
“Là gì vậy?” Cung Năng Quyền cực kì chờ mong.
Tô Tố gật đầu, quả quyết “Chó! Gọi nó là Chó!”
Cung Năng Quyền không còn gì để nói, khóe miệng hơi co rút.
“Cung tiên sinh, anh thấy sao?” Đôi mắt lấp lánh như sao, khen ngợi
tôi đi, khen ngợi tôi đi, ánh mắt họ Tô nào đó đầy vẻ chờ mong.
“Ừ, quả là một từ xác đáng.” Đắn đo, đắn đo rồi lại đắn đo, đồng chí
Cung nói cực kì chuẩn xác: “Cái tên này thật chất phác, được rồi, vậy
gọi nó là Chó đi.”
Con chó ngao kêu một tiếng đau thương, lấy chân che mặt.
Khi tiến vào phòng, đồng chí Cung phong độ thanh thoát, thong thả
ung dung ngồi xuống sô pha “Tô tiểu thư, chúng ta là người quen cũ, tôi
nhớ ra rồi.”
Hả? Có sao? Tô Tố mơ màng.
“ Là người quen cũ, tiểu học X, lớp 3/1.”
Đúng rồi, đó là lớp tiểu học của mình mà, họ Tô mơ màng lần nữa……
“Tôi là học sinh chuyển đến, hồi đó mọi người gọi tôi là Cung Năng.”
Không sai, không sai, đúng là có người này thật.
“ Nếu Tô tiểu thư vẫn chưa nhớ ra, vậy tôi kể vài câu chuyện suốt đời khó quên của tôi để giúp cô nhớ lại được không?”
Họ Tô nào đó mờ mịt gật đầu, anh nói đi, cứ coi như là nghe kể truyện cổ tích vậy.
Thế là, câu truyện bắt đầu.