Tấm ảnh được chuyển đến đến ngày thứ 7 bạn học Tô Tố rốt cuộc cũng
sụp đổ. Nhịn không được liền gọi điện chọ bạn học Tiểu Chân “Bạn học
Chân Phiên Chấp, có thể đừng gửi cùng một bức chân dung đến tận 7 ngày
được không?” Nước mắt lưng tròng, bạn học Tô nhìn bức ảnh liền muốn bùng nổ đè chết người.
“Tô, em không thích sao? Vậy tôi sẽ chụp lại ảnh chân dung khác nha.”
…
Công việc khai thông thật quá mức khó khăn, những kẻ kém cỏi thì vẫn
tồn tại, đồng chí Tô Tố à, mi nhất định phải cố gắng trụ vững mới được.
“Anh còn dám gửi ảnh chân dung nữa tôi liền cáo buộc anh tội quấy rối.”
…
Lần này đổi lại thành đồng chí Chân im lặng, phía bên kia điện thoại
tu tu tu, rất lâu sau vẫn không có âm thanh nào được phát ra.
“Tôi hiểu rồi.” Dứt khoát không chút do dự, điện thoại ném qua một bên vang lên tiếng “cộp”.
Rốt cuộc cũng có thể khoan khoái thoải mái rồi, buổi chiều, Tô Tố bèn đi thư viện. Đang xem sách đến mức hăng say thì tiếng nhạc điện thoại
vang lên: “Kính chào Mao chủ tịch vĩ đại.” Thanh âm vang dội, chấn động
đến toàn bộ người xung quanh, không ngờ âm thanh thô của đồng chí Tiểu
Giang lại vang lên.
Soạt, toàn bộ người trong thư viện cùng chăm chăm nhìn về phía Tô Tố, bạn học Tô vừa gượng cười vừa vẫy tay ra hiệu “Chào các đồng chí, các
đồng chí vất vả rồi.”
Tô Tố chạy thẳng một mạch đến nhà vệ sinh.
“Tô Tố, em hôm nay thật là đẹp, màu hồng đào rất hợp với em đó.” Hả? Cảnh sát trưởng Bravestarr đã tái xuất giang hồ rồi sao???
Bạn Tô cúi đầu, hết nhìn lại ngó màu hồng đào của mình, điện thoại để gần tai “Anh đang ở đâu? Sao lại biết tôi đang mặc gì?”
“Hahahaha” người kia cười giống như tên nam phối hạng ba đang phát
cuồng “Tôi còn biết em hôm nay đầu bù tóc rối, rất đẹp mắt à nha.”
Vô cùng phẫn nộ, Tô Tố nhìn trái phải ngay cả một bóng người cũng không có, luồng khí lạnh lập tức “vù vù vù” bao lấy toàn thân.
“Anh đang ở đâu?” Tô Tố gào thét.
“Không nói cho em.” Cạch một tiếng, đầu bên kia liền cúp máy.
Bạn học Tô nắm chặt điện thoại, vẻ mặt khủng bố, đây không còn là vấn đề quấy rối nữa, nhất định là phim kinh dị chính quốc rồi.
Cứ như thế như thế cho đến ngày thứ 5, Tô Tố đã quen rồi trở thành tự nhiên.
“Tô, em hôm nay thật đẹp.” Đây là màn mở đầu.
“Màu XX rất hợp với em.” Vẫn không thay đổi, lời thoại thứ hai tiếp diễn.
“Anh rốt cuộc, con mẹ nó, đang ở đâu?” Đây chính là câu trả lời mỗi
ngày, trải qua hoảng sợ, chán ghét, tê liệt, đến giờ đã thành quen.
“Không nói cho em.” Cạch một tiếng cúp điện thoại, đây là màn kết thúc cuộc hội thoại.
Thúy Ti vẻ mặt ngây ngất, tay nhỏ chỉ chỉ, “Tô, thật là Man à nha,
mình chính là rất thích loại này đó, tình yêu thật là khó hiểu làm sao.”
Hừ, Tô Tố sụp đổ, ý chí sắt thép cuối cùng cũng bắt đầu rạn vỡ.