Gặp Nhau

Chương 3




Sau khi tỉnh táo, Bách Mị Sinh suy xét những lời nói của Ngô Mai quả thực có chút đạo lý. Nhưng cũng cảm thấy không có đạo lý, với điều kiện của tổng giám đốc Mâu thì tìm loại nào mà không được? Anh ta gọi một tiếng tiểu bạch thì sẽ chạy ra một hàng người thật dài. Hoàn toàn không cần thiết chọn người bình thường như cô. Thế nhưng nếu chân tướng như lời Ngô Mai nói thì sao đây? Bách Mị Sinh cảnh giác dùng hai tay bảo vệ bộ ngực, đừng nha, cô tuyệt đối không cúi đầu với tiền tài và thế lực xấu xa. Kẻ thứ ba hay tình nhân hãy cút đi, cô khinh thường kẻ thứ ba nhất, căm ghét tình nhân nhất.

Từ căn phòng thuê về đến ký túc xá, Bách Mị Sinh ăn bữa trưa qua loa. Bởi vì buổi chiều ở trường có một hội tuyển dụng, ba người trong ký túc xá của cô còn chưa quyết định đều đến tham gia. Bách Mị Sinh cảm thấy nhàm chán, ở trên mạng tùy ý tìm kiếm phim cổ trang, từ trong ngăn tủ cô lấy ra một bịch đồ ăn vặt, rồi ăn ngon lành.

Đột nhiên một tiếng nữ thét chói tai khiến Bách Mị Sinh run cầm cập, cô xác nhận mình không xem phim kinh dị, cô hơi run run di chuyển con chuột mở email. Tiếng chuông di động hồi trước của Bách Mị Sinh cũng là tiếng thét, là một đoạn âm thanh cô lấy ra từ phim “Lời nguyền”, bạn cùng phòng sau nhiều lần bị hoảng sợ đã đưa ra kháng nghị đổi tiếng chuông với Bách Mị Sinh. Bách Mị Sinh là người có tính tình ôn hòa, nhưng gặp phải chuyện cô cố chấp thì chín đầu trâu cũng không kéo được. Chuyện tiếng chuông là vì lần trước di động của cô đột nhiên vang lên nửa đêm, Tiểu Hồng sợ tới mức lăn xuống giường trẹo chân mới khiến Bách Mị Sinh tạm thời khuất phục, nhưng cô vẫn kiên trì không đổi tiếng nhắc nhở có email.

Bách Mị Sinh thấy tài liệu do HR của công ty BETOO gửi tới, cô mau chóng tắt phim, tải về văn kiện đính kèm. Bấm nút mở ra bằng Word, chừng 398 trang, nội dung là về lịch sử phát triển của công ty BETOO, cùng với sách lược phát triển công ty trong tương lai. Nhớ tới mỗi tháng sẽ có hơn 80 tờ giấy đỏ chót vẫy chào cô, Bách Mị Sinh kiên nhẫn nuốt nước bọt, bắt đầu cẩn thận đọc những tài liệu này. Còn chưa đọc xong một trang thì một tiếng thét khác vang lên. Bách Mị Sinh mở email, vẫn là thư từ HR, tiêu đề viết “thật có lỗi, gửi thiếu một phần”. Bách Mị Sinh thở dài, lại tải về một bản văn kiện khác.

Khi mở bản Word thứ hai, Bách Mị Sinh hết hồn một phen, trên đó viết thói quen sinh hoạt hằng ngày của tổng giám đốc, thường đi chỗ nào hay kiêng kị món ăn nào, còn có thời gian… hơn năm trăm trang.

Ba người Ngô Mai, Tiểu Hồng và Miêu Miêu sau khi gửi xong sơ yếu lý lịch ở hội tuyển dụng thì quyết định quay về ký túc xá, mới vừa rảo bước tiến vào cổng ký túc xá thì chợt nghe tiếng kêu rên thảm thiết ở trên lầu, “Mâu Dịch Tiếu anh rốt cuộc phiền toái đến mức nào hả!”

Ngô Mai xông lên lầu đầu tiên rồi đá cửa phòng, quát lên: “Bách Mị Sinh, cậu có chút tố chất được không, dì gác cổng bị cậu dọa đến nỗi tái phát bệnh tim kìa!”

“Ô Mai,” Bách Mị Sinh như gặp được cứu tinh bổ nhào về phía Ngô Mai, “Cứu mạng với.”

“Cứu cái gì, tính ra thì cậu tìm được việc làm tốt nhất, cậu cứu bọn tớ thì đúng hơn đấy.” Ngô Mai đẩy ra bạch tuột đang dính trên người, thờ ơ ngồi trên ghế Bách Mị Sinh. Liếc mắt nhìn qua máy tính, cô sửng sốt một chút, sau đó cười to: “Đây là cái gì thế?”

“Cái gì? Cái gì?” Tiểu Hồng và Miêu Miêu vừa mới vào cửa, cũng vô giúp vui đi qua xem, “Có phải Tiểu Mị lại xem truyện hot không, để tớ đánh giá xem là mấy P.”

Bách Mị Sinh ai oán dựa vách tường, “Các cậu yên tâm, về sau chị đây không có thời gian xem cái kia.”

“Thích nhất bò bít tết của quán ăn tây Venice, bảy phần chín; rượu sâm banh của Louis Roederer, rượu đỏ phải là Rafael năm 87… Mợ nó, ai mà ngày nào cũng xa xỉ như vậy, anh ta so với bà đây quả nhiên là trắng trợn mà.” Sau khi xem xong Tiểu Hồng bày tỏ tức giận bất bình, trong ký túc xá điều kiện gia đình của Tiểu Hồng là tốt nhất, coi như cành lá cao to. Ông nội là thủ trưởng của quân khu Đông Bắc, ba làm phó thị trưởng tại một thành phố.

“Còn có thể là ai nữa, người tình trong mộng của các cậu Mâu Dịch Tiếu tiên sinh tặng cho đấy.” Bách Mị Sinh tiếp tục ai oán.

Tiểu Hồng đọc thêm hai câu khiến cô hốt hoảng, con chuột trượt xuống đoạn nào đó trong tài liệu. “Đồ ăn Trung Quốc cà rốt phải xắt sợi? Lúc giặt quần áo phải hòa nước hoa Versace vào trong nước giặt? Có thể ăn bánh bao, nhưng rất ghét sủi cảo?”

Tiểu Hồng bị sét đánh cứng họng, lúc này đến lượt Miêu Miêu nổi bão, “Trời đất ơi, cà rốt xắt sợi hay là cà rốt xắt miếng mỏng thì có ảnh hưởng gì đến bản chất của cà rốt chứ, chẳng lẽ tổng giám đốc Mâu này bị trượt môn triết học sao? Thức ăn có nhân thì khác gì nhau? Đáng giận nhất là tớ rốt cuộc hiểu được vì sao nước hoa Versace bán đắt thế mà lại tiêu thụ tốt như vậy, không ngờ là sản xuất để giặt quần áo cho anh ta.”

Nhờ sự hiếu kỳ của ba cô nàng đối với Mâu Dịch Tiếu mà bọn họ bình luận toàn bộ phương diện về thói quen sinh hoạt của anh, ba cô nàng bàn bạc sôi nổi cho tới hoàng hôn, vẫn còn cảm thấy chưa đã, bọn họ liền sai Bách Mị Sinh phụ trách mua đồ uống và mì ăn liền, ba người tiếp tục hăng hái trò chuyện.

Ăn xong bữa tối mì ăn liền, Bách Mị Sinh trưng cầu ý kiến của ba cô bạn, “Tớ đã nói mà, trên đời này đâu có ai hoàn mỹ, khi tính tình quái gở của Mâu Dịch Tiếu xuất hiện thì hoàn toàn có thể xem nhẹ diện mạo của anh ta, anh ta căn bản không phải con người, mà là cấp biến thái trong biến thái! Các cậu nói đi, lãnh đạo biến thái như vậy, tớ có nên đến công ty kia không?”

“Đi, vì sao không đi!” Ba người trăm miệng một lời.

“Giai cấp tư sản cực kỳ độc ác như vậy, phá hoại xã hội hài hòa dưới sự lãnh đạo của ông Hồ của chúng ta, không đi cướp đoạt tiền của hắn thì đi cướp của ai?” Miêu Miêu nói.

“Đúng vậy, còn có gan dùng nước hoa Versace giặt quần áo.” Tiểu Hồng bất mãn nói.

“Cậu không có thù với công việc và tiền bạc, lãnh đạo bảo cậu làm gì thì làm nấy, coi nhẹ bản chất biến thái của hắn là được.” Ngô Mai nói.

“Vậy được rồi, tất cả đều vì tiền giấy đỏ chói kia, cuộc sống bức bách quá.” Sau khi hạ quyết tâm, Bách Mị Sinh đóng hai bản văn kiện.

“Không xem?” Miêu Miêu hỏi.

“Không xem, nhiều như thế xem cũng chẳng nhớ, không bằng không xem. Đến lúc cần dùng ngay thì ctrl+F thôi.” Bách Mị Sinh cười hì hì trả lời.

Ba người kinh hoảng, hóa ra Tiểu Mị không ngốc như trong tưởng tượng, biết gì là đầu cơ trục lợi. Đứa nhỏ này, nói không chừng có tiền đồ.

Bảy giờ sáng thứ hai, Bách Mị Sinh thức dậy đúng giờ, mặc vào bộ đồ công sở chuẩn bị đi làm. Bởi vì là ngày đầu tiên, Bách Mị Sinh phải tới tầng mười 11 của HR trước để làm thẻ nhân viên cùng các loại đăng ký thủ tục, đoán chừng bận rộn hơn nửa tiếng, Bách Mị Sinh nhìn đồng hồ, đã tám giờ năm mươi. Cô hít sâu một hơi, ấn thang máy đến tầng 18 thuộc về tổng giám đốc, nhân viên của tầng này ngoại trừ yêu cầu đặc thù thì đều quẹt thẻ vào làm lúc chín giờ.

Bách Mị Sinh ôm tâm trạng thấp thỏm bước vào tầng 18, trang hoàng ở đây thú vị hơn tầng dưới, mang hơi thở nghệ thuật đậm đặc. Từ thang máy đi ra đầu tiên là một căn phòng không lớn không nhỏ, phiên bản cỡ nhỏ cùng loại với đại sảnh khách sạn năm sao. Hai cô gái xinh đẹp ở bàn tiếp tân chào cô trước tiên, sau đó ánh mắt quái dị dừng trên người cô, ánh mắt như là đang nhìn khủng long. Bách Mị Sinh nhớ tới vừa nãy ở HR, Trương Lệ cũng dùng ánh mắt này nhìn cô.

“Xin hỏi, cô là trợ lý mới tới của tổng giám đốc?” Một người đẹp trong đó dùng giọng điệu vô cùng nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, xin hỏi tôi phải đến đâu báo cáo?” Bách Mị Sinh trả lời.

“Xin chờ một chút.” Người đẹp cầm điện thoại bấm một dãy số, “Trợ lý Lâm, cô ấy tới rồi…được.”