Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Chương 14: Khát khao có được cái cớ để yêu




Tùy tiện, kiên cường, đều là những cái cớ, đúng không?

Đều là những cái cớ khát khao giành lấy được tình yêu.

Cho nên, nếu như cậu phát hiện ra...

Mong cậu hãy nắm chặt lấy bàn tay đưa ra trước mặt cậu,

Đừng để tình cảm giữa hai người có bất cứ một khoảng cách nào dù là nhỏ nhất.

Khó khăn lắm mới định thần lại được, tôi chợt nhớ ra là mình còn phải đi tìm Hứa Dực.

Thời gian hiện trên đồng hồ lớn bên ngoài cửa sân bay nhắc nhở tôi, thời gian một tiếng sắp hết rồi, chuyến xe Fly sắp chuyển bánh.

Tôi nên ở lại đây tìm Hứa Dực hay lên xe đến trạm tiếp theo để tìm?

Nhưng xem ra có lẽ Hứa Dực không ở nơi này. Mặc dù thời gian một tiếng vừa rồi gần như là dành hết cho cậu bé đó, nhưng tôi cũng không bỏ qua bất kỳ một cơ hội tìm kiếm nào, thế nên, cứ đi đến trạm tiếp theo thì hay hơn.

Tôi nhớ tên trạm sau là Ống heo không vui.

Cái tên này quả thực rất thú vị, khiến tôi hơi hiếu kỳ, không biết rốt cuộc đó là nơi như thế nào. Sau khi quyết định, tôi chạy ra khỏi sân bay với tốc độ nhanh nhất.

Bác lái xe, nhất định bác phải chờ cháu đấy nhé!

Tôi thở dốc, chạy được đến trạm xe, thấy mọi người đang lần lượt lên xe. Tôi xếp hàng, ngẩng đầu nhìn thì thấy bác lái xe đang nhàn rỗi cho từng quả cà chua bi vào miệng, ăn ngon lành.

Trời...

Thật kỳ lạ, không hiểu sao bác lái xe lại có nhiều loại hoa quả đến vậy.

Lúc chuẩn bị lên xe, tôi nhìn thấy mấy em học sinh đeo ba lô. Chẳng lẽ trạm sau là đến trường học? Cũng có khả năng như vậy. Ống heo chẳng phải là thứ để các em nhỏ cho tiền lẻ vào đó sao? Khi tôi còn nhỏ, bố cũng đã từng mua cho tôi một ống heo, ngày nào tôi cũng cho tiền vào trong đó, tôi nói với bố, chờ đến khi tích góp đủ tiền, tôi sẽ mua cho mình một đôi giày thủy tinh để đi tìm chàng hoàng tử.

Sau đó, khi bố kể câu chuyện của cô bé Lọ Lem cho tôi nghe, bố thường dè dặt dò hỏi tôi với giọng thương lượng: “Thực ra... Hy Nhã có thấy Lọ Lem là một cô bé rất thông minh không?”.

Hai tay chống cằm, tôi nhìn bố hỏi: “Ý của bố là gì ạ?”.

“Có khi nào cô bé Lọ Lem đã cố tình đánh rơi chiếc giày?”

“Sao lại như vậy ạ?” Tôi tiếp tục hỏi.

“Vì không có chiếc giày thủy tinh đó, hoàng tử sẽ không tìm thấy cô.”

“À.” Tôi cười khanh khách.

“Thế thì...” Bố xoa xoa đầu tôi, cười nói. “Bố cũng mong Hy Nhã sẽ giống như Lọ Lem, một cô bé thông minh, dũng cảm. Nếu như có một ngày, Hy Nhã biết được hạnh phúc mà con muốn là gì, thì con nhất định phải dũng cảm để lại chiếc giày thủy tinh của con, như vậy thì hoàng tử mới tìm thấy con được.”

“Thế nếu không có giày thủy tinh thì phải làm thế mào hả bố? Nếu như giày thủy bị người khác đi mất, còn Lọ Lem lại không đưa ra được chiếc giày còn lại thì phải làm thế nào?”

“Tự bản thân Hy Nhã sẽ có đáp án đúng vậy không?” Hằng ngày bố không hay cười, nhưng lúc đó bố lại cười rất đỗi dịu dàng.

Bố, hình như con đã biết được đáp án rồi.

Cô bé Lọ Lem nên dũng cảm đi tìm hoàng tử.

Hạnh phúc, không phải cứ ngồi chờ là có thể có được.

“Này, đừng đứng thẩn người ra đó nữa, mau lên xe đi.”

Giọng nói của bác lái xe làm tôi bừng tỉnh.

Tôi chớp chớp mắt, phát hiện ra những hành khách phía trước tôi đều đã lên xe cả rồi, một số người vì câu nói của bác lái xe mà còn ngó đầu ra ngoài cửa sổ để nhìn tôi.

“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi.” Tôi vừa xin lỗi vừa vội vàng lên xe.

Sau khi tôi tìm được chỗ và ngồi xuống, xe liền chuyển bánh.

Tôi chăm chú ngắm phong cảnh bên ngoài xe, cho tới khi tiếng còi xe vào bên vang lên.

“Đến trạm “Ống heo không vui” rồi, mời hành khách xuống xe, một tiếng nữa chuyến xe Fly sẽ khởi hành đến trạm tiếp theo.”

Tôi ngồi chờ các hành khách phía trên xuống xe, vô tình nhìn thấy bác lái xe đang ngồi vắt chân và nhổ hạt lựu. Trông thật thảnh thơi, thoải mái!

Hình như bác ấy có vẻ rất thích ăn hoa quả...

Đến một nơi xa lạ, theo bản năng, con người thường xem xét các cảnh vật xung quanh, sau đó phân tích vị trí mình đang đứng.

Tôi cũng không phải ngoại lệ.

Địa điểm xuổng xe lần này là bên cạnh một trung tâm thương mại rất lớn, hóa ra “Ống heo không vui” có nghĩa là thế này đây...

Đi vào tòa nhà, chẳng phải sẽ phải tiêu tiền sao? Khó khăn lắm mới tích góp được chút tiền trong Ống heo, giờ lại lấy ra tiêu, ống heo đương nhiên là không vui rồi.

Tôi thở dài.

Trong túi không có đồng nào, tôi lại quyết định đến đây quả là một lựa chọn thiếu sáng suốt. Có điều, càng nơi đông người, thì cơ hội tìm thấy Hứa Dực càng lớn. Cho nên, tôi vẫn dũng cảm bước từng bước dài vào trung tâm thương mại.

Nhìn thấy đôi giày đẹp, không được ngoảnh mặt đi.

Nhìn thấy quần áo đẹp, không được ngoảnh mặt đi.

Nhìn thấy dây chuyền đẹp, không được ngoảnh mặt đi.

Nhìn thấy kẹp tóc đẹp, không được ngoảnh mặt đi.

Nhìn thấy búp bê đẹp, không được ngoảnh mặt đi.

Tôi cảm thấy mình sắp biến thành cái xác chết cứng rồi, không còn chút sức lực nào!

“Con trai, con thấy cái mô hình máy bay này có đẹp không? Nếu con thích, chúng ta mua nó nhé?” Tôi dừng bước, nhìn thấy hai người có vẻ như vợ chồng, đang đứng bên cậu con trai chừng mười tuổi và ngon ngọt dỗ cậu.

“Con trai, con thấy cái súng đồ chơi kia thế nào? Nếu con thích, chúng ta mua luôn nó cho con, đồng ý không?” Mẹ cậu bé lên tiếng hỏi lần nữa, giọng nói nghe như có vẻ đã cố gắng hết sức, lại đang cố lấy lòng.

Đúng là chết ngất, trẻ con bây giờ đều làm nũng như vậy sao? Ôi, làm bố mẹ thật là vất vả.

Tôi chẳng buồn nghe họ nói chuyện, thở dài một tiếng, quyết định tiếp tục đi tìm Hứa Dực.

Trung tâm thương mại này còn rộng hơn cả tưởng tượng của tôi, mới tìm hết tầng một, tôi đã thấy thấm mệt.

“Hứa Dực, rốt cuộc cậu ở đâu?” Tôi khom lưng, nhìn dòng người tấp nập ra vào trung tâm thương mại, cảm giác hơi nản lòng. Trong biển người mênh mông này, muốn tìm được người mà mình cần tìm thực sự là quá khó.

Hứa Dực liệu có thể ở nơi nào được nhỉ?

Trong đầu tôi chợt lóe lên, một suy nghĩ. Đúng rồi, Hứa Dực là người chơi đàn guitar của nhóm nhạc, không biết chừng cậu ấy đang ở khu bán nhạc cụ cũng nên.

Tôi lờ mờ nhớ rằng lúc mới vào đây, nhìn sơ đồ bố trí khu bán hàng của các tầng thì thấy đề khu bán nhạc cụ ở tầng bảy.

Tôi phấn khởi vỗ tay một cái, lập tức tiến lên tầng bảy!

Khi đứng trên cầu thang, tôi cứ có cảm giác kỳ lạ, không được thoải mái cho lắm. Rốt cuộc thì có điều gì bất thường cơ chứ? Tôi không kiểm chế được, nên nhìn xung quanh, bất ngờ bắt gặp một cặp mắt trong veo.

Chính là cậu bé được bố mẹ vô cùng nuông chiều vừa rồi. Cậu ta đứng ở giữa cầu thang, đang chăm chú nhìn xuống phía dưới. Tôi cũng theo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía đằng sau mình, không có ai... chẳng lẽ cậu ta đang nhìn tôi sao?

Lẽ nào mặt tôi bị nhọ?

Tôi cẩn thận lau lau mặt, chắc là không có đâu nhỉ?

Thế tại sao cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm giống như là có thù oán sâu nặng gì với tôi vậy. Tôi đắc tội với cậu ta sao? Nhưng trí nhớ nói cho tôi biết, tôi chưa từng gặp cậu bé này!

“Cậu...” Tôi suy đoán bừa, trong lòng lo lắng bất an, đang định mở miệng hỏi, thì cậu ta mặt lạnh tanh, quay người đi theo bố mẹ mình.

Tôi giương mắt đờ đẫn nhìn theo. Cậu ta cứ thế mà đi sao?

Hừ...

Chẳng lẽ, vừa rồi cậu ta không hề nhìn tôi? Chỉ là ánh mắt cậu ta vừa đúng lúc nhìn về phía tôi mà thôi.

Tôi mang theo một loạt các câu hỏi lên đến tầng bảy, sau đó đi thẳng về phía bán các loại nhạc cụ. Tuy người trong trung tâm thương mại này rất nhiều, nhưng trong cửa hàng bán các loại nhạc cụ tên là “Tha gia thập bát ban binh khí” nằm ở góc tầng lại chỉ có một nhân viên bán hàng đang ngủ gà ngủ gật.

Hứa Dực không ở đây sao?

Tôi thất vọng nên tiện tay cầm một chiếc đàn guitar lên, dè dặt dùng đầu ngón tay gảy dây đàn.

U... u... u... Trời ạ, sao mà khó nghe thê?

Nhưng cho dù như vậy, ký ức của tôi vẫn nhanh chóng trở về với quãng thời gian hồi tôi mới quen Hứa Dực...

Tôi và Vy Vy cùng đi đến trường cấp ba Lăng Nam để xem nhóm nhạc Fly tập luyện, không ngờ rằng, người biểu diễn chính trong nhóm nhạc lại là Hứa Dực. Cậu đứng trên sân khấu, giống như ánh hào quang của một ngôi sao lớn thu hút hầu hết các khán giả.

Nhưng người có ánh hào quang tỏa ra khắp nơi đó thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt dịu dàng về phía tôi.

Giống như trong mắt cậu, tôi là cả thế giới vậy.

...

“Con trai à, con thích chiếc đàn violin này à? Con thích học đàn violin không? À, hay là con lại thích piano hơn?” Một giọng nói nghe quen quen vọng lại.

Tôi nhìn về hướng phát ra âm thanh, người đó chẳng phải là mẹ của cậu bé mà tôi vừa nhìn thấy sao? Xem ra người mẹ này cưng chiều con không phải ở mức bình thường.

Đột nhiên, tôi lại nhớ đên bố...

Hồi nhỏ, khi tôi làm sai việc gì đó, bố liền đánh vào lòng bàn tay tôi. Rõ ràng là đánh không đau, nhưng tôi lại khóc rất to, rồi hét lớn: “Bố dữ dằn quá, con không cần bố”. Lúc tôi gào khóc to nhất, bố mẹ của Cố Hạo Thần nghe được vội vàng đến khuyên bố.

Mặc dù đôi mắt bố thể hiện tình yêu thương sâu sắc, nhưng bố vẫn kiên quyết nói: “Không thể việc nào cũng chiều nó được, nếu không, nó sẽ không biết được thế nào là dạy dỗ”.

...

Nhưng những gì diễn ra trước măt quả thực khiến cho người ta bực bội! Người mẹ này cứ ở bên canh để dỗ ngon ngọt và tươi cười, các cử chỉ vô cùng tích cực và ân cần, nhưng từ đầu đến cuối, cậu bé đó vẫn luôn giữ bộ dạng uể oải thậm chí còn tỏ thái độ coi thường.

Ôi! Câu nói đó của bố tôi đáng lẽ phải dành cho cậu bé này mới phải.

“Con có thích đàn điện tử không?”

“Cũng thích cái này chứ?”

“Cái này... lại là gì vậy?”

“Con... đều thích?”

...

Tôi không thèm nhìn nữa mà tiếp tục ngắm chiếc guitar đang cầm trên tay, lặng lẽ nghe người mẹ đó độc diễn một mình, càng nghe càng thấy buồn cười. Cậu bé này... chắc không phải đang cố tình đùa cợt người lớn đấy chứ.

Một lát sau, mẹ cậu ta cũng chịu thua, hình như là vừa thở dài vừa nói: “Con à, nhiều như vậy... con có thời gian để học tất cả không?”.

Cuối cùng tôi không nhịn được nữa nên nhếch mép, có vẻ như muốn cười trên nỗi đau của người khác. Ha ha, ai bảo bà cứ chiều con quá, cậu ta tự do tùy tiện như vậy cũng là do bà tự tạo ra mà thôi.

“Con muốn cái này!” Đột nhiên cậu ta lên tiếng.

Ơ! Cuối cùng thì cậu ta cũng chịu nói rồi.

Tôi hơi tò mò muốn biết cậu ta thích cái gì.

Một khoảng im lặng.

Sau đó, tôi nghe thấy giọng người mẹ đó có vẻ hơi do dự: “Cái này... con trai...”.

Thật không ngờ lại do dự. Người mẹ vốn cưng chiều, phục tùng cậu con trai là vậy, lần này lại do dự rồi? Rốt cuộc là cái gì nhỉ? Tôi càng thấy hiếu kỳ.

Tôi giả bộ như không để ý quay đầu lại, bỗng nhiên phát hiện có ba cặp mắt tròn xoe đang nhìn thẳng vào tôi.

Gì vậy?

Có việc gì vậy? Tôi giật mình, vội vàng tạo ra một khoảng cách với họ. Sao họ đều nhìn tôi vậy?

“Con muốn cái này.”

Cậu ta nhìn tôi và lên tiếng với bộ mặt lạnh tanh, tay phải cậu ta chỉ thẳng vào chiếc đàn guitar trên tay tôi.

“Tôi muốn chiếc đàn guitar của chị.”

Cậu bé này ít nhất cũng phải mười tuổi rồi nhưng chẳng hề biết lễ phép chút nào. Cậu ta cho rằng tôi cũng sẽ chiều chuộng cậu ta giống như mẹ cậu sao?

“Con à...” Người mẹ đó dè dặt lên tiếng. “Chúng ta lấy cái khác nhé, giống y hệt con ạ...”

“Con chỉ muốn cái đàn đó.” Giọng nói vô cùng cố chấp.

Tôi vã mồ hôi!

Tuy là trước mặt bố, Triệt Dã và Hứa Dực, tôi luôn luôn nghe lời, nhưng đối với đứa trẻ không biết lễ phép và cũng không tôn trọng người lớn, tôi tuyệt đối không ngoan ngoãn mà đưa chiếc đàn cho cậu ta!

Tôi đứng thẳng lưng tỉnh bơ như không, hơi hất hàm, nhìn cậu ta nói: “Rất lấy làm tiếc, tôi đã quyết định mua chiếc đàn này rồi, phiền mọi người chọn chiếc đàn khác được không?”.

Nhìn nét mặt của bố mẹ cậu ta thể hiện rõ thái độ “quả nhiên như mình nghĩ”, tôi có chút đắc ý. Hừ, tôi không thể để cậu nhóc xấu xa này toại nguyện được. Cậu ta không ngoan ngoãn, không thèm nể mặt người lớn chút nào, tôi sẽ cho cậu ta biết, làm như vậy là không đúng!

“Con chỉ muốn chiếc đàn này. Mua chiếc đàn này cho con, con sẽ nghe lời.” Cậu ta nói xong, quay đầu lại để gây áp lực với mẹ mình.

Còn người phụ nữ mà cậu ta đang hướng về, nét mặt thể hiện sự kỳ vọng vô cùng, nhìn về phía tôi.

Đúng là một gia đình kỳ quặc, bố mẹ chẳng có chút dáng dấp của phụ huynh, con thì không hiểu lễ nghi phép tắc, tự do lại còn ngoan cố.

Còn tôi... lại ở đây để tranh giành cái gì với họ cơ chứ...

“Cô gái à, có thể... chiếc guitar này...” Mẹ cậu ta miễn cưỡng hỏi tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn bà ta và xua xua tay.

Bà ta hiểu được vấn đề và không nói thêm gì nữa.

Cậu ta lại ngạo mạn ngẩng cao đầu, vẻ mặt giống như muốn tuyên bố rằng chiếc đàn guitar đó vốn dĩ thuộc về cậu ta.

“Đưa đàn guitar cho tôi.”

Tôi ôm chiếc đàn vào lòng và lùi lại.

“Không được. Sao tôi lại phải đưa cho cậu?”

Không phục, thực là không phục! Thật không ngờ, khí thế của tôi còn không bằng đứa trẻ hư hỏng này.

“Vì...” Cậu ta ngừng giây lát, rồi bỗng mở miệng cười mỉm, nụ cười có chút châm chọc. “Vì chị không có tiền.”

Hả? Cậu ta... Làm sao cậu ta biết tôi không có tiền chứ?

Chẳng lẽ mắt cậu ta có thế nhìn xuyên thấu? Hỏa nhãn kim tinh?

Bị cậu ta tóm được đúng điểm yếu, tôi mất tự tin cố né tránh ánh mắt của cậu ta.

“Này, sao cậu biết...” Tôi vẫn chưa nói dứt câu, cậu ta đã cười phá lên vì đưa ra được một trò đùa quái đản, nụ cười đắc thắng của cậu ta rất ngứa mắt.

“Tôi sẽ không nói cho chị biết đâu.”

Trời!

Ngay cả tôi định hỏi gì, cậu ta cũng biết?

“Có điều...” Cậu ta vô cùng hung hăng càn rỡ, không coi tôi ra gì cả.

“Cái gì?” Tôi nhếch khóe miệng, trả lời vẻ khó chịu.

“Nếu như chị có thế cùng tôi đi mua một ít đồ...”

“Thì làm sao?” Rõ ràng đã tự bảo với mình là phải kiềm chế, nhưng tôi lại nhanh nhảu hỏi lại.

“Chẳng sao cả.” Cậu ta vẫn nói với giọng điệu dửng dưng như không.

Thằng bé hư đôn đáng ghét này!

Tôi hít hơi thật sâu, tự nhắc nhở mình không nên so đo từng tí với một đứa bé, vì như vậy thật mất mặt! Nhưng thằng nhóc này thực sự khiến cho người ta không nhịn được mà phải tranh cãi với nó!

“Ha ha...” Tôi cười nhạt mấy liếng, vẫn ôm khư khư chiếc đàn, giữ khoảng cách với cậu ta. “Nếu đã chẳng sao cả, thì tại sao tôi lại phải cùng cậu đi mua đồ cơ chứ? Hơn nữa, tôi cũng chẳng quen biết gì cậu, cậu bảo người nhà cậu đi mua cùng cậu đi.”

“Tôi không thích người nhà tôi.” Cậu ta bĩu bĩu môi, không để tâm đến nét mặt của bố mẹ cậu ta đang biến sắc vì câu nói vô tình này của cậu ta.

Không thích người nhà cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta thích tôi sao?

Trời...

Tôi mới là người không muốn bị cậu ta thích...

“Này, sao cậu lại có thể làm tổn thương bố mẹ cậu như vậy, bây giờ cậu vẫn chẳng...” Bắt bố me mua cho mình toàn đồ đắt tiền. Những gì tôi muốn nói vẫn chưa kịp nói ra, cậu ta làm như đã hiếu rõ được những gì tôi muốn nói, liền nói tiếp lời tôi: “Chị không hiểu”.

Giọng nói đó nặng nề đến nỗi khiến tôi thấy bực bội.

“Không hiểu? Đúng rồi, cần gì tôi phải hiểu, tôi hiểu để làm gì!” Tôi trả lời vẻ buồn bực. Mối quan hệ giữa mọi người trong gia đình người khác thì có liên quan gì đến tôi! Con nhà người ta có nghe lời hay không, có hiểu chuyện hay không thì cũng liên quan gì đến tôi!

Tôi quyết định để cây guitar lại và đi nơi khác để tìm Hứa Dực.

“Nếu chị có thể cùng tôi đi mua một chút đồ...” Nhìn thấy tôi bỏ đi với vẻ bực dọc, giọng nói của cậu ta có chút khẩn thiết. “Tôi sẽ tặng chị cây guitar này.”

“Cậu có rất nhiều tiền phải không?” Tôi dừng bước, nhìn cậu ta với ánh mắt coi thường.

Đúng là thằng nhóc này khiến người ta không tài nào chịu nổi. Tại sao cứ nói những câu khiến người khác phải bực mình, chỉ muốn đánh cho một trận chứ?

“...” Cậu ta ngẩn người.

“Năm nay cậu mấy tuổi? Mười tuổi? Mười một tuổi? Bao nhiêu năm qua, đồ chơi của cậu, cặp sách của cậu, còn cả nước giải khát mà cậu uống, đều dùng tiền của cậu để mua sao? Ngoài việc nhận những đồ do bố mẹ mua cho như một lẽ đương nhiên đó, thì cậu đã làm được gì? Nhóc à, nhất định là cậu chưa bao giờ đạt được giấy khen đúng không? Nhưng cậu biết không, có nhiều khi tiền mà bố mẹ cậu kiếm được còn khó hơn cả việc cậu đạt giấy khen đấy. Những điều này cậu đã bao giờ nghĩ đến chưa? Nếu như cậu đã nghĩ đến rồi, thì sẽ không phát ngôn ra câu nói vừa rồi một cách thản nhiên như vậy!” Tôi nói một hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhưng hình như cậu ta không có chút ăn năn, hối cải gì cả, vẫn nghiêng nghiêng đầu làm ra vẻ không thèm quan tâm, nghếch mặt lên hỏi: “Nói xong chưa?”.

“Nói xong rồi.”

“Thế thì...” Cậu ta từ từ quay lại nhìn tôi. “Chị có cùng tôi đi mua đồ không? Nếu như chị đi cùng tôi, tôi sẽ tặng chị cây guitar đó.”

Rốt cuộc thì vừa xong cậu ta có nghe tôi nói không? Thật là tức chết đi được!

“Đi thì đi.” Hừ, tôi có mất mát gì chứ? Tôi còn được thêm một cây đàn, tôi có thể lấy nó làm quà tặng cho Hứa Dực! Không chừng lúc gặp mặt, Hứa Dực nhìn thấy cây guitar, vui quá nên không giận tôi nữa.

Cũng không biết thằng nhóc vô lễ này có phải là đứa trẻ trưởng thành sớm không, mà lại toàn muốn mua đồ com lê để mặc, nào là áo com lê, áo sơ mi, nơ cài cổ, giày da... Khi cậu ta đứng soi trước gương nhìn cũng có chút dáng dấp của một chàng trai lịch lãm!

Cậu ta cẩn thận chỉnh lại nơ, nhìn tôi từ trong gương, hình như đang muốn hỏi tôi xem có đẹp không.

“Ờ. Nhìn khá đẹp.” Tôi không thể không công nhận rằng, thằng nhóc này ăn mặc như vậy trông khá điển trai. Tôi quay đầu lại hỏi ý kiến bố mẹ cậu ta: “Cô à, cô thấy thế nào?”.

Không biết tại sao, bà nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố mỉm cười nói: “Đẹp lắm, rất đẹp”.

Sau đó bố cậu ta lấy tiền, sang bên cạnh thanh toán. Tôi cảm thấy rất khó xử khi tiếp xúc với họ trong hoàn cảnh thế này, nếu không phải người phụ nữ đó cứ một lời “con trai” hai lời “con trai” thì nhìn bọn họ giống như đang chăm sóc con của họ hàng hơn thì đúng hơn.

“Đi chơi trò chơi giành giải thưởng đi.” Cậu ta đột nhiên nói với tôi.

“Cái gì?” Tôi ngớ người hỏi lại.

“Đằng kia hình như đang tổ chức một chương trình gì đó, cùng đi xem nhé.” Mắt cậu ta sáng lên giọng nói đầy vẻ mong đợi.

“Muốn đi không?” Yêu cầu của thằng nhóe này đúng là nhiều thật đấy.

“Chẳng phải hai người rất muốn con gọi hai người sao?” Cậu ta quay sang hướng bố mẹ, hất cằm đầy kiêu ngạo.

Cậu ta, cậu ta, cậu ta... thật không ngờ lại dám nhìn bố mẹ mình với ánh mắt châm biếm như vậy!

Nhưng bố mẹ cậu ta lại xúc động vì câu nói này. Mẹ cậu ta nhìn tôi tha thiết, cầu xin: “Cô gái à, cô giúp thì giúp đến cùng nhé. Con trai tôi vừa từ nước ngoài trở về, có thể vẫn chưa quen, cho nên mới có chuyện kỳ cục như vậy. Nhưng hình như nó rất thích cô, tôi hy vọng là cô có thể...”.

Tôi cảm thấy hơi khó xử, nhìn thằng nhóc, rồi lại nhìn nét mặt khẩn khoản của mẹ cậu ta, đứng nguyên tại chỗ không biết phải làm sao.

Ôi, đúng là đi cũng không được, mà không đi cũng chẳng xong.

“Nhờ cô đấy.” Đó là giọng nói nhỏ nhẹ của người đàn ông xa lạ.

Tôi nhìn chăm chăm, thật không ngờ người bố chỉ luôn quản lý việc chi tiền, hầu như không nói gì ấy lại nhờ tôi một cách trịnh trọng như vậy.

Xem ra, họ rất yêu thương và quan tâm đến cậu con trai của mình. Nhưng cách họ quan tâm, liệu có đúng không?

Tôi nhìn họ do dự không nỡ từ chối.

“Nhóc, tôi nói cho cậu biết, sau khi tham gia trò chơi xong mà cậu còn nghịch ngợm nữa, thì cậu chết với tôi.”

Tôi vừa nói dứt câu, thằng bé bộ mặt kiêu ngạo đã quay người chạy thẳng về phía đang tổ chức chương trình trò chơi giành giải thưởng.

Vù vù...

Quả thực là thằng nhóc này đang thách thức sự nhẫn nại của tôi đây.

Nhưng tôi vẫn đi theo. Đến nơi tổ chức chương trình, tôi lập tức ngẩn cả người, khuôn mặt người dẫn chương trình xấu xí đã đành, nhưng những người tham gia chương trình đều là những bà mẹ thuộc những tầng lớp khác nhau, càng không có lời nào để nói. Nội dung của chương trình lại là “Tìm vật báu cứu người”!

Trời! Cái trung tâm thương mại này lại không thể nghĩ ra được chút gì mới mẻ hơn sao?

Người dẫn chương trình bắt đầu nói về thể lệ của cuộc chơi: “Hai người một nhóm, một người ở lại bên này làm con tin, người còn lại đi tìm vật báu đã được cất giấu, sau khi tìm thấy, mới có đủ tư cách để vào tiếp vòng hai, cũng chính là cứu người. Nhóm nào hoàn thành trò chơi trong thời gian ngắn nhất, nhóm đó sẽ giành phần thắng. Xong rồi, trò chơi sắp bắt đầu, mọi người chuẩn bị...”

“Chị chờ tôi trở lại cứu chị.”

Không chờ tôi đưa ra bất kỳ ý kiến và kháng nghị nào, cậu nhóc đã nhanh chóng cùng những người tham gia thi đấu trò chơi đi vào giữa các quầy hàng. Vậy thì, tôi chỉ còn cách đứng nguyên tại chỗ làm con tin thôi. Ôi, thực sự không tài nào hiểu nổi, tại sao tôi lại ngớ ngẩn đi chơi cùng thằng nhóc đáng ghét này chứ!

Từ đằng xa, hình bóng của thằng nhóc giữa các quầy hàng lúc ẩn lúc hiện, vẻ mặt lúc thì chau lại, lúc thì đăm chiêu suy nghĩ, trông có vẻ khá nghiêm túc, Nếu như cậu ta ngoan hơn một chút, dễ gần hơn một chút, lễ phép hơn một chút, chắc là đáng yêu hơn rất nhiều.

Thực ra nghĩ kỹ lại, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ngoài đây đàn guitar ra, tôi cũng chưa nghe thấy cậu ta lên tiếng đòi hỏi bất cứ thứ gì. Toàn là bố mẹ cậu ta tỏ ra quá nuông chiều và khẩn thiết, giống như, giống như...

Bù đắp?

Tôi đang suy nghĩ thì đột nhiên từ đằng xa thằng nhóc toét miệng cười.

Giống như mây đen bao phủ dày đặc mấy ngày liền đột nhiên tan biến, ánh nắng mặt trời chói lóa chiếu thẳng xuống, chiếu rọi lên toàn bộ người cậu ta, trong nháy mắt tỏa ra vô số ánh hào quang.

Thằng nhóc này... thật không ngờ lại có nụ cười như vậy!

Không hiểu sao tôi lại có cảm giác quen thuộc, kỳ lạ...

“Tôi tìm thấy rồi!”

Cậu ta chạy nhanh trở lại, giọng nói không giấu được sự phấn khích. Hi ha, rốt cuộc thì vẫn là cậu nhóc mười tuổi thôi mà.

Vật báu đã tìm thấy rồi, tiếp đến là vòng “cứu người”. Tổng cộng có ba đứa bé đủ tư cách tham gia thi đấu vòng hai.

“Chúng tôi sẽ bịt mắt mọi người lại, sau đó mọi người phải dựa vào cảm giác của mình để tìm ra người mà mình muốn tìm, rồi đem người đó đi. Người nào hết ít thời gian nhất là người chiến thắng.” Để trò chơi càng hấp dẫn hơn, người dẫn chương trình chợt đưa ra đề nghị làm tăng thêm độ khó cho trò chơi, cả ba đứa trẻ đều bị bịt mắt bằng một chiếc khăn.

“Tổng cộng chúng tôi sắp xếp mười con tin, tất cả bọn họ đều đang đứng xếp hàng trên sân khấu, bây giờ cậu bạn nhỏ thứ nhất đi tìm người mà cậu cần cứu.”

Tôi và những người khác đều giơ tay về phía trước, sau đó lơ đễnh nhìn xung quanh. Tôi phát hiện ra mẹ thằng nhóc đang chăm chú nhìn nơi nào đó, ánh mắt không giấu được nét u buồn. Tôi tò mò nhìn theo ánh mắt của bà, hóa ra đó là một áp phích quảng cáo cho chương trình, trên đó có viết thể lệ cuộc chơi và các phần thưởng, còn có cả...

Tôi mở to mắt, đây là chương trình dành cho Ngày của mẹ?!

Thế tại sao thằng nhóc đáng ghét đó lại rủ tôi tham gia làm gì nhỉ?

Tôi nhíu mày bực bội, bĩu môi vẻ khó chịu. Cái này là gì vậy chứ! Chẳng trách lúc đăng ký tham gia vừa rồi, thái độ của nhân viên nhìn tôi lại kỳ lạ đến vậy, hóa ra là như thế này đây. Thật là một thằng nhóc quá đáng, cùng một lúc đã mắc lỗi với hai người phụ nữ đáng yêu!

Tuyệt đối không thể tha thứ cho cậu ta được hừ hừ.

Tôi và mẹ thằng bé nhìn nhau, hai người ngầm gật đầu với nhau.

Cậu bé đầu tiên chỉ mất có bốn mươi giây, nhưng đáng tiếc là cậu bé đã nhận sai người. Thế nên, khi đến lượt cậu bé thứ hai, cậu ta vô cùng cẩn thận, phân biệt thật kỹ từng người một, cuối cùng mất một phút bốn mươi giây, cậu ta đã tìm ra mẹ của mình.

Người cuối cùng lên sân khấu là thằng nhóc đáng ghét. Mắt cậu ta bị bịt chặt, khóe miệng hơi nhếch lên. Cậu ta cười rất đáng yêu, nhưng tại sao nhìn cậu ta lại không được vui cho lắm?

Mỗi đôi tay gần như cậu ta chỉ chạm vào khoảng ba đến năm giây liền buông ra, đến đôi tay thứ năm, cậu ta đột nhiên dừng lại, nắm chặt đôi tay đó, đứng nguyên không hề nhúc nhích. Không có các động tác xoa xoa thật kỹ để xác nhận, chỉ nắm như thế, giống như hai người đang chào hỏi nhau đột nhiên bị điểm huyệt vậy.

Trong mắt của người mẹ được cậu ta nắm tay chợt sáng long lanh, bà có vẻ rất xúc động, nhưng lại cố gắng kiềm chế vẫn được tính là đạt yêu cầu, thằng nhóc này không giống như cậu bé thứ nhất, ngay cả mẹ mình mà cũng không nhận ra.

Tôi không nén được, lén mỉm cười, đồng thời còn nhận được ánh mắt đầy biết ơn của mẹ thằng nhóc. Tôi nhẹ nhàng xua xua tay, thấy ngại khi bà cảm ơn mình.

Nhưng dần dần, mọi người đều cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Động tác của thằng bé vẫn nguyên như lúc ban đầu, động tác nắm tay đó quá dài, quá lâu, đến nỗi có gì đó bất thường.

Không khí xung quanh im phăng phắc.

Mọi người đang chờ đợi cậu bé hét to lên: “Tôi tìm ra rồi”.

Nhưng từng giây từng phút trôi qua, một số người bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn được nữa, thậm chí còn đang đoán xem rốt cuộc thì người phụ nữ đó có phải là mẹ thằng bé không.

“Nếu đúng là mẹ thằng bé, thì nắm tay cũng hơi lâu rồi nhỉ? Nhưng nếu không phải thì càng kỳ quặc. Rốt cuộc thì thằng bé này đang nghĩ gì thế không biết?”

“Đúng rồi. Có phải do căng thẳng quá không?”

“Lâu như vậy, nhất định không phải là mẹ con rồi.”

...

Tôi bắt đầu thấp thỏm.

Thằng nhóc đang nghĩ gì? Hay đang do dự? Do dự xem nên nói thế nào, hét lên câu “Mẹ”, sau đó đổi lấy một cái ôm và thật nhiều quà?

Mọi người đều nín thở chờ đợi.

“Bây giờ thời gian đã là một phút bốn mươi giây rồi, nếu như thằng bé tìm đúng con tin, nó sẽ giành giải nhì trong trò chơi này, sẽ được nhận phần thưởng...”

Đúng vào giây phút vô cùng quan trọng này, thằng nhỏ bỗng thả tay ra. Ánh hào quang trong mắt mẹ thằng bé bỗng chuyển sang u ám. Bà chán nản hạ tay xuống. Còn thằng nhóc đáng ghét đó thì làm như không hề hay biết chuyện gì, tiếp tục việc nhận người thân.

“Tôi không tìm thấy!” Thằng nhóc thẳng tay kéo chiếc khăn bịt mắt ra, nhìn một lượt mười người trước mặt, sau đó chăm chú nhìn về phía tôi.

Ánh mắt thất vọng của thằng nhóc làm cho tôi có cảm giác hơi buồn.

“Xong rồi, kết quả thi đấu lần này là...” Người dẫn chương trình cầm chiếc micro hào hứng công bố nhưng thằng nhóc đáng ghét hình như không đủ kiên nhẫn để nghe tiếp, cậu ta cố gắng hết sức đẩy những người đang đứng xem ở xung quanh ra, nổi giận đùng đùng bỏ chạy ra ngoài.

Bố mẹ thằng nhóc vội vàng chạy theo.

Tôi thở dài, xem ra phương án “đánh tráo” tôi đưa ra vừa rồi chẳng giúp được gì.

Sau khi ra khỏi nơi tổ chức chương trình, không khí càng trở nên căng thẳng. Mẹ thằng nhóc có vẻ rất hụt hẫng, nhưng thằng nhóc vô tâm hình như không nhận ra được mình đã mắc phải sai lầm gì. Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa!

“Này!” Tôi lao đến, kéo mạnh tay thằng nhóc đang đi loanh quanh khắp nơi, định phê bình thằng nhóc một trận, thì kinh ngạc phát hiện ra mắt thằng bé đã ướt nhèm. Những lời định nói bị nén chặt xuống, tôi buột miệng: “Cậu sao vậy?”.

“...”

Thằng nhóc cúi đầu, không nhìn tôi, cũng chẳng trả lời.

Nhóc, cậu tưởng rằng cậu làm như vậy thì tôi không có biện pháp nào với cậu nữa sao? Tôi tiếp tục nắm lấy cánh tay của thằng bé, ra sức lắc mạnh.

“Vừa rồi cậu đã đồng ý với tôi, nếu tôi cùng cậu chơi trò chơi thì cậu sẽ gọi mà, đúng không?”

“Nhưng...” Thằng nhóc vẫn giữ bộ mặt không thèm quan tâm tới bất cứ thứ gì, mơ màng nhìn về nơi xa. “Chị đâu có chơi cùng tôi.”

“...” Hừm, câu nói của thằng nhóc quả thực khiến tôi thấy buồn. Nói đến đây thì tôi đuối lý, thế nên tôi thay đổi chiến lược. “Con trai mà lòng dạ quá hẹp hòi thì không được, sau này sẽ chẳng có cô nào thích đâu.”

Nghe đến câu nói này, mắt thằng nhóc bỗng ánh lên một tia sáng.

Khà khà, xem ra chiến lược này có tác dụng với cậu ta.

Tôi tiếp tục cố gắng.

“Còn nữa, những đứa trẻ nào có hiếu với bố mẹ thì các bạn gái đều rất thích. Nếu như ngay đến bố mẹ mình mà còn không yêu mến, thì làm sao có thể yêu người khác được?”

Mắt thằng nhóc sáng hơn.

Tôi bất giác cũng có cảm giác hưng phấn.

Mẹ thằng nhóc đứng bên cạnh khẽ mỉm cười:

“Cô gái à, cảm ơn cô.”

Bố thằng nhóc cũng nhân cơ hội này tặng tôi chiếc đàn guitar mà ông giữ từ nãy tới giò. “Tặng cô.”

“Cháu cảm ơn.” Tôi do dự giây lát, nhận lấy một cách trịnh trọng, sau đó quay lại nhìn thằng nhóc. Nhìn thần sắc thằng bé có vẻ khó coi, tôi ngầm hiểu ra vội kéo thằng bé đứng cách xa bố mẹ vài bước, cúi người xuống nói thầm vào tai thằng bé. “Sao vừa rồi cậu lại muốn tham gia trò chơi ngày lễ của mẹ thế? Thực sự là cậu... chỉ muốn lấy tôi ra làm cái cớ thôi. Nếu cậu không thực sự yêu mẹ mình, thì làm sao mà biết được hôm nay là ngày lễ của mẹ?”

Sắc mặt thằng nhóc có chút thay đổi. Tôi thoải mái mỉm cười, đưa chiếc đàn guitar cho thằng nhóc nói tiếp: “Chiếc đàn này tặng cho cậu. Thực ra tôi chẳng hiểu gì về guitar cả, và cũng không cần đến chiếc đàn như thế này. Nhưng tôi có quen một người bạn biết chơi guitar, cậu ấy chơi rất giỏi, cậu phải học cậu ấy, như vậy sau này mới có bạn nữ thích cậu!”.

“Thế thì...” Thằng nhóc do dự một lát, muốn nói nhưng lại dừng lại. “Chị thích anh ấy?”

Trời...

Thằng nhóc này, sao lại hỏi vấn đế này? Nếu nói cho nó câu trả lời, nó sẽ cười tôi mất. Hơn nữa tôi cũng không thể làm hư trẻ con được.

Thế nên tôi chọn cách trốn tránh.

“Được rồi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây. Tạm biệt, nhóc.” Tôi cười thật tươi, vẫy tay chào nó.

Thằng nhóc không vẫy tay với tôi, trong mắt nó hiện lên sự lưu luyến không nõ rời xa. Ánh mắt thằng nhóc nhìn tôi như vậy, khiến tôi chợt mềm lòng.

Thực ra thằng nhóc cũng là một đứa bé rất đáng yêu! Chỉ là... rõ ràng rất quan tâm đến bố mẹ mình, nhưng vẫn cố giả bộ không thèm chú ý, thực là không thẳng thắn!

Bây giờ, tôi phải đi làm việc tôi nên làm rồi. Còn vấn đề giữa thằng nhóc và bố mẹ nó, thì chỉ còn biết dựa vào sự thông cảm và hiểu lẫn nhau của họ thôi.

Cố gắng lên, nhóc!

Cố gắng lên, bố mẹ của nhóc!

Tạm biệt “Ống heo không vui”...