Gặp Nhau Lúc Thời Gian Yên Lặng

Chương 12




[Hoàn toàn sai, tràng cảnh không phải như thế, cảm giác CV cũng không chuẩn.]

Dã Cúc tính khí nóng nảy nhìn Diệp Tử lại nhớ tới kẻ thù (trong tưởng tượng) của mình, tâm tình lại càng không thoải mái, cả người nhộn nhạo khó chịu.

“Sai cái gì cơ? Kế hoạch cũng nói là tốt rồi, có phải hay không tai cô có vấn đề vậy?”

[Đích xác là sai, tôi không có cảm giác.]

“Cảm giác gì? Cô không có cảm giác nghĩa là cảm giác của mọi người đều sai sao?” Dã Cúc tức giận nói cũng không thèm chọn từ “Hơn nữa cô dựa vào cái gì mà quản chuyện này!”

[Dựa vào đây là kịch của tôi.]

An Ninh vừa đánh xong chữ đã cảm thấy hối hận rồi. Thế nhưng gương vỡ khó lành, cũng không còn cách nào để thu lại câu nói trên.

Thực ra, xét về một khía cạnh nào đó, đây đúng là kịch của Diệp Tử, bản quyền được trao cho cậu.

Thế nhưng Dã Cúc không biết.

“FML, cô lại nói là của cô, tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy, chúng ta là một tổ kịch! Tôi làm hậu kỳ, cô vẽ banner! Nhất Thể Cơ thì là kế hoạch, còn cả những người khác nữa..”

Dã Cúc đang nói bất chợt im lặng, thật lâu sau mới tiếp lời, giọng mang theo âm mũi.

“Không đúng chỗ nào, cô chỉ ra đi. Nếu nói bừa, tôi chửi không thương lượng.”

Mấy CV vẫn đang im lặng, chợt Cử Bộ Vô Sông cất lời trước.

“Vấn đề thuộc về CV, tôi nghĩ là không phải nguyên nhân của một người, tôi và lão Côn là một nguyên nhân, đều là giọng trầm, đè nén. Quy Ẩm, Cá Chua Ngọt và Quế Hoa đều là giọng ung dung buông lỏng, thanh âm hai người con trai lại quá sáng và hồn nhiên.”

[Mọi người nghe thử âm của Hà Liễu Triêu Phong đi.] An Ninh không đúng lúc đánh ra câu này.

“FML! Cô lại đi khen thần tượng nhà mình, thế những đại thần khác thì sao, họ đều mỏng manh dễ vỡ đó.” Dã Cúc bắt đầu làm ầm.

“Nhưng đúng là, cậu ấy đi đúng đường nhất..” Quy Ẩm tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn phải nói ra. Kịch lần này, biểu hiện tốt nhất không ai khác chính là Hà Liễu Triêu Phong. Thanh âm rất chuẩn, tới chỗ nào tốt chỗ đó. Thậm chí khiến cho người nghe kịch quên mất đây là Hà Liễu Triêu Phong, mà cảm giác như Phong Diệp thực sự tồn tại.

Hai từ cảm kịch này, ở các đại thần thì kỹ năng lại càng thuần thục, họ giấu đi được cái “cảm”, chỉ để lại một từ “kịch.” Tự bản thân thể hiện thanh âm dễ nghe nhất, khi nào cần cao giọng, khi nào cần đè nén.

Nhưng Hà Liễu Triêu Phong.. cậu ấy dùng toàn bộ tình cảm của mình để diễn Phong Diệp. Thanh âm êm tai hay không không quan trọng, chỉ là truyền đạt cho người nghe thấy được cái tình, cái cảm của cậu.

[Tràng cảnh cũng có vấn đề.]

[Đầu tiên là ở bãi đậu xe, tên du côn kỳ thực không thể dùng nhiều vũ khí như vậy, cũng không có to lớn như vậy.]

[Trong hẻm nhỏ thì, Dã Cúc, anh muốn bộ kịch tạo được dư chấn, thế nhưng lại quên mất đây là chuyện kể lại.]

[Thanh âm của đứa trẻ con phía sau hơi kỳ quái, giọng trẻ con sẽ không trầm như vậy, chúng chỉ là mấy đứa con nít đang bực bội thôi, Thanh Minh.]

[đại nhân, anh quá già rồi..]

“………..”

[Tiểu thư Đài Loan kia, cô ấy chỉ hơi tùy tiện một chút, chứ không phải tú bà thời xưa.]

[Lúc H cũng không có cắm vào, đại nhân tiêu hồn như vậy để làm gì?]

[Bọn họ làm ở trên sàn nhà, đâu phải ở trên thảm. Âm hiệu phải mạnh mẽ nặng nề hơn.]

[#¥%… &()&… %¥%… &()(]

An Ninh bắn không ngừng suy nghĩ của mình.

Dã Cúc suýt chút nữa ngộp thở. Trừ đại thần nhà kia ra, còn lại không có ai là không lên sàn ít nhất hai lần, cả tổ kịch thương tích đầy mình, cuối cùng Diệp Tử cũng không quên nói.

[Kế hoạch, chị quá dễ dãi rồi.]

“Đừng cản tui! Tui muốn giết con bé này!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Dã Cúc gào to.

[Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau..] An Ninh vô cùng bĩnh tình.

“A!!!!!!!!!!!!!!”

“Cúc Cúc, đừng vội động thủ. Chờ.. kịch ra xong đã… Bây giờ cứ theo lời Diệp Tử nói, mọi người cố gắng làm lại một lần nữa. Cho tôi thêm chút tinh thần.” Kế hoạch vừa mở lời, ai ai cũng bận rộn kéo đi. Duy chỉ có hai người rảnh rỗi là trang trí Diệp Tử và chủ dịch thụ Triêu Phong đại thần, thế nhưng rốt cục đây cũng chỉ là một người.

Từ đó về sau, Diệp Tử bị phong lên làm – nữ vương.

Hậu kỳ – Dã Cúc: Diệp Tử nữ vương! Kỳ một hòan thành rồi, mau tới nghe! Đố cô lần này vạch ra hơn 3 lỗi đấy!

Giám Chế – Áo Giáp Nhập Trận: Em rất có tiền đồ!

Trang Trí – Diệp Tử: Lập tức tới ngay. Mọi người cùng nhau nghe đi.

Kế Hoạch – Nhất Thể Cơ: Tui sợ TT nhỡ Diệp Tử lại đả thương chúng ta thì sao TT thương cũ còn chưa kịp khép miệng …

Demo kỳ một phát xong, tất cả mọi người chờ Diệp Tử gõ chữ.

[Còn chưa đúng..]

“FML!”

[nhưng cũng đã rất tốt rồi, không cần thiết -v-]

“FML! Diệp Tử cho tôi phản kháng! Phải phản kháng! Tôi nhiệt tình như vậy cô còn nói tôi chưa đủ mạnh?!]

“……..”

[…Tôi với thụ không có hứng thụ]

“Đi chết đi!”

[Vậy nhớ cho kỹ!]

Dã Cúc im lặng, nghiêm túc nhìn về phía màn hình.

[Anh bây giờ không phải là Dã Cúc, tên của anh là Phong Diệp, anh là gay, đã từng cảm thấy rất tuyệt vọng, anh không ngừng hỏi bản thân, gay thì có lỗi gì? Không, gay thì sai sao? Thích đàn ông thì có lỗi sao? Không, vậy thích đàn ông có được không? Thích Trần Thu lỗi không? Thích Trần Thu.. không sai! Cái sai chính là thế giới này. Anh muốn trả thù thế giới này, muốn những người đó thấu rõ phẫn nộ trong anh, rồi càng ngày càng lún sâu trong hận thù! Sau tất cả lại nhận ra, cái anh giữ được chỉ có chính bản thân mình. Anh cười. Haha, coi tất cả sai lầm trước đây chưa từng có. Từ nay về sau, anh chính là anh.]

[Nhớ kỹ cảm giác tuyệt vọng này, nó chính là lý do khiến chúng ta làm bộ kịch này. Dục tốc bất đạt, đừng chỉ nghĩ đến cái trước mắt, Tiểu Phong Diệp.]

Dã Cúc im lặng lui xuống làm hậu kỳ. An Ninh ở ngay yy chờ. Cậu biết bản thân không thể dùng giọng nói để truyền tải cảm giác này, cho nên từng câu từng từ đều vô cùng hao tổn. Còn lại đều phải phụ thuộc vào trình độ của Dã Cúc.

May mắn thay, Dã Cúc đã thấu hiểu được.

Demo lần thứ tư, hiệu quả vô cùng chấn động. Nghe xong ai nấy im lặng, chỉ thấy bên ***g ngực trái, có cái gì đó đang đập thật nhanh.

Nghe xong demo lần này, cũng không ai hỏi thế nào.

An Ninh nhẹ nhàng gõ ra một chữ.

[Tuyệt]

Trải qua bài học xương máu, các kỳ sau tốc độ càng ngày càng nhanh, chất lượng ngày càng tốt, cuối cùng, đầu tháng ba, thông báo kịch được phát ra.

Tiếng vang vô cùng mạnh mẽ, bên dưới bài post chỉ toàn tiếng mắng, thế nhưng tổ kịch ai nấy đều cảm thấy dễ chịu. Bọn họ cũng không phải M, nhưng lần này nhìn mọi người oán khóc mắng tổ kịch lại thấy oán khí tích lũy bao ngày cuối cùng cũng được thư thả được rồi.

Phía dưới kịch còn có ba chữ [ đến Thu Phong ], lại nhìn một loạt tên Đại Thần phía dưới, quần chúng tới xem không hiểu chân tướng nghĩ, là đang nói Trần Thu và Phong Diệp.

Nhất Thể Cơ: Mọi người đừng quên ngày kia tụ hội nha.

Cá Chua Ngọt: Ức hiếp người! Tại sao lại để cô phụ trách tụ hội lần này? Tui phải đi chuyến 8h lận đó!

Nhất Thể Cơ: Bởi vì địa điểm là nhà tui!

Quy Ẩm: Là nhà tôi.

Nhất Thể Cơ: Ha ha, nhà anh cũng là nhà em, phải hông anh họ

Quy Ẩm: ==

Cử Bộ Vô Song: 10 giờ mới có thể qua được, tại sao tôi cũng bắt buộc phải đi.

Nhất Thể Cơ: Thì là tổ kịch tụ hội, lúc nào cũng nói là bận, xì, lúc mọi người bận nhất, cậu lại rảnh nhất đi!

Lưu Manh Giáp: Tui không có thời gian, tui chỉ biết, tui là một tên lưu manh, hông có tui mọi người vẫn sẽ vui vẻ! TT

Nhất Thể Cơ: Thật là, có mỗi mình cậu ở xa, ghét cậu!

Lưu Mạnh Giáp: huhuhuhuhuhuhuhuhuhu QQ

An Ninh lần thứ hai mặc bộ quần áo trắng của mình đi ra khỏi nhà. Lúc này cha mẹ cậu cũng không còn lo lắng theo dõi. Từ sự tình lần trước, An Ninh cũng không còn sợ ra ngoài nữa, cha cậu theo dõi hơn nửa ngày, cuối cùng cũng yên tâm để cậu tự đi.

An Ninh tới địa điểm đã hẹn. Một căn nhà hai tầng, diện tích không lớn không nhỏ, thích hợp cho một gia đình.

An Ninh khôi phục quyết tâm, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

Cửa mở ra trong nháy mắt, Văn Nhất Minh và An Ninh đều bị sửng sốt, sau đó An Ninh cúi đầu cười, giơ tay lên [Đại nhân khỏe, em là Diệp Tử.]

“..Anh nói.. không biết có phải em là người đi gặp mặt thuê hot nhất trong năm nay hay không.”