Editor: MinhMinh
Chương 4
Mai Nhiễm đẩy cửa ra, người bên trong nghe được âm thanh quay đầu nhìn, bốn mắt nhìn nhau, anh gật đầu nhẹ, trên mặt vẫn là biểu cảm yên tĩnh, lạnh nhạt.
“Phó tiên sinh”, Mai Nhiễm đi vào tiện tay đóng cửa, “Tối hôm đó…Cảm ơn anh”
Lời cô nói còn hơi chứa hàm ý khác, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không rõ mình cảm ơn chuyện tối qua hay chuyện anh ra tay giúp đỡ ba năm trước, hay là cả hai.
Ánh mặt trời chiếu sáng sau lưng người đàn ông, có thể anh ta hiểu được nhưng giọng nói lại không chút độ ấm, “Không cần khách khí”.
Mai Nhiễm tỉ mỉ đánh giá sắc mặt anh, hình như hơi tái đi một chút, ngược lại, cặp mắt màu nâu sậm kia vẫn thấm thúy, trầm tĩnh. Cô hắn giọng, bắt đầu bắt mạch.
Mạch tương đối loạn, mi tâm* Mai Nhiễm nhăn lại, xác định nhiều lần mới buông tay.
*Chỗ giữa hai lông mày
“Phó tiên sinh, xin hỏi anh có uống thuốc đúng hạn như đơn tôi viết không?”
Phó Thì Cẩn nhìn cô, gật đầu.
“Ừm… mấy ngày gần đây có thường uống trà đặc hay cà phê các loại không?”
“Không có”
Anh bổ sung tiếp, “Có đều tôi có uống rượu”
Mai Nhiễm: “….”
“Phó tiên sinh, loại bệnh đau nửa đầu này, ban đầu nên chữa trị theo lời bác sĩ chuyên khoa, căn cứ vào khinh nghiệm của tôi, nên ngưng sử dụng phương pháp Tây y, không thể chữa tận gốc, hơn nữa sẽ có tác dụng phụ của thuốc, tôi nghiên cứu bệnh tình của anh, thấy bệnh càng ngày càng nặng… Tôi có lòng tin trong vòng hai tháng sẽ kiểm soát được bệnh này, nhưng mà, tôi cần sự phối hợp từ anh.”
Thấy người đối diện vẫn bộ dáng lạnh lùng, dường như một chút cũng không để ý, Mai Nhiễm đứng vọt lên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, hơi nghiêm nghị ép anh ta: “Phó tiên sinh, tôi chắc chắn rằng lúc trước có nhấn mạnh với anh, trà đặc, cà phê và rượu không thể đụng tới, chẳng lẽ anh xem như gió thổi bên tai?”
Thật… điên rồi, bệnh tình đột nhiên trở xấu, anh ta đã uống bao nhiêu rượu?
Đối mặt với bệnh nhân không chịu hợp tác như vậy, Mai Nhiễm thực sự nổi giận, giọng cũng không tốt, điều này cô cảm nhận được.
“Xin lỗi, tôi hơi kích động.”
Trước kia đối mặt với bệnh nhân khó giải quyết thế nào đi nữa Mai Nhiễm cùng chưa từng phạm phải sai lầm như thế, tâm trạng bị hồi ức làm xáo trộn, giờ phút này, anh ta chỉ là bệnh nhân của cô.
Một bệnh nhân cực kỳ không nghe lời.
“Xin lỗi”, Phó Thì Cẩn lẳng lặng nhìn cô, “Lần sau tôi sẽ chú ý”
Mai Nhiễm gật đầu, bình tĩnh lại đi rửa tay, lau khô rồi đi tới bên cạnh người đàn ông, “Tiếp theo tôi sẽ giúp anh tiến hành xoa bóp đầu, lúc đầu huyệt vị kích thích sẽ không rõ ràng lắm, sau sẽ tăng dần.” Cô sờ chính giữa đầu anh ta, từ từ chuyển lên nửa tấc, nhấn nhẹ nhàng trên huyệt vị cho anh ta thả lỏng, thích ứng dần, sau đó mới dùng ngón cái hai bàn tay thay nhau ấn.
Phó Thì Cẩn chỉ cảm thấy ngón tay âm ấm của cô nhấn trên da đầu một cái, mềm mại lại có lực, có một cảm giác thoải mái không nói ra được.
Mặc dù anh không có ý định mạo phạm, nhưng hai người gần nhau như vậy, dường như anh có thể ngửi được mùi thuốc nhàn nhạc tỏa ra trên người cô, hình như còn kèm theo mùi hương như có như không thoảng tới.
Đuôi mắt thấy được gò má trắng nõn của cô, hai người giống như hòa vào một chỗ với nhau, anh chưa từng gần gũi như vậy với người phụ nữ nào nhỉ?
Phó Thì Cẩn nhanh chóng chuyển động tầm mắt, ngồi thẳng tắp, khó khăn kéo ra khoảng trống giữa hai người.
Mai Nhiễm chuyên tâm động tác trên tay, không hề phát hiện ra sự khác thường của anh, bàn tay thon dài như ống sáo ấn nhẹ nơi thái dương của anh mười cái, rồi chuyển tới huyệt vị cuối cùng.
Tay phải cô bị thương, lúc này thấy hơi đau nhức, đành dừng lại xoa một lúc mới tiếp tục.
Trán anh trong bàn tay cô, hơi nhỏ, lòng cô cũng run run theo.
Sau lần xoa bóp này, Mai Nhiễm viết đơn thuốc lần nữa, lại dặn dò anh cần chú ý những gì xong xuôi mới tiễn anh ra cửa.
Phó Thì Cẩn cầm lấy gói thuốc, vừa tới bãi đậu xe bệnh viện, đúng lúc Diệp Khởi Hàn gọi điện tới.
“Nghe nói hôm nay cậu tái khám? Tình hình thế nào?”
Phó Thì Cẩn hờ hững hỏi ngược lại, “Cậu nói xem?”
Diệp Khởi Hàn không đoán ra được tâm tư của anh, chỉ có thể vòng vo hỏi thăm đôi chút còn đau không, rồi hỏi tới một vấn đề khác, “Y tá bệnh viên kia thấy cậu có mặt đỏ tim đập không?, còn có…”
Phó Thì Cẩm không có hứng thú nghe anh ta lảm nhảm, tường thuật chuyện một cách đơn giản.
“Cô ta phê bình việc cậu say rượu?” Diệp Khởi Hàn cười ha hả không dứt, “Thật là thú vị, có thời gian mình nhất định sẽ đến đó xem thử Mai đại bác sĩ là người như thế nào.”
Nói đến “say rượu” đúng là mũ oan rơi xuống đầu.
Tửu lượng của hắn ta không tốt lắm, rượu vào ba chén đã say, ngày hôm qua là lễ truy điệu của MR, chỉ cần nghe được chữ liên quan đến MR, Phó Thì Cẩn lại ưu tư như người bị nhấn công tắc điện, không buồn nói chuyện.
Tối hôm qua tâm tình hắn có thể nói là hết sức tồi tệ, uống liền một mạch hai ly.
Không nghĩ tới ngủ đến nửa đêm, đầu nhức như sắp nứt ra, trở mình trằn trọc khó chìm vào giấc ngủ.
Anh chịu đau đớn từng cơn lại từng cơn, lỗ tai văng vẳng lặp đi lặp lại một ca khúc, nhìn bầu trời dần có những tia sáng đầu tiên, dưới drap, trên quần áo dinh dính toàn mồ hôi, nhuộm ướt một mảng lớn.
Trong lòng Phó Thì Cẩn rất rõ, việc này luôn vây hãm anh, lúc nào cũng làm anh đau đớn, là chấp niệm một người, thời gian vừa khít đã bảy năm rồi, vừa sâu vừa chắc chắn, dường như đã hợp lại với bộ phận nào đó trên người anh.
Đây đã là chấp niệm, chỉ gởi gắm vào một cái tên duy nhất, không, thậm chí đó còn không phải là tên của một người, nó chỉ là hai kí tự đơn giản ghép lại.
MR, mấy năm qua, em ở nơi nào? Em… có khỏe không?
***
Không biết thế nào, người hâm hộ MR lại chia sẻ một video trên mạng, người sản xuất còn cố ý ghi chú thêm: Giọng hát của chị là hoài niệm mà chúng ta luôn nhớ, cô gái chạm đến trái tim chúng ta bằng khúc “Gặp anh”. Qúa khứ đã qua, tương lai còn dài, còn có nhiều khả năng, bảy năm với MR, tình cảm không đổi, yên lặng trở về.
Đoạn video với hàm ý phía sau rất nhanh đem đến một trận náo loạn, đối với người hâm mộ MR nói chung, có thể khẳng định đây là một trận nổ to lớn, “Bảy năm với MR, tình cảm không đổi” nhanh chóng trở thành đề tài top search* bàn tán thu hút nhiều người xem.
*top kìm kiếm
Giữ nhiệt liên tiếp mấy ngày, số lượng người thảo luận ngày càng tăng, nhảy một phát lên top hot.
Rất ít người nghi ngờ tính chân thực của video, dường như chỉ cần nghe đến MR là mọi người đánh mất hết lý trí, mê muội nghiền nát mỗi tia do dự dư thừa. Đề tài liên quan đến MR bắt đầu mọc lên như nấm, xuất hiện trên nhiều tạp chí giải trí.
Nhanh chóng đến thời gian công bố kết quả đợt hai của “Giọng hát hay Trung Quốc”, phía sau hậu kỳ, tâm trạng của Mai Mộng Nhiên không tốt lắm, hạng gần chót, cô lo lắng bất an địa vị sẽ bị hạ thấp, muốn nhìn phản ứng của công chúng.
Ai ngờ, đập vào mắt toàn là tin tức về MR, Mai Mộng Nhiên kinh ngạc, “MR vẫn còn tồn tại? Không phải nói cô ấy đã…”
Là người trong ngành, không ai không biết MR
Người này vượt qua mức lĩnh hội âm nhạc, tinh thông các loại nhạc cụ, Mai Mộng Nhiên cũng đã từng kính trọng ngưỡng mộ cô ấy, âm sắc của cô cực kỳ nhạy cảm, kỹ thuật kết hợp tình cảm, sợ rằng không chỉ hôm nay mà ngày sau khó có người vượt qua được, đáng tiếc, cô như phù dung sớm nở tối tàn, không còn xuất hiện nữa.
Điều vui mừng nhất là Mai Mộng Nhiên phát hiện, hình như có đề tài về MR, không có ai chú ý tới tiết mục thất bại của cô hôm đó, không khỏi xúc động nói, “MR xuất hiện đúng là kịp thời!”
Người quản lý cầm di động của cô, bấm bấm mấy cái, khi trở lại trên tay Mai Mộng Nhiên, cô kinh ngạc thấy tên weibo của mình bị đổi thành “Mai Mộng Nhiên MR”
“Đây là?”
Quản lý ý vị sâu xa cười, “Cô cho là ai đăng video kia lên? Với mục đích gì?”
“Nhưng mà” Mai Mộng Nhiên hơi chần chờ, “Làm vậy được không?”
Quản lý vỗ vỗ vai cô, “Thật thật giả giả, có ai đứng ra làm chứng? Tôi vì cô đã đứng ra tranh thủ chút danh tiếng, Mộng Nhiên, tin tôi đi, khi mượn MR làm gió thổi cô lên, cô còn bay cao bay xa hơn nữa!”
“Với lại, mấy ngày này cô tranh thủ luyện giọng, bắt chước âm thanh với kỹ xảo của cô ấy cho tốt.”
Không ngoài dự tính, cái tên “Mai Mộng Nhiên MR” là đề tài nhanh chóng được công chúng để ý, các fan hâm mộ gần như điên cuồng trên mạng.
Trong vòng một ngày, Mai Mộng Nhiên được người hâm mộ điên cuồng theo dõi, càng về sau càng có nhiều đề tài nóng hổi, dường như không thể chặn xuống được.
Ngay lúc đó, cái tên Mai Mộng Nhiên cùng huyền thoại MR cùng lên top hot.
“Mai Mộng Nhiên chính là MR?”
Điền Điềm cũng lướt đến tin này, như ngồi trên lửa, nhày cẫn lên, thiếu chút nữa không cầm được điện thoại, “Ôi trời ơi, có thật không vậy?”
“Sư tỷ, em vui quá, thì ra MR không có mất, chị ấy còn sống, chị ấy còn sống đấy…”
Mai Nhiễm “ừ” một tiếng, mắt như lóe lên một cái rồi lại lãnh đạm như thường, không nói gì nữa.
Không ngoài dự tính, cô vừa mở ra một bản bệnh án, Dư Thanh đã gọi điện tới nổi giận đùng đùng.
Sau khi bắt máy, bên kia liền vào thẳng vấn đề, “Chuyện MR là Mai Mộng Nhiên cậu thấy thế nào?”
Thanh âm của Dư Thanh bình tĩnh, nhưng không khó nghe ra lời nói nồng nặc mùi chất vấn, tố khổ trong cô ấy.
Mai Nhiễm hơi nhức đầu, “Thanh Thanh, phải cực kỳ vui mừng mới đúng, không phải rất tốt đó sao?”
Đầu bên kia:tút…tút…
Mai Nhiễm gọi lại, “Xin chào, thuê bao tạm thời không bắt máy….”
Gọi nữa: “….Thuê bao đã tắt máy…”
Xem ra lần này cô ấy giận thật rồi, Mai Nhiễm xoa xoa mi tâm đứng lên, lúc này bên ngoài có người tới gõ cửa, “Sư tỷ, có bệnh nhân tìm”
Một phu nhân người mặc đầm màu xanh lá cây bước vào, trên mặc trang điểm dày vô cùng, dường như không nhìn ra khuôn mặt ban đầu, bà ta từ lúc bước vào vẫn nhìn chằm chằm Mai Nhiễm, giống như phải nhìn thấu toàn bộ người cô.
Mai Nhiễm muốn lên tiếng hỏi, bà ta đã đi đến bên cạnh, sờ cằm cười khanh khách, “quả nhiên là lẩn trốn cẩn thận mà, nha đầu ngươi cũng biết trốn đấy, làm ta tìm cũng không dễ, nếu không phải nghe quê quán mày nói tới, ta còn không biết mày đã leo lên làm lá ngọc cành vàng Mai thị đấy…”
Trên người bà ta ngoài mùi phấn son, còn có thêm vài mùi tạp nham khác, tựa như mùi thịt thối rữa, lại giống như không phải, Mai Nhiễm theo bản năng lùi lại mấy bước.
“Sao vậy?” Người đàn bà kia thẳng người nhìn cô, giọng cười kỳ quái, “Ta là người tốt mà, mày leo lên làm cành vàng lá ngọc rồi sẽ không quên người mẹ này đâu nhỉ?”
*Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua Phó tiên sinh đặc biệt tới tìm tôi, hỏi anh ta phải làm thế nào mới làm cho các độc giả thích.
Tôi làm sao biết được. Các cô là một đám người vừa hiền lành dễ thương vừa giày vò làm khổ người khác như tiểu yêu tinh mà.
Tôi thành khẩn nói với anh ta, không có biện pháp nào cả, ngày hôm qua thỉnh các cô ấy cho ngươi lên sàn, kết quả mấy cô nói chỉ thích Nhiễm muội, anh có làm vợ bé cũng không liên quan tới tôi đâu.
Phó thiên sinh than thở: Thì ra tôi cứ như vậy công khai người thương sao? Cô ngàn lần vạn lần dừng để các cô ấy biết tửu lượng tôi không tốt, tránh sau này cả hảo cảm cũng xuống bằng không.
Tôi: Được thôi!
Đúng rồi, Phó tiên sinh ba ly đã say, Mai tiểu thư lại có biệt hiệu, ngàn ly không ngã, sau này anh có thể lĩnh giáo.
Cuối cùng, Phó tiên sinh to vị real * MR tiểu thư: Người thích em nhất là anh, làm sao để anh khổ sở vậy?
*Đến vị tiểu thư MR thật
Đây là lần đầu tiếp xúc thân mật, lần kế có thể đấm bóp châm cứu toàn thân, đáp ứng tôi, lần sau các cô hãy cẩn thận chỗ cường tráng.
Cảm ơn…
Hết chương 4