Gặp Nhau Là Điều Tuyệt Vời Nhất

Chương 13




Edit: Minh Minh

Mai Nhiễm nghe tiếng tim mình đập như tiếng trống giã rõ ràng trong lồng ngực, dày đặc mà có lực, từng chút từng chút chạm đến lồng ngực cô.

Cả người cô như nhũn ra…

“Cẩn thận.”

Gương mặt của người đàn ông hiện ra kèm theo là hơi thở ấm áp bủa vây quanh cô, Mai Nhiễm cảm giác được anh đang nắm lấy tay mình, ngăn cô ngã người về phía sau, làm trụ đỡ giúp cô đứng thẳng người lại, sau đó mới lịch sự nới lỏng vòng tay, buông cô ra.

Cô đang chuẩn bị vòng qua bên kia thì anh đã nhích người nhường chỗ cho cô, Mai Nhiễm ngồi vào, nhẹ giọng “Cảm ơn anh”.

Ông Chu đón được người, nhanh chóng nổ xe lái vào đường, thời tiết hôm nay tốt, gió nhẹ nhàng thổi qua, từng dãy cây xanh hiện dần ngoài cửa sổ.

Thế giới này thật nhỏ, quanh đi quẩn lại, hai người đến một thành phố khác rồi mà vẫn gặp được nhau.

Chỉ là… anh chính là “khách quý” mà chú Chu nói sao?

“Anh Phó, khéo thật.”

Cặp mắt màu nâu đậm kia nhìn qua cô, giống như một đầm nước sâu, “Bây giờ anh mới biết, thì ra em là con gái của bác Mai.”

Đơn giản mà nói là: Lần gặp này hoàn toàn làm anh bất ngờ.

Tim Mai Nhiễm vẫn đập dồn dập mãi, nhưng ngoài mặt cô cười nhẹ nhàng, “Trước đó tôi còn không biết anh chính là “khách quý” của bố tôi.”

Cũng vậy.

Nghe vậy, khóe miệng của người đàn ông cong lên một đường cong nho nhỏ, cái nắng mùa hè vừa vặn chiếu vào gương mặt anh, tia nắng ôm lấy đương cong có vẻ hơi lạnh nhạt, tỏa ra ánh sáng lung linh, dường như cả người anh cũng phát ra thứ ánh sáng không tên nào đó.

Mai Nhiễm lập tức quay mặt sang chỗ khác.

Nơi cổ tay như còn vươn vấn độ ấm của anh, cô không nhịn được vuốt ve.

Từ sân bay về nhà họ Mai gần hai tiếng, ban đầu Mai Nhiễm định ngủ một giấc trên xe, nhưng bây giờ dường như không thể rồi.

Cô lấy ra một cái bình từ trong túi xách, chuẩn bị uống nước thông họng, không biết làm sao mà vặn mấy vòng cái nắp bình vẫn không động đậy.

Bình giữ nhiệt vì chứa nước nóng nên áp suất lớn, trong ngoài chịu lực không đồng đều nên xảy ra tình huống này cũng bình thường thôi, nhưng lần này lại khó khăn hơn bình thường một chút, Mai Nhiễm đành phải nhét cái bình lại trong túi.

Ngẫm nghĩ, cô lấy nó ra lại, “Có thể mở giúp tôi không?”

Phó Thì Cẩn thản nhiên nhìn cô, không nói gì nhiều, trực tiếp nhận lấy cái bình, Mai Nhiễm nhìn bàn tay thon dài đang phủ lên nắp bình, dùng lực nhẹ vặn nắp, xoay xoay vài vòng thì mùi trà sâm nhàn nhạt tỏa ra từ miệng bình.

Mai Nhiễm nhận lại cái bình, thuận tay rót một ly cho anh, “Lần này là lời cảm ơn chính thức.”

Anh nghe được, hiểu rõ nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ bừng của cô, nhẹ “ừ” một tiếng.

Ông Chu nhìn thấy được cảnh này qua gương chiếu hậu, hiếu kì hỏi, “Cô Nhiễm, hai người quen nhau à?”

“Mới quen gần đây thôi ạ.”

Mai Nhiễm lại bồi thêm một câu trong lòng, “Nhưng cháu thì biết anh ấy từ lâu rồi, từ cái lúc ảnh còn chưa biết cháu là ai cơ.”

Ông Chu đáp lại, thời gian trôi qua nhanh hơn trong tưởng tượng, xe băng qua một ngọn núi, loáng thoáng có thể thấy biệt thự nhà họ Mai ở xa xa.

Trấn nhỏ này đi đâu cũng sẽ thấy những căn biệt viện cổ kính, rất thi vị. Nhà họ Mai tuy là một gia tộc giàu có nhưng vẫn ở nơi mà tổ tiên truyền lại, chỉ là mấy năm gần đây cũng đi lên theo xã hội, sẽ có thêm một vài dụng cụ hiện đại phục vụ sinh hoạt thường ngày.

Biết ông chủ có khách quý tới thăm, ông Chu đã quét tước phòng dành cho khách sáng sủa gọn gàng từ trước, không nhiễm bụi trần thế. Đêm qua Phó Thì Cẩn không ngủ, lại ngồi trên xe mấy tiếng, cả người đã hơi mệt mỏi, liền đi xin phép đi nghỉ trước.

Vợ ông Chu dẫn khách đến phòng, sắp xếp xong mọi việc, lại kéo tay Mai Nhiễm cười nói haha, “Cô Nhiễm, nếu không phải biết trước cậu ấy là khách quý của ông chủ, dì còn tưởng đó là chàng rể cô mang về đó! Thanh niên này nhìn tuấn tú thật đấy, đứng một chỗ với cô thật giống như một đôi ăn ý.”

Mai Nhiễm  nghe được liền đỏ mặt, “Dì Chu à, dì đừng nói lung tung.”

Dì Chu hợp tác đưa ngón tay lên môi làm dấu “Xuỵt”, “Dì hiểu. Bây giờ chưa phải nhưng không có nghĩa sau này không phải, nhà ở ven hồ thưởng thức ánh trăng, dì thấy người đàn ông này không tệ, khí chất bên ngoài kia…”

Đương nhiên cô biết anh không tệ, Mai Nhiễm nghĩ thầm, chỉ sợ đây là trăng trong nước, không thể sờ chỉ có thể ngắm bóng trăng lạnh lùng trên mặt hồ mà thôi.

“Không nói nữa,” dì Chu vỗ vỗ tay cô, “Ông chủ đang ở chỗ mộ trên núi, cô chuẩn bị một chút rồi đến đi nhé.”

Sinh nhật Mai Hồng Viễn là chuyện lớn của gia độc, các loại xã giao với chuẩn bị loay hoay mãi vẫn chưa xong, nhưng lần nào cũng xách vali về trước một ngày, lên núi với con gái viếng mộ bà vợ quá cố, một nhà ba người yên lặng trải qua sinh nhật.

Bia mộ được ánh nắng chiếu vào tỏa ra màu vàng óng ánh, người phụ nữ trên tấm ảnh có đôi mắt trong suốt tĩnh lặng đang cười dịu dàng, thế giới này trôi qua từng giây từng phút không ảnh hưởng gì đến bà, bà như đóa mai trắng nở hoa trong khe núi, một mình một cõi lặng lẽ nở rồi lại lặng lẽ tàn, năm này qua năm khác.

“Dung Dung,” Mai Hồng Viễn khẽ vuốt rìa bức ảnh, “Em vẫn đẹp như vậy, mà anh đã già đi một tuổi.”

Không còn giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển nào đáp lời ông cả, chỉ có làn gió nhẹ thổi từ trong núi ra, trên vạt áo ông dính chút bùn đất của núi rừng.

Có tiếng bước chân bước tới từ trong gió, Mai Hồng Viễn ngẩng đầu nhìn qua, một thân ảnh màu trắng thướt tha chậm rãi đi đến, ông đưa bàn tay dụi vào đôi mắt đã hơi ẩm ướt, “Tưởng tưởng, con về rồi à.”

“Ba,” Mai Nhiễm đến gần, đặt bó lan ý đang ôm trong ngực xuống phần mộ, giống như trước kia, bày biện mọi thứ, “Con nghe dì Chu nói ba lại đến sớm rồi.”

“Khó có được lúc nhàn rỗi,” Mai Hồng Viễn cười nói, “Nên muốn đến trò chuyện với mẹ con sớm một chút.”

Mai Nhiễm gật gật, thắp hương cho mẹ mình trước, “Mẹ, con về thăm mẹ đây.”

Người phụ nữ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.

“Mẹ, mẹ ở bên kia có khỏe không? Con với ba đều…rất nhớ mẹ, hôm nay ba đã năm mươi mốt, tối hôm qua còn gọi cho con, lo lắng hỏi,” hốc mắt Mai Nhiễm ửng đỏ, “Hỏi con có loại thuốc nào có thể già từ từ không, ba nói ba không muốn già nhanh như vậy, sợ già quá nhanh đến mẹ cũng không nhận ra ba…”

“Ai,” Mai Hồng Viễn thở dài, “Tưởng Tưởng, tốt xấu gì con cũng phải giữ cho ba chút mặt mũi trước mẹ con chứ.”

Mai Nhiễm tiếp tục, “Mẹ, ba không nghe lời gì cả, con dặn ba không được uống rượu, nhưng thư kí của ba bảo ba bằng mặt không bằng lòng!”

“Dung Dung, con gái em cũng chưa chắc nghe lời anh đâu, luôn không ăn cơm ngủ nghỉ đúng giờ đúng giấc gì cả,” Mai Hồng Viễn hơi bất đắc dĩ nâng trán, “Em nói xem anh có nên tìm một người đàn ông đến giúp anh quản nó không đây?”

Mai Nhiễm bĩu môi, “Mẹ, mẹ thấy chưa, ba ghét bỏ con rồi, ba hận không thể gả con ra ngoài sớm một chút đó.”

Tội danh này Mai Hồng Viễn gánh không nổi, ông liên tục khoát tay, “Nào có nào có, ba còn ước gì có thể giữ con mãi bên người đây này!”

Tưởng Tưởng, ba rất nhớ mẹ con, nhưng ba còn muốn đi cùng con thêm một đoạn đường nữa.

Đến khi có thể gửi gắm con cho một người đàn ông đáng tin cậy, đến khi con chào đón một sinh mệnh mới, đến khi ba không còn sức lực bảo vệ con nữa mới thôi. Ba tin, đây cũng là tâm nguyện của mẹ con.

Mai Nhiễm nghe được, mũi chua chua.

Trước cái đêm mẹ cô qua đời, người như biết trước được vận mệnh, “Hồng Viễn, em hơi mệt.”

Ba cầm tay bà, luôn miệng nói không ngừng, “Em có thể đi được đến đâu anh bồi em đến đấy, em không đi được thì anh cõng em, em…”

Thời khắc cuối cùng vẫn giữ người phụ nữ mà mình yêu thương bên người.

Nhưng Mai Nhiễm biết, ở một nơi nào đó trong lòng ba cô, luôn có một ngọn đèn, thắp sáng vì mẹ cô mãi mãi.

Chỗ đó, không ai có thể đến được.

Hoàng hôn như đôi bàn tay khéo léo, lặng yên không tiếng động nhặt từng mảng ráng trời chiều về, chỉ còn dư lại bóng hình mờ nhạt của cảnh vật và con người, thoáng cái đã thành bầu trời đêm đầy sao và trăng.

Hai cha con sóng vai nhau đạp ánh trăng quay về.

Mai Nhiễm vào phòng bếp nấu mì trường thọ cho ba cô, bột mì còn thừa, cô bèn cán mỏng vắt sủi cảo.

Khẩu vị bà lão Mai đặc biệt, có phòng bếp của riêng mình, bình thường không ăn cơm với mọi người, cho nên trên bàn ăn ngoại trừ có Phó Thì Cẩn là người ngoài thì chỉ có hai cha con Mai Nhiễm với chú hai nhà họ Mai, Mai Thanh Viễn.

Dì Chu bưng bát mì lên đặt trước mặt Mai Hồng Viễn, “Ông chủ, đây là món do chính tay cô Mai làm cho ông, là món quà độc nhất trên thế gian! Chúc ngài phúc như Đông hải, thọ tỉ Nam sơn!”

Mai Hồng Viễn cười đáp, “Cảm ơn.”

Dì Chu cười tủm tỉm, “Bàn đồ ăn đêm nay cũng do một tay cô Nhiễm làm, tôi chỉ đứng bên hỗ trợ.”

“Thật ư?” Mai Hồng Viễn bất ngờ nhìn con gái, thoải mái cười to, “Vậy ba phải nếm thật kĩ mới được!”

Ông lại nhìn về Phó Thì Cẩn, “Thì Cẩn, cháu đừng khách sáo, coi như là người trong nhà cả nhé.”

Phó Thì Cẩn gật đầu, gắp một miếng măng, hương vị quả thật không tệ.

Mai Nhiễm cũng nhìn sang, thấy được sắc mặt anh tốt hơn, thì thở nhẹ trong lòng.

Lúc này, bên ngoài có tiếng động, một thân người mệt mỏi nhưng thoảng mùi thơm đi đến, là Mai Lương Chi, anh nhanh chóng đi rửa tay, lấy đũa gắp một miếng sủi cảo cho vào miệng, nhai nhai mấy lần thì nuốt xuống.

“Đi xe mấy tiếng, đói chết mất!” Giọng anh mơ hồ không rõ.

Sau đó Mai Nhiễm đẩy một dĩa tương đến trước mặt anh, “Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn.”

Mai Thanh Viễn cũng chêm thêm một câu, “Đã làm thầy giáo rồi mà tính tình vẫn vội vã như vậy.”

Mai Lương Chi xem thường, “Thầy giáo thì không cần ăn cơm?”

“Cái thằng này…”

Cơm nước no nê, Mai Lương Chi thở dài thỏa mãn, “Bác à, đứa con gái này của bác lên được phòng khách xuống được nhà bếp, tương lai người đàn ông nào lấy được nó đúng là có phúc lớn đấy ạ!”

Mai Nhiễm biết người anh họ này của cô bây giờ đang mượn rượu làm loạn đây mà, nhưng bị cái “nói năng hàm hồ” của anh đâm trúng tâm tư của mình, bên tay hơi nóng, len lén nhìn về phía người nào đó…

Đôi mắt xinh đẹp thanh tịnh lại sâu lắng kia cũng đang nhìn cô, dường như cô đang chìm vào mặt hồ tháng ba mềm mại, ngạt thở, sa lưới, không thể kiềm chế được.

Thì ra từ nãy đến giờ anh luôn nhìn cô ư?

Lần này, Mai Nhiễm không dời ánh mắt nữa.

Đột nhiên cô ý thức được, cô đối xử với người đàn ông này, hơi khác biệt.

Sau bữa ăn, mọi người hài lòng ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách, Mai Nhiễm ở phòng bếp chuẩn bị trà và hoa quả cho họ.

Vừa rửa sạch một bàn cà chua bi thì dì Chu hùng hùng hổ hổ chạy vào, “Cô Mộng Nhiên quay về.”

~~~