Gặp Người Lúc Hoa Nở

Chương 20: 20: Vân Tiên Cung Hoàn





「Thập Nhất Vương vừa ăn phải giấm, vừa uống phải đường.

Tư vị khó nói thành lời!」
***
Phủ Thập Nhất Vương.
Bóng đêm hiu hắt vẽ nên cảnh sắc mờ mịt.

Gốc cây gạo trong sân đón gió, rào rạc cành lá.

Có một bóng người lặng lẽ xuất hiện, một bộ áo trắng dài thướt tha, mái tóc đen tuyền thả xuống.
Ma!
Ấy, không đúng lắm...phải nói là bộ dạng này giống như một ma nữ.
Tiếc là không ai nhìn thấy!
Mộc Miên vuốt mái tóc ra đằng sau, nhìn tà váy vướng víu thô bạo xé đi.

Nàng chậm chạp bước một bước, cảm nhận lòng bàn chân tiếp xúc mặt đất, chân thật đến xúc động.

"Đã lâu không được hiện nguyên hình, có chút không quen!"
Nàng dựa vào ánh sáng từ mặt trăng, tìm kiếm cửa ra, bởi vì chưa quen mà loay hoay một lúc.
"Xem ra, cần phải thích ứng trước.

Ừm, bây giờ nên đi hướng nào nhỉ?"
Nữ tử lắc lư đi về một hướng, chậm rãi như trẻ con lần đầu tập đi, vừa hiếu kì vừa hào hứng.

Trong bóng đêm mờ mịt, nàng như một bóng ma say rượu, bước đi lung lay muốn chực ngã.
Nếu để người bình thường nhìn thấy cảnh này, thiếu điều hét toáng lên.

Mà người yếu bóng vía nhìn thấy, chắc phải vỡ tim mà chết!
.
"Đại ca, huynh không cảm thấy sư phụ với tiểu mỹ nhân đã học rất lâu rồi sao?"
"Không cảm thấy!"
"Haizzz...bọn họ rốt cuộc muốn học đến khi nào chứ?"
"…"
Mười ngày sau.
Hoàng Phủ Thương Dung nằm trên nóc Thiên Linh Tháp, nhàm chán nặn mây, đã nằm hết mười ngày qua.
Chỉ cách một mái nhà, hắn lại chẳng nghe thấy hai người bên dưới nói gì.

Hừm, chắc chắn là vị sư phụ không đứng đắn kia thiết lập kết giới, bí mật đến mức khiến người ta tức chết!
Một dải mây dài chậm rãi đến gần, ánh nắng mai xuyên qua cũng không làm mây tan chảy, trái lại khiến dải mây ánh lên màu sắc xinh đẹp.
Hoàng Phủ Thương Dung ngồi dậy, giơ tay toan kéo lấy dải mây kia, thì thoáng một cái đã thấy dưới mông mềm mại, lọt vào tầm mắt là chòm râu bạc trắng.
Hoàng Phủ Thương Dung: "…"
"Sư phụ, trước khi kéo con xuống, người báo trước cho con một tiếng thì chết à?"
Nếu không phải tâm lí của hắn vững vàng, phỏng chừng đã sớm nổ tim mà chết!
Thập Hoàng cười ha ha, coi như điếc rồi.
Lão lấy ra một hộp gỗ đưa cho hắn, bảo: "Ta nghe tiểu Bảo nói hai con trở về liền thành thân, ta không thể rời đi nơi này, ở đây đưa quà mừng trước!"
Hoàng Phủ Thương Dung nhận lấy hộp gỗ, cảm thấy lão nói nghe chẳng ra làm sao: "Sao người nói chuyện như thể lần cuối gặp nhau thế? Bọn con thành thân rồi, có dịp sẽ quay lại đây mà!"
"Hừ!" Thập Hoàng nghe thế tức giận, chỉ vào trán hắn, ai oán: "Con nói hay lắm! Là ai mười mấy năm qua không một lần tới đây thăm ta? Là ai ngay cả một bức thư cũng không viết? Nếu không phải ta để tiểu Bảo xuống núi, lại vì tiểu Khuynh muốn đến đây thì còn sẽ đến đây sao? Hừ! Con cũng dám nói sẽ quay lại thăm ta?"

"Con cũng rất bận, đâu phải người không biết!" Hoàng Phủ Thương Dung yếu ớt giải thích.
"Đúng rồi! Con bận như vậy, phỏng chừng lần sau con lên núi liền có thể nhìn thấy sư phụ con mồ cao chín thước!" Thập Hoàng ngồi phịch xuống, khoanh tay lườm sang, trên mặt đều là dỗi rồi như một đứa nhỏ đang phụng phịu làm nũng.
"Kìa sư phụ..." Hoàng Phủ Thương Dung á khẩu một hơi, vội đỡ vai lão vuốt lưng hạ hỏa: "Là lỗi của con, con xin lỗi! Nhưng mà, có chuyện này người nói cho con biết được không?"
"Chuyện gì?"
"Vợ con đâu ạ?"
"…"
.
Thập Thích Bảo tiễn Hoàng Phủ Thương Dung và Ngân Khuynh xuống tận chân núi, bắt đầu một màn từ biệt khổ đau.
"Đại ca, tiểu mỹ nhân! Lần này tạm biệt không biết khi nào mới được gặp, con ngựa này là con ngựa mà ta yêu quý nhất, tặng cho hai người đó."
Hoàng Phủ Thương Dung đỡ Ngân Khuynh lên xe ngựa, chính mình ngồi lên thành xe.

Đối với bộ dạng lâm li bi đát của nam tử đầy ghét bỏ: "Ngựa trên núi còn nhiều hơn cả người, ta thấy con nào cũng có dấu tay của ngươi.

Diễn cho ai xem đấy?"
"..." Thập Thích Bảo nghe thế lập tức xù lông, nhưng nam tử chỉ tay vào hắn cả nửa ngày chẳng thốt ra được từ nào.
Trong lúc Hoàng Phủ Thương Dung nhìn nam tử đầy khiêu khích, từ trong xe ngựa Ngân Khuynh thò đầu ra.

Thấy hai người họ mắt to trừng mắt nhỏ, y không khỏi hoang mang.

Xảy ra chuyện gì?
Thập Thích Bảo từ bỏ đấu mắt, trong đầu suy nghĩ đảo qua, cười hớn hở quay sang thiếu niên tranh thủ trộm nắm tay y một cái: "Tiểu mỹ nhân, ta sẽ rất nhớ ngươi.


Sau này có thời gian nhất định phải tới thăm ta, nhớ đấy!"
Thành công chọc tức gia chủ xong, nam tử liền phủi mông chạy mất, để lại hai người cùng vắng lặng thổi qua.

Một người không hiểu chuyện gì xảy ra, một người khuôn mặt đã đen như đít nồi.
Hoàng Phủ Thương Dung trong lòng đổ giấm, ngay lúc Ngân Khuynh chuẩn bị lùi vào thùng xe, hắn vội giơ tay nắm lấy tay y.

Nắm chính xác chỗ mà nam tử vừa nắm, sờ sờ thêm một lát mới thấy hài lòng một chút.
Hừ, luôn có điêu dân muốn ăn đậu hũ của vợ.

Tức giận!
"Khuynh Khuynh, chúng ta trở về thôi!"
【Được.】Ngân Khuynh tinh ý nhận ra hành động nhỏ của đối phương bèn nắm lại tay hắn, híp mắt cười.
Y cười đến trăm hoa cúi đầu, Hoàng Phủ Thương Dung bị rung động đến cả đường tâm can nhộn nhạo.

Tự nhủ, vợ mình đẹp quá đi mất!~.