Thiên Sơn vài ngày sau...
Tiểu Tuyết đang ngâm mình ở băng tuyền theo cách dạy của Vô Cấu. Sư phụ nói đầu tiên phải nâng cao thể lực cho nàng rồi mới có thể tập võ nên mỗi ngày nàng đều ngâm trong băng tuyền. Lúc đầu nàng thấy rét kinh khủng, chống đỡ được nửa tiếng. Nhưng ngâm nhiều thì sẽ quen, giờ nàng miễn cưỡng có thể chống đỡ tới một canh giờ. Vì thân thể nhỏ lại nên sức chịu đựng cũng giảm đi đáng kể, đó là lí do nàng rất ghét mình hiện tại.
-“A Tuyết, con ra đi.” -Vô Cấu đứng ngoài cửa động nói vọng vào.
-“Vâng.” -Tiểu Tuyết bơi ra bờ. Bàn tay chạm phải tuyết trắng khiến mặt nàng tái đi. Lạnh, lần nào lên cũng chạm phải tuyết làm tay nàng cứng lại, chân vì ngâm lâu cũng bị tê.
“Bộp, bộp”, một chuỗi tiếng bước chân hữu lực tiến vào, Vô Cấu dừng lại trước mặt Tiểu Tuyết. Quan sát qua tình trạng của nàng, hắn dùng nội lực truyền vào trong người Tiểu Tuyết. Nháy mắt, nàng thấy ấm lên.
-“Ða tạ sư phụ.” -Lần nào cũng phải có người giúp làm nàng cảm giác bản thân thật vô dụng.
-“Con còn nhỏ, cứ luyện từ từ, tập võ không thể nào xong trong một hai ngày được.”
-“ Ðệ tử biết, nhưng con thấy bản thân rất vô dụng, lần nào cũng nhờ sư phụ giúp…”
-“Con chưa có nội công, đương nhiên là chưa thể chống được hàn khí băng tuyền. Được rồi, mau khoác áo vào rồi về phòng đi.” -Hắn khoác áo lông dày lên người Tiểu Tuyết.
-“Ðệ tử đã hiểu.” -Nàng khẽ gật đầu.
-“Nhớ uống canh sâm để trên bàn đấy.”
-“Dạ.” -Tiểu Tuyết ủ rũ đáp, có trời mới biết nàng ghét uống thuốc cỡ nào, nhưng không thể phụ ý tốt của sư phụ được. Ước gì có Tiểu Linh ở đây nhỉ, nàng ấy chỉ một hơi là cạn sạch.
“Cạch”, cửa gỗ mở hé, Tiểu Tuyết thoáng đơ người. Trên cửa sao lại ấm thế? Lẽ nào là sư phụ? Không, chắc chắn không phải sư phụ, người không có nhiều thời gian để sưởi cho toàn ngôi nhà. Vậy nghĩa là...
Bên trong có người! Hơn nữa, người này không đi riêng mà đi cùng nhiều người. Dựa vào vết chân và độ lún của chúng ở quanh nhà thì chắc là có hai nam nhân cao lớn; có vết chân độ lún sâu, như thể là mang vác gì và một dấu chân khá nhỏ, to hơn chân nàng chút, chắc là chân tiểu hài tử. Xem ra là cậu ấm nhà nào đi săn lánh vào, nhưng có thể là bị bắt cóc. Ừm, trong nhà không có tiếng động, nền tuyết đọng ngoài cửa sổ bị bẹp in dấu chân người, xem chừng là người lớn ra ngoài kiếm ăn rồi. Được, nàng vào coi thử.
“Kéttt”, cánh cửa được mở ra một cách nhẹ nhàng. Tiểu Tuyết thầm than, tại sao vào nhà của mình lại phải lén lút như trộm vậy chứ? Thôi, nàng nhịn, vì chính nghĩa là phải hi sinh. Nhẹ, nhẹ nào…
-“Ảnh Tam, ngươi về rồi sao?” -Một giọng nói non nớt vang lên nhưng có sự trầm ổn không phù hợp.
Thân mình Tiểu Tuyết khẽ cứng lại, có người! Nghe giọng thì có vẻ là hài tử nhưng có chút gì đó không giống. Kệ đi, chỉ cần nàng nhỏ tiếng thì nhóc đó sẽ không biết.
-“Khụ khụ khụ...”-Phòng trong truyền ra tiếng ho, Tiểu Tuyết ngửi thấy mùi máu nhẹ thoảng qua không khí.
-“Ngươi...khụ...là ai? Ngươi không phải Ảnh Tam...khụ khụ…”-Từ trong phòng vọng ra tiếng nói đứt quãng, nàng nhẹ cau mày, hài tử này thính lực tốt thật, thế mà nghe được tiếng động nàng tạo ra. A phi, giờ không phải lúc để khen, nó đang cướp nhà nàng đấy. Thả nhẹ cước bộ bước vào phòng, Tiểu Tuyết bĩu môi. Chỉ là hài tử không võ phòng thân thì nàng cần gì phải sợ. Thính lực tốt cũng vô dụng, vì nó đâu cứu người được.
-“Ngươi là ai?” -Dù sao cũng lộ rồi, khỏi phải giấu giếm làm gì cho mệt.
-“Khụ khụ...Ngươi do ai sai tới? Nói ra có thể giữ được mạng...” -Ánh mắt hài tử lạ mặt vằn lên tia máu.
Bấy giờ Tiểu Tuyết mới nhìn được tận mắt kẻ trộm “nhà mình”. Thiên, tại sao hài tử cổ đại lại có vẻ đẹp dụ người ta phạm tội thế kia, còn nhỏ đã như này, lớn lên chắc chắn sẽ hại nước hại dân cho coi. Chậc, khuôn mặt như bức thạch cao được đẽo gọt tỉ mỉ tới hoãn mĩ. Nhỏ vầy đã có mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, môi mỏng của nam nhân bạc tình, tóc đen mượt đến nàng cũng “gato”, đặc biệt nhất là đôi đồng tử tím lưu ly rất hút hồn người… A, Tiểu Tuyết giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Không ngờ thiếu nữ 18 như nàng lại bị sắc dụ bởi một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch. Aizz, nếu để Linh và Bảo biết khẳng định sẽ cười tử nàng. Lần đầu tiên trong đời nàng thấy mình thật thất bại.
-“Ta là chủ nhà.” -Nàng là đồ đệ của chủ nhà thì cũng tính là chủ nhà đi.
-“Ngươi?” - hài kia có vẻ ngạc nhiên với câu trả lời của nàng, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt. –“Ta không giỡn với ngươi đâu.” -Dáng vẻ không hề tin lời nàng.
Tiểu Tuyết nhăn mày, nàng có cảm giác bài xích không muốn tiếp cận nhóc này. Tuy không hiểu tại sao nhưng nàng luôn tin vào trực giác của mình. Nhưng lạ thật, đối với người mới gặp sinh ra bài xích, nghe hơi thiếu logic...
------ Một canh giờ sau... ---------
Tiểu Tuyết mặt than ngồi sưởi ấm, thi thoảng nhặt một que gỗ nhỏ ném vào trong chậu than một cách tuyệt tình.
Không thể tin nổi! Chính xác là không thể tưởng tượng được.
Sự thật là: Hài tử có bộ mặt hại nước kia thế nhưng lại là NHỊ SƯ HUYNH của nàng! Khó tin chết đi được! Aizz, nếu sư phụ không về kịp thì nàng có lẽ đã giết nhóc đó rùi. Mà nói qua sơ yếu lí lịch của hắn chút:
-Người hoàng tộc: Tam hoàng tử của Thiên Minh quốc, con trai thứ của Liên hậu-Liên Nhan Khuynh.
-Tên: Thượng Quan Chiến Dã, nay 13 tuổi (hơn nàng 3 tuổi)
Không ngờ sư phụ nàng quy ẩn rồi mà thu được đồ nhi thuộc hàng V.I.P như thế. Quy ẩn kiểu này thì nhiều thù địch là điều tất nhiên, quy như ổng đến nàng còn tức thổ huyết nữa mà. Tiểu Tuyết xoa xoa mi tâm, có sư phụ nổi tiếng thế này nàng không biết nên vui hay buồn đây…
-“Dương tiểu thư, Vô Cấu Chân Nhân đưa người thứ này.” -Một nam nhân từ trong phòng đi ra.
-“Ða tạ.” -Ðây là thị vệ riêng của Nhị sư huynh nàng-Ảnh Tam. Nghe nàng nói cảm tạ hắn khẽ gật đầu rồi mặt lạnh đi vào. Tiểu Tuyết khoé môi co rút, thị vệ cổ đại cơ mặt liệt hết rùi sao...
Nàng nhìn chén canh nhân sâm vừa nhận được. Thiên a, sao đời con cứ gắn với thuốc thế? Nhị huynh, sao huynh không uống hết canh đi, để phần lại cho ta làm chi? Ta không dám nhận phần “ân tình” này của huynh đâu...