Gặp Ngươi Là Kinh Hỉ Lớn Nhất Đời Ta

Chương 21: Trúc viên nguy hiểm




Bầu trời đen kịt sáng lên những vì tinh tú.

Trong Tam vương phủ, ở thư phòng, đèn vẫn sáng.

"Cốc, cốc", -“Vương gia, ngài ngủ chưa?” -Hạ Diễm khẽ gõ cửa.

-“Vào đi.”

Hạ Diễm đẩy cửa bước vào. 

Sau chiếc bàn gỗ và ánh sáng của đèn dầu, hắn thấy được chủ tử của hắn đang vùi đầu vào đống sách nghiên cứu binh mã.

Cũng không thể nói gì, ai bảo chủ tử hắn lại là Chiến thần Tam vương gia Thiên Minh quốc Thượng Quan Chiến Dã cơ chứ.

Quả nhiên, làm người có tiếng tăm thực đủ khổ! Hạ Diễm trong lòng cảm khái.

-“Gia, ngài hôm nay nghỉ tại thư phòng hay trúc viên?” -Hắn mở miệng nói chuyện.

Trúc viên là cấm địa trong phủ, đồng thời cũng là nơi ngủ nghỉ của vương gia.

Liếc mắt nhìn đống sách chất thành núi trên bàn, Hạ Diễm trong lòng ấn rằng hôm nay gia của hắn sẽ nghỉ tại thư phòng rồi.

-“Cũng đã lâu rồi không nghỉ tại trúc viên, hôm nay tới đó đi. Lát gọi Ảnh Tam vào trúc viên, sáng sớm ngày mai triệu Lý Thường tới.”

Trong mắt Hạ Diễm loé qua tia sửng sốt nhưng rất nhanh liền khôi phục, cúi đầu đáp: -“Vâng, thuộc hạ đi chuẩn bị cho ngài.” 

Khép lại cánh cửa, Hạ Diễm vừa đi vừa suy nghĩ, đáy mắt có một tia vui vẻ lẫn ngờ vực lướt qua.

Hắn nhận ra rồi? Hay chỉ là ngẫu nhiên?

Hạ Diễm rũ mắt che đi cảm xúc.

Nếu đã phóng lao thì phải đâm theo lao rồi. Kỳ thực cứ có cảm giác nguy hiểm, aizz...

---------------------------------------------------------

Mảnh trăng lưỡi liềm móc trên nền trời đen.

Trước trúc viên, Quỷ Ưng trên vai vác Tiểu Tuyết ung dung bước vào.

"Xoạt, vút", từ bụi cây gần đó bay ra ba mũi tên lao tới chỗ hắn nhưng hắn đã nhẹ nhàng tránh đi.

"Cạch, cạch, cạch", mấy cây dương xỉ cao vút gần đó bỗng dưng di chuyển làm cảnh sắc thay đổi.

Khỉ thật, lại thiên nhiên trận pháp... Hắn rủa thầm.

Nhanh chóng phi thân qua khe hở giữa hai cây dương xỉ chưa di chuyển, hắn thoát được trận pháp.

May là hắn không có ngu đợi trận pháp khởi động hết.

Chưa dành thời gian để mừng rỡ, một đám sương mù dày đặc không biết từ đâu tới lấy tốc độ hai lần chớp mắt bao quanh hắn.

Cổ nhân có câu: "Xông vào cấm địa sẽ rước hoạ vào thân" là đây đúng không?

Hắn bắt đầu cảm thấy hơi hối hận khi đưa Tiểu Tuyết đến đây.

Hay là mình vứt nàng ta ngay tại đây nhỉ? Quỷ Ưng ác ý nghĩ thầm.

Nhưng vừa quay lưng lại hắn liền nhớ tới trận pháp ban nãy.

Thôi rồi, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác thất bại.

À, hình như vị "thiếu nữ" đang say giấc đây biết về thứ này đấy nhỉ? Có nên gọi dậy không ta?

Mặt hắn đột nhiên trầm xuống.

Hỏng bét!

Là nhuyễn cân tán!

Hắn định di chuyển thì bỗng nhiên cánh tay bên phải truyền đến cảm giác ấm nóng. Cúi đầu nhìn, sắc mặt hắn càng bất hảo.

Y phục hắn thấm một mảng máu, nếu nhìn xa sẽ thấy có đoạn máu trên không trung không phải từ tay hắn mà rơi xuống đất. Nhưng nếu nhìn gần hơn, một dây cước mảnh dính máu đang chảy xuống chính là nguyên nhân.

Quỷ Ưng cắn răng. Dưới ánh sáng yếu ớt của trăng, hắn chỉ lờ mờ thấy được vài sợi dây, còn lại đều ẩn trong màn sương này.

Nơi này đủ nguy hiểm!

Hắn cắn răng, suy nghĩ một chút liền phi thân quay lại.

Đành liều một phen vậy...

Quỷ Ưng bỏ lại Tiểu Tuyết phía sau.

Hắn bây giờ không còn sức mà lo cho bản thân, hơi đâu đi lo cho vị Các chủ kia.

Nếu có thể toàn mạng sống tiếp thì coi như Bồ Tát phù hộ nàng ta. Nếu bỏ mạng tại đây thì coi như số nàng ta đã tận.

Đối với hắn điều này không đáng để hắn bận tâm tới.

Dù sao thì trong giới giang hồ hiểm ác chết một người chính là loại bỏ đi một đối thủ.

Mà hắn, trên tay đã nhuốm một màu đỏ dơ bẩn rồi, hại chết thêm một hai nhân mạng cũng chẳng sao cả.

Đó mới là cách sinh tồn trong cái thế giới này.

Quỷ Ưng lao vào trận pháp.

Chỉ cần tìm được mắt trận rồi phá hủy nó là có thể ra ngoài.

----------------------------------------------------------------------

Từ đằng xa, Hạ Diễm cùng Thượng Quan Chiến Dã đi tới trúc viên.

Thượng Quan Chiến Dã nhíu mày nhìn trúc viên, tròng mắt loé lên sát ý.

Có kẻ đột nhập!

Bao lâu rồi không có ai dám minh mục trương đảng (trắng trợn) khiêu khích hắn như thế nhỉ?

Xem ra giang hồ dạo gần đây có nhiều nhân tài quá ha, đã biến trúc viên của hắn thành cửa ải tập huấn rồi?

Bất quá, ta cũng muốn xem có ai toàn mạng trở ra không.

Hắn híp mắt nguy hiểm.

Đằng sau Hạ Diễm hai tay giấu trong áo nắm chặt.

Không lẽ là... 

Không đúng, ngài ấy sẽ không hành động mà không có kế hoạch trước.

Nhưng hiện tại nàng có một dự cảm rất xấu.

Hy vọng là ngài ấy không có ở đây...

-“Hạ Diễm, xem ra tối nay ta có một vị khách khá là thô lỗ. Đưa vị khách đó tới phòng chứa củi đi, sáng mai ta sẽ tiếp đón chu đáo. Nếu ngài ấy không thể ngủ thì cho ngài ấy ngủ, nhớ đừng có là giấc ngủ ngàn thu là được.”

Hạ Diễm cúi người nhận lệnh: -“Thuộc hạ đã rõ.” -Dứt lời liền phi thân đi.

Thượng Quan Chiến Dã ánh mắt vô cảm phóng thẳng theo bóng dáng Hạ Diễm dần mờ đi trong màn sương.

Giả thì không bao giờ thành thật được, ngươi lộ tẩy rồi, "Hạ Diễm" à...

Hắn không hứng thú xoay người.

Dạo này trong phủ của hắn có nhiều con bọ chét gan dạ nhảy qua tường vào nhỉ? Xem ra hắn phải gọi người đến diệt bọ rồi.

Thật là những con bọ khó ưa!

"Thịch."

Thượng Quan Chiến Dã mặt nhanh chóng đổi sắc.

Sao lại tới kì phát độc nữa? Hôm nay đâu phải đêm trăng tròn?

Hắn tựa người vào một thân cây gần đó. Lục lọi trong ống tay áo, hắn lôi ra một lọ dược. Lấy một viên thuốc màu đen trong lọ, hắn cấp tốc nuốt xuống rồi ngồi điều tức.

Sau khi đã điều tức xong, hắn vẻ mặt trắng bệch gượng gạo đứng lên.

Cùng lúc, trên người hắn rơi ra một viên ngọc màu tím thuần. Nó đang toả ra ánh sáng màu tím yếu ớt.

Tử Ngọc phát sáng?

Điều này kích phát độc tố trong cơ thể hắn?

Vậy là quanh đây còn có một người sở hữu một viên ngọc giống hắn sao?

Sư phụ nói hắn sẽ tìm được người có thể khu trừ độc trên người hắn chỉ khi viên Tử Ngọc này phát sáng.

Kẻ đó đang ở gần đây?

Không tồi, đỡ tốn công hắn phải đi tìm, quả thực là mèo mù vớ cá rán mà.

Thượng Quan Chiến Dã cố gắng nhấc những bước chân nặng nề về phía nhà trúc.

Dù thế nào thì cũng phải nghỉ... trước đã...